Trong tiếng nhạc ồn ào kϊƈɦ thích, một đêm ở Thiên Lạc cũng đủ để một người thật sự lạc về trời, hấp dẫn, mị hoặc như một cạm bẫy làm cho con mồi khó mà chạy thoát.
Dưới dự quản lý của doanh nghiệp Đỗ Thị, nơi đây càng ngày càng khiến mọi người bỏng mắt.
Mặc kệ tiếng nhạc đinh tai nhức óc ở ngoài kia hay những cô vũ công quyến rũ đang đưa đẩy thân hình nóng bỏng vòng quanh trêи sân khấu, cả những âm thanh la hét chói tai đầy huyên náo nơi sảnh đường.
Trong phòng 901 là một mảnh tĩnh lặng, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng của những ly rượu chạm vào nhau, vang lên giữa một không gian trầm lắng trông tràn đầy uể oải.
Đỗ Điểm - con gái cưng của chủ tịch tập đoàn Đỗ Thị, Thiên Lạc là do chính tay cô quản lý.
Không biết do di truyền gen của ai mà cô gái này rất phóng khoáng và hoang dại, không phải ở loại thường mà có phần hơi quá mức, ông bà Đỗ cũng rất đau đầu, thế nên cho đến khi cô đủ tuổi thì họ dứt khoác ném cô ra nước ngoài sinh sống, vừa hợp ý cô, 2 năm trời tiêu dao tự tại ở London khiến cô vui vẻ đến quên cả đường về.
Cho đến khi gặp được Lâm Mặc thì bản tính suốt ngày nhảy nhót như con ngựa hoang này mới được kiềm chế lại, theo lời của Đỗ Điểm thì đây gọi là thuần hóa, thuần hóa một con ngựa thoát cương thành một chú mèo con ngoan ngoãn.
Câu chuyện kể ra thì rất dài, nhưng thật sự chỉ trong vòng 2 tháng thì cô đã bị chị Lâm Mặc cướp mất trái tim bé bỏng này rồi.
Kể từ khi chị ấy yêu hắn, chị hình như đã trở nên nhu hòa hơn nhiều, suýt tí nữa thì cô quên cũng đã từng có một Lâm Mặc lạnh lẽo quanh năm, một Lâm Mặc từng vượt qua khoảnh khắc sinh tử cùng cô, một Lâm Mặc tiêu sái, phóng túng, một Lâm Mặc lúc nào cũng ly rượu trêи tay, điếu thuốc trêи miệng, cô quên mất rồi... giờ đây trước mặt cô chỉ còn lại một Lâm Mặc đang đau lòng.
Chợt thấy cổ họng khô khốc, một người hiếu động như cô cũng không biết nên nói gì tiếp theo, cô muốn an ủi chị ấy nhưng không biết nên làm gì.
Hai người cứ đối mặt nhau dưới bầu không khí u ám như vậy, nhìn điếu thuốc trêи tay Lâm Mặc ngày càng rút ngắn, tàn thuốc cháy đỏ được chị gạt đi nhẹ nhàng bay là tà trêи sàn nhà.
Lát sau, cô nghe thấy tiếng chị, cô thầm nghĩ chắc đây là lời nói dài nhất mà chị nói với cô từ lúc quen biết cho đến bây giờ, chị nói: "Tôi yêu anh ấy, yêu một cách khó hiểu. Những điều anh ấy muốn, những thứ anh ấy thích, tôi đều dung túng. Nhưng tôi chưa từng nghĩ phải hạ thấp mình để yêu một người. Đỗ Điểm, tôi không cần biết anh ấy có yêu tôi hay không nhưng tôi biết một điều, anh ấy đang cố thôi miên chính mình, rằng anh ấy không yêu tôi, đồng nghĩa với việc anh ấy đang chối bỏ tình yêu mà tôi đưa đến. Anh ấy mâu thuẫn là việc của anh ấy, anh ấy tự vò rối tình cảm của chính mình, vậy thì cớ gì người đau lại là tôi đây?"
Anh quay đầu bật cười: "Ha! Cô đừng tự ảo tưởng nữa. Tôi không cần biết hai người đã làm gì, nhưng cô nên nhớ cô bây giờ đang là vợ của Khúc Thừa này, đừng làm những việc gây mất thể diện của tôi."
Cô nhướng mày, không biết tại sao anh cứ khăng khăng là cô đã làm việc gì đó, thật sự đối với cô không có một tia tin tưởng như vậy sao?
Trong lòng ẩn ẩn đau, cô nhẹ nhàng nói: "Loại chuyện tổn hại đến anh, em sẽ không làm."
Hai tay nâng mặt anh, để anh đối diện với mình, anh nhìn thấy băng sơn trong mắt cô từ từ tan rã, chỉ để lại đôi con ngươi đen thẳm đầy dịu dàng đang phản chiếu lại hình ảnh của riêng anh, một mình anh...
Khúc Thừa không ổn, hoàn toàn không ổn, anh cảm nhận được mình đang sa lầy vào đôi mắt đầy tình ý ấy, sâu thật sâu, đến nỗi sắp bị nhấn chìm.
Rồi anh nghe thấy âm thanh của cô truyền đến, đầy nghiêm túc và có phần lưu luyến: "Anh thừa biết là em yêu anh mà."
Ầm. Đầu anh như muốn nổ tung, sự tê dại rung động từ con tim lan truyền đến khắp tứ chi, hơi thở dồn dập, nhìn đôi môi mê người thì thầm những lời ngọt ngào đó. Anh, anh nghĩ muốn hôn cô...
Không!
Không được trầm luân!
Anh vội đẩy cô ra, ai ngờ hành động rối loạn của anh lại làm một mảng chén bát trêи bàn rơi vỡ, cô cũng vì bất ngờ mà loạng choạng ngồi xổm xuống, đôi tay chống đỡ bị vật nhọn ghim vào, máu nhanh chóng lan ra trêи nền nhà, trắng đỏ đối lập nhau nhìn vô cùng chói mắt.
Anh cuộn chặt nắm đấm nhìn cô thản nhiên đứng dậy, đối mặt với anh vài giây rồi xoay người bước lên lầu. Máu xuôi theo đôi tay nhỏ xuống từng bậc cầu thang.
Bỗng nhiên cô dừng lại, hơi nghiêng cằm cất giọng: "Tối nay nhớ chuẩn bị, chúng ta sẽ đi dự tiệc."