Lâm Mặc lợi dụng tình thế này, lạnh lùng xoay người lại áp chế anh ở dưới thân, bước xuống giường, ai ngờ chưa đi được bao xa lại bị một cánh tay vòng ngang bụng ôm chặt lại, sau đó là cả hai tay, siết thật chặt.
Trong tình thế này cô có thể phản xạ được, nhưng Lâm Mặc lại không có ý định đó. Cô biết, nếu thoát ra thì anh sẽ lại tìm mọi cách mà dây dưa không dứt, không chừng còn kinh động đến mọi người trong nhà.
Khúc Thừa để cho cô đối diện lại với mình, mặt áp chặt lên bụng cô, xuyên qua lớp áo mỏng manh mà cắn xuống eo cô một ngụm thật mạnh.
"Đau không?"
Lâm Mặc lạnh nhạt nhìn ra cửa, không trả lời.
Khúc Thừa cũng biết cô sẽ không trả lời mình, ngẩng đầu lên nhìn cô, giọng nói đau đớn truyền đến: "Đương nhiên là em sẽ không đau rồi, nhưng mà anh đau, cắn em một cái anh cũng sẽ đau..."
Đáp lại anh vẫn là sự trầm mặc, anh cười khổ: "Em có biết tại sao anh lại muốn ly hôn không? Không phải vì anh không yêu em, cũng không phải là vì cô ta."
"Tình yêu của em không cách nào làm anh tin tưởng được, em nói em yêu anh, nhưng mà, anh không hề cảm nhận được, em cứ như là một làn gió, lúc gần lúc xa anh không thể nắm bắt, em nói em yêu anh, nhưng mà, khi anh gần gũi với người phụ nữ khác em vẫn luôn bình thản, em yêu anh nhưng lại cứ lần này đến lần khác bỏ anh lại một mình mà qua đêm cùng thằng đó, em yêu anh nhưng lại không hề giải thích một lời, cứ tùy ý để anh nghi ngờ. Mặc, anh không biết em yêu anh chỗ nào nữa? Tình yêu của em quá trừu tượng, trừu tượng tới mức anh không thể thấy được, giữ một người bên cạnh mà không hề biết cô ấy có thật sự yêu mình hay không, mỗi ngày là một nỗi bất an trong lòng thì anh xin lỗi, anh không thể nào đi tiếp được nữa."
"Nhưng mà..." Giọng nói của anh khàn khàn, từ tốn: "Đến khi buông tay em rồi thì anh mới biết, anh không thể mất đi em. Nhìn em ở bên thằng đó, nhìn hắn tự tiện ôm em vào lòng, anh hận mình không thể tự tay ấn nó xuống địa ngục."
Cô có yêu anh hay không thì sao chứ? Việc của anh bây giờ là phải làm cho cô yêu anh.
Khúc Thừa lại áp má vào bụng cô.
Mặc, em còn nhiều điều chưa biết lắm. Trong cuộc tình này, người đến trước không phải là em.
Khúc Thừa rũ mắt.
Mà là anh.
...
Không gian chìm vào yên tĩnh, Khúc Thừa không nhìn cô, bởi anh biết, từ đầu đến cuối cô đều không có biều hiện gì cả.
Đúng như anh dự đoán, sau tất cả những lời anh nói, cô chỉ lạnh nhạt đáp lại một từ: "Buông."
"Con lên thăm anh ấy." Trước khi ra về, Lâm Mặc cũng không quên chuyện này.
Cô bước lên lầu, mở cửa phòng ở cuối dãy ra, mùi thuốc nhàn nhạt xông vào mũi, cô thả chậm động tác, đóng cửa lại rồi đi đến bên giường, nhẹ nhàng cầm tay người đang nằm lên.
"Em đến thăm anh đây." Giọng nói rất nhẹ, âm điệu dịu dàng không chập chùng, dù là tiếng mưa đang rơi cũng không thể phá tan bầu không khí yên bình này.
Nằm trêи giường là một người đàn ông tuấn dật, khoảng chừng ba mươi tuổi, gương mặt có vài phần tương tự ba Lâm và Lâm Tuấn Phong, nhưng khi nhìn kĩ lại, giữa cặp lông mày có mấy phần lãnh ý, là giống Lâm Mặc.
Cô cũng không nói thêm gì nữa, im lặng cầm tay anh, đôi mắt thẫn thờ nhìn vệt mưa in bóng trêи cửa sổ.
Cả căn phòng như nhập vào làn mưa, xao động.
Chuyện này không thể bỏ qua như vậy được! Cho nên ông bà mới quyết định có một cuộc trò chuyện riêng với con gái của mình.
Sau khi nghe câu hỏi của bà, Lâm Mặc cũng không có thái độ gì, mở miệng nói như thường lệ: "Chỉ là không hợp nhau thôi ạ."
Cô lẳng lặng quan sát vẻ mặt của mẹ mình, sau đó nhàn nhạt đưa tay, cầm tách trà lên uống một ngụm.
Không tốt!
Sắp nổi giận.
Như dự đoán, bà Lâm cảm thấy mình không hề muốn chơi cái trò đọ kiên nhẫn với những người này, trực tiếp nổi đóa: "Hợp hợp hợp! Không hợp với chả hợp! Con nghĩ cái lý do ngu ngốc này có thể qua mặt được mẹ sao hả?"
"Nói mau! Nếu hôm nay con không nói rõ lý do thì đừng mơ mà về được nhà!!" Bà đập bàn một phát làm ông Lâm cũng phải run lên.
Ông bạnh cằm ra, vuốt vuốt lưng bà, nhẹ giọng trấn an: "Đừng giận đừng giận, ngồi xuống đi em."
Rồi quay sang trừng cô một cái: "Có nghe mẹ con nói không hả?! Mau nói lý do ra!" Vẻ mặt đầy uy hiếp nhưng trong mắt toàn là khẩn cầu.
Lâm Mặc mặt không đổi sắc nhìn hai người đang tung hứng trước mặt. Cả hai đều đã ngoài năm mươi nhưng trông vẫn rất trẻ trung, đặc biệt là mẹ Lâm, do tính tình hoạt bát vui vẻ mà càng ngày càng trẻ ra, làn da mịn màng trắng hồng, nếu như không có vài nếp nhăn nơi đuôi mắt thì không khéo còn tưởng là chị em với cô.
Ba Lâm thì dường như vẫn không thay đổi gì, vẫn là dáng vẻ uy nghiêm lúc trước, tướng mạo đương nhiên là rất anh khí, đến tuổi này mà vẫn còn khối người mơ tưởng, cũng may là bản tính thê nô ẩn giấu trong con người quá đậm đặc nên hai người suốt ngày nhàn rỗi ăn chơi ở nhà như một đôi uyên ương không thể đứt rời.
Nhưng mà...tính khí có phần trong ngoài bất nhất.