Thẩm Yến không thèm quan tâm tới anh
ta, ánh mắt nhìn lên lầu hai, không nhanh không chậm nói: “Thằng bé đang ngủ, cậu đi vào đi, nhẹ một chút.”
Ngôn Đỉnh rón rén nén sự kích động trong nội tâm chạy lên trên lầu hai, nhẹ tay nhẹ chân mở cửa,
trong phòng ngủ tối tăm một mảnh, màn cửa nặng nề che mất ánh nắng ở bên ngoài một cách chặt chẽ, trên giường lộ ra một cái bóng cô đơn, hô hấp
đều đều.
“Anh hả?” Vừa mới tỉnh lại, giọng mũi ngơ ngác, Thẩm
Thượng mở mắt, dự định mở đèn lên lại bị một bàn tay với khớp xương rõ
ràng ngăn cản lại, năm ngón tay bóp chặt cảm nhận kỹ càng: “Tại sao lại
là anh?”
Ngôn Đỉnh giống như là một con chó trung thành ngồi xổm ở bên giường nắm lấy một bàn tay của Thẩm Thượng cọ cọ lên mặt mình, đã
lâu rồi anh không cạo râu, râu ria ở trên mặt đâm đâm vào mu bàn tay của Thẩm Thượng hơi ngứa: “Anh buông..."
Lại là đôi môi mỏng manh
theo cảm xúc ẩm ướt lạnh lùng, hung hăng ngăn chặn lại, sau khi cọ xát
một phen, đôi môi của hai người đều đỏ thắm: “Tôi đã từng nói em mà nói
thêm một câu tôi không thích nghe thì tôi sẽ hôn em, cho nên là... Đừng
mà... Xin em đừng nói buông tôi ra, dạng lời nói thất vọng đau khổ như
là buông tôi ra. Tôi không lừa gạt em, Thẩm Thượng, em vễnh tai nghiêm
túc lắng nghe cho tôi, tôi thích em, Ngôn Đỉnh tôi chưa từng nhát như
vậy, nhưng mà ở trước mặt của em thì mặt mũi khí phách gì đó con mẹ nó
đều cút đi hết đi! Tôi chỉ cần em, chỉ cần em, Thẩm Thượng, mẹ nó tôi
chỉ cần em!”
Một lời tỏ tình cảm động mạnh mẽ, Thẩm Thượng cười
khổ, cười ra nước mắt: “Ngôn Đỉnh à, anh cố gắng nỗ lực trên người tôi
thì anh cũng không nhận được cái gì đâu, tôi sắp chết rồi, anh có hiểu
không?”
“Tôi hiểu, nhưng mà em luôn kêu tôi phải chịu trách nhiệm với những gì mà mình đã nói, để bây giờ tôi phải có trách nhiệm với
những hành vi trong quá khứ của mình.” Ngôn Đỉnh không cho Thẩm Thượng
bật đèn lên, sợ là nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng từ chối của Thẩm Thượng,
giống như là một tín đồ thành kính, cố gắng hôn mu bàn tay của Thẩm
Thượng, thần thánh mà thận trọng thờ phụng thần minh của anh.
Thẩm Thượng nhìn Ngôn Đỉnh, lâm vào trầm tư, cậu khóa chặt mình trong quá
khứ, bảo thủ, lấy hình thức tự ngược bản thân để bày tỏ lòng áy náy với
Hà Hiên, dùng đau đớn cực hạn để giải tỏa nỗi buồn ở trong lòng.
Cậu đã đồng ý với Hà Hiên là mình sẽ sống cho thật tốt, nhưng mà vẫn trầm
luân trong đau khổ như trước, bàng hoàng, giãy dụa, đánh mất bản thân
trong cơn mê.
Nhưng mà cậu không thể phủ nhận đó chính là Thẩm
Thượng có cảm giác với Ngôn Đỉnh, cho dù là trên tình cảm hay là dựa vào giác quan.
Nhưng mà... Một người hấp hối sắp chết có thể nào làm chậm trễ một người thanh niên trẻ tuổi có tương lai tốt đẹp?
“Ngôn Đỉnh, tôi yêu Hà Hiên.” Thẩm Thượng lặp lại: “Tôi yêu Hà Hiên, anh có
biết không? Tuyến thể không còn nữa, con cũng không còn nữa, giữa chúng
ta còn lại cái gì cơ chứ? Anh đã nói chỉ cần tôi ngoan ngoãn, chúng ta
gặp nhau rồi cũng có lúc sẽ chia tay, anh xem đi... Đều đã đến mức này
rồi, tại sao anh lại mắc sai lầm ngược lại thế?”
Ngôn Đỉnh cắn
chặt môi, sương mù trong đôi mắt khuếch tán, anh dùng sức hít mũi một
cái, trong vẻ nghẹn ngào mang theo sự cầu khẩn: “Tôi hối hận rồi, đời
này của tôi gắn ở trên người em, em bỏ ra hơn sáu năm để tôi không thể
rời khỏi em, để cho tôi yêu em, đến bây giờ em không thể nói không quan
tâm tôi không cần tôi. Thẩm Thượng, em yêu Hà Hiên, nhưng mà Hà Hiên đã
chết rồi, em nhìn tôi đi. Thẩm Thượng, nhìn tôi đi, tôi sẽ dùng quãng
đời còn lại của mình để chứng minh tình yêu chân thành của tôi.”
Thẩm Thượng thở dài lắc đầu: “Tôi sắp chết rồi.”
Trong đôi mắt của Ngôn Đỉnh lóe lên sự mong đợi: “Không đâu, em cho tôi một
tháng, tôi sẽ tìm được bác sĩ giỏi chữa bệnh cho em, em sẽ sống lâu trăm tuổi.”
Thẩm Thượng cong ngón tay, ánh mắt trầm xuống nhìn Ngôn
Đỉnh một hồi lâu, thái độ của đối phương rất chân thành, rất thành khẩn, trong mắt của đối phương có khát vọng, có mơ ước. Cậu hiểu Ngôn Đỉnh
rất rõ, chỉ cần Ngôn Đỉnh đã quyết tâm làm một chuyện gì đó thì không có người nào có thể làm rung chuyển quyết tâm của anh.
“Được rồi.”
Ngôn Đỉnh trở về Hàng Bắc, vận dụng hết tất cả mối quan hệ mà mình có thể
vận dụng, tìm các chuyên gia phục hồi tuyến thể ở Romy, từ trong nước
đến nước ngoài, bọn họ không tiếc bất cứ giá nào.
Mắt thấy thời
gian đã sắp đến thời hạn, trời không phụ người có lòng, cuối cùng bọn họ cùng đã tìm được một chuyên gia ở Washington, một vị chuyên gia chuyên
chú vào việc chữa trị liên kết tuyến thể lại một lần nữa của công trình
sinh vật, bác sĩ người Mỹ này cực kỳ nhiệt tình đối với việc tái tạo
tuyến thể omega, chữa trị cắt bỏ tuyến thể không thể phục hồi. Luận văn
học thuật của anh ta đã luận chứng khả năng thành công 98%, nhưng mà lại thiếu mất cá thể thí nghiệm.
“Tôi không đồng ý!” Ngôn Đỉnh vỗ
bàn đứng dậy, sau khi nhận thấy mình hù họa Thẩm Thượng, anh lại tiếp
tục ngồi xuống, mười ngón tay đan vào nhau: “Victor là một thằng điên,
tôi sẽ không để cho Thượng phải đi làm chuột bạch của anh ta ta.”