Cô không cần biết tại sao anh có thể vào được đây, có lẽ là sáng hôm đó khi cô bỏ đi trước, anh đã lấy mất chìa khóa. Nhưng mà, ngay lúc này, cô muốn anh phải cút khỏi đây, quá phiền phức.
Khúc Thừa cầm chặt tay cô, vẻ mặt như đang nắm chắc phần thắng: "Ngoài anh ra thì không ai có thể."
"Loại hương liệu này có giải dược, nhưng nếu muốn mất hết tác dụng thì em buộc phải quan hệ với người đã uống nó."
Anh vừa nói vừa di chuyển đến ngồi sát bên cô, cảm nhận được thân nhiệt nóng bỏng của người bên cạnh, trong lòng càng nặng nề.
Anh cũng không muốn phải dùng tới cách hèn hạ như vậy, nhưng vào thời khắc này, đó là kế sách duy nhất để giữ chân cô lại.
Sống chung với Lâm Mặc ba năm, anh biết cô có rất nhiều sở thích riêng biệt, như việc cô hay ưa dùng một số loại tinh dầu trong nhà hoặc phòng ngủ, thói quen đó cô vẫn giữ cho đến bây giờ.
Lâm Mặc một bên giữ vững lý trí có phần mơ hồ vì cơ thể mát lạnh của anh vừa dán đến, một bên phải suy xét tình huống của mình bây giờ và lời anh vừa nói.
Cô thật sự không nghĩ tới anh lại dám chơi trò này với mình, những thứ như thuốc kϊƈɦ thích không phải cô chưa từng thử qua, trái lại còn dùng khá nhiều lần, chủ yếu là để tận hưởng nhiều hơn cảm giác tột đỉnh và loạn lạc trong mỗi lần hoan ái, vậy nên khi cơ thể vừa có biến động là cô đã nhận ra ngay, lúc đó có muốn bỏ đi cũng không kịp.
Khúc Thừa giăng cái bẫy này, cô quả thực khó mà thoát được, nhìn bộ dạng anh chắc chắn như vậy, ắt hẳn là mọi đường lui của cô đã bị chặt đứt.
Dứt lời, cô nhếch mép nghiêng đầu qua hôn anh, đôi môi mát lạnh hương bạc hà làm cho cô không kìm được mà muốn nhiều hơn, Lâm Mặc đưa tay lên luồn vào tóc anh, ấn gáy anh lại để nụ hôn càng thêm say đắm.
Khúc Thừa khẽ khàng đáp lại nụ hôn nóng bỏng bá đạo này, cơ thể như có một dòng điện lưu chảy, lên đến tận tim tận não, tê dại.
"Làm theo tôi."
Cô hơi chau mày, thả chậm động tác lại, thị phạm cho anh một lần. Khúc Thừa ban đầu có hơi chấn động cắn nhẹ môi cô, lúc sau lại chăm chỉ học tập, học cũng rất nhanh, tiếp thu rất tốt. Chỉ một loáng sau kỹ thuật đã thành thục hơn nhiều lần.
Hai người cứ thế mà cuồng nhiệt hôn nhau, không biết từ lúc nào mà Lâm Mặc đã ngồi lên đùi Khúc Thừa, hai tay vòng qua cổ anh chậm rãi vuốt ve. Anh cũng không hề lơ là, một bên tập trung hôn, bên kia thì ôm lấy cái eo mảnh khảnh của cô thật chặt, khẽ miết nhẹ.
Hai người đến phòng, trước tiên là đi tắm. Lâm Mặc để yên cho dòng nước lạnh chảy qua người mình một lúc lâu rồi mới đứng dậy, khoác áo bước ra ngoài.
Đầu óc của cô đã có phần tỉnh táo hơn nhưng cảm giác khô nóng vẫn còn đang thiêu đốt. Khúc Thừa ngẩng đầu lên nhìn cô, hai người lại mau chóng chồng xéo lên nhau.
Lâm Mặc dán môi lên cổ anh, trằn trọc cắn mút, sau đó từ từ di chuyển xuống lồng ngực rắn chắc. Toàn thân của Khúc Thừa trở nên tê dại vì mỗi cử động của cô, anh thở gấp gáp, xoay người lại áp cô ở dưới thân, đưa vật cứng rắn của mình vào tay cô: "Chỉ anh."
Trong cả quá trình, Lâm Mặc kĩ càng hướng dẫn anh, kết quả của lần thứ hai cũng không tệ lắm, còn lần thứ nhất cả hai người đều không muốn nhắc tới.
Cho đến lần thứ ba thì đã là rất tốt. "Ầm" một tiếng, ngoài trời đổ mưa, nhưng dường như hai thần ảnh trong phòng không hề phát hiện thấy. Khúc Thừa gác đôi chân ngọc ngà của cô lên hông mình, thân dưới đưa đẩy mãnh liệt, cả hai người đều nhớp nháp nước, anh chậm rãi áp sát mình xuống, đưa lưỡi ɭϊếʍ vài giọt mồ hôi bên má cô.
Một hồi sau, như nghĩ đến điều gì đó, đôi mắt của anh hơi lóe lên ánh sáng điên cuồng, hạ thân ra vào càng thô bạo, kêu gào liên tục: "Mặc...Mặc...Mặc..."
Anh khẽ thở ra một hơi, gục thân xuống ôm người đang ngủ say vào lòng, vuốt ve vòng eo của cô một cái rồi nhắm mắt lại.
Đến lúc mở mắt ra thì trời cũng đã sáng, anh cúi đầu nhìn cô sau đó thỏa mãn mà nở một nụ cười, siết chặt cô hơn một chút, má cọ cọ vào đỉnh đầu của cô rồi từ từ lần xuống trán, mắt, mũi, hai bên gò má trắng nõn, đôi môi hấp dẫn mê người, anh hôn cùng khắp mặt cô một cách thật thỏ thẻ.
Tiếp theo lại đưa bàn tay to lớn chai sạn của mình mà vuốt ve vành tai nhỏ xinh của cô, như không kìm lòng được, anh kề miệng đến gần cắn một ngụm.
Khúc Thừa lại di chuyển, hôn lên đôi mắt của cô một cái rồi nhìn chuyên chú vào nó. Cặp mắt hoa đào này, khi ngủ thì nhìn có vẻ ôn hòa, nhưng anh biết lúc mở ra chỉ toàn là một mảnh băng lạnh, trước kia cũng không như vậy. Anh thích cô nhìn vào anh bằng sự dịu dàng, sự yêu chiều một cách đặc biệt mà chỉ riêng mình anh mới có.
Sao anh có thể không cảm nhận được đây? Lúc còn sống chung, mỗi khi cô nhìn anh như vậy là tâm can của anh như mềm nhũn cả ra, trong lòng sẽ dâng lên bao phần vui sướиɠ và tự đắc.
Có thấy không? Anh trong cô là duy nhất, chỉ có anh mới tận hưởng được sự đãi ngộ đặc biệt này từ cô.
Chỉ là, anh vẫn luôn chối bỏ. Để bây giờ mất đi mới cảm thấy hối hận.
Thật sự là sau ba năm kết hôn, anh và cô chưa từng thực hiện nghĩa vụ vợ chồng một lần nào cả. Có mấy lần cô chủ động nhưng anh lại không chịu cho, cô phải đành thư thả thời gian cho anh.