Thẩm Thượng rên rỉ vài tiếng, khó khăn muốn quay đầu lại, lại bị một tay của Ngôn Đỉnh đè cổ lại, thế công mãnh liệt, dường như là muốn đè nát
lục phủ ngũ tạng của Thẩm Thượng.
“Thẩm Thượng, Thẩm Thượng, Thẩm Thượng!" Ngôn Đỉnh liều mạng rong ruổi, dùng âm thanh khàn khàn của
mình chân thành tha thiết gọi tên của Thẩm Thượng hết lần này đến lần
khác.
Toàn thân của Thẩm Thượng đều là mồ hôi nhỏ giọt, mất hết
sức lực, tùy ý để Ngôn Đỉnh loay hoay, hai mắt của cậu nhắm chặt, da
thịt lại đỏ bừng trông vô cùng mập mờ, giống như là người cá xinh đẹp
vừa mới bị đánh bắt lên trên bờ, cả người tản ra sức quyến rũ câu hồn
đoạt phách.
“Anh khóc cái gì chứ?” Thẩm Thượng mệt mỏi mở mắt ra, lại tiếp tục nhắm lại hỏi một lần nữa: “Anh khóc cái gì?”
“So với sự tưởng tượng của tôi, em còn tàn nhẫn hơn, tâm địa của em còn cứng hơn.”
Thẩm Thượng bất lực quay đầu lại hít sâu mấy hơi, mới có sức lực đẩy Ngôn
Đỉnh ra, ngồi dậy, nghĩ đến cho dù có bò thì cũng phải bò vào trong
phòng tắm rửa một chút, nếu không lại bị lây nhiễm ngày mai phát sốt
tiêu chảy. Ngôn Đỉnh chưa từng tẩy rửa cho cậu, khinh thường và ngại
phiền phức.
“Ưm!” Vượt qua khỏi dự kiến của Thẩm Thượng, Ngôn
Đỉnh vậy mà lại dùng tư thế ôm công chúa để ôm cậu lên, trực tiếp đi vào trong phòng tắm.
“Đừng nhúc nhích.” Ngôn Đỉnh trầm giọng nói,
đôi mắt đỏ bừng vẫn còn chưa lui hết, có thể nhìn thấy được tính tùy
hứng của anh vẫn cao y như cũ: “Tôi ôm em đi tắm.”
Tắm hả? Là
muốn thay đổi một nơi khác để tiếp tục chơi đùa đó à? Thẩm Thượng không
phản kháng, nghĩ thầm cùng lắm thì chơi hung ác, ngày mai lại nằm viện.
Nhưng mà trong phòng tắm nhỏ hẹp, Ngôn Đỉnh chỉ thành thật lau người cho Thẩm Thượng, cẩn thận từng li từng tí tẩy rửa từ trong ra ngoài, dịu dàng
như là sắp có sữa bò chảy ra.
“Làm gì vậy?” Thẩm Thượng nghẹn
họng hỏi, con quái vật khổng lồ ở trước mắt mang đến cảm giác vô cùng ấm áp cho cậu, ông phật lớn này lại ra vẻ cầu xin, thất vọng và mất mát,
tình triều trong mắt đã ui hết, chỉ còn lại vẻ lưu luyến và hối hận, còn có tình cảm còn sót lại: “Đừng kìm nén, tiếp tục đi, tôi... Ưm..."
Ngôn Đỉnh ngậm lấy đôi môi của Thẩm Thượng, hung hăng ngăn chặn: “Em lại nói ra những lời chọc giận như vậy, tôi sẽ lại hôn em.”
“Không cần... Ưm ư...” Nửa câu còn lại đã hoàn toàn biến mất trong miệng của
đối phương, Ngôn Đỉnh bá đạo hôn sâu Thẩm Thượng, lần này hôn không có
sắc tình lượn lờ, mà là nụ hôn thề non hẹn biển giữa người yêu với nhau, hôn đến nổi Thẩm Thượng choáng váng đầu óc, thiếu dưỡng khí, trong đầu
đều là bong bóng màu hồng.
“Á!” Rốt cuộc Thẩm Thượng cũng không
cam lòng mà lên tiếng, lúc trước bọn họ rất ít khi hôn, đều đi thẳng vào chủ đề, cậu không biết quá nhiều thứ về Ngôn Đỉnh, ví dụ như là Ngôn
Đỉnh lại có kỹ thuật hôn cao siêu như vậy...
“Như thế nào?” Lửa
giận của Ngôn Đỉnh đã tiêu tán hết toàn bộ, đồng thời chuẩn xác bắt được suy nghĩ của Thẩm Thượng: “Có phải là cảm thấy kỹ thuật của tôi rất tốt không, có phải là muốn làm quen với anh đây không? Bảo bối ở trên người anh đây có rất nhiều, mua không được mà coi chừng bị mắc lừa.”
Ngôn Đỉnh giống như là một người bán hàng rong đang chào hàng, hải đường màu đỏ đẹp mắt nở rộ trong đôi mắt, xinh đẹp, vô cùng xinh đẹp.
Đêm nay Thẩm Thượng mất ngủ, không nghĩ tới trải qua trận chiến này, người dao động lại đúng là cậu.
Chắc chắn là trái tim lạnh lẽo quá lâu, thấy gió xuân hiếm có thổi tới, cho nên mê loạn.
Tối ngày hôm nay, Ngôn Đỉnh cũng mất ngủ.
Phản ứng của con người là chân thật nhất, trực tiếp nhất, anh không có cách
nào đánh dấu Thẩm Thượng, mà lúc nghe thấy trên người của Thẩm Thượng
vẫn còn có pheromone như có như không, anh vẫn phấn khởi như cũ, không
có cách nào ngăn chặn lại dục vọng, bị nó không chế, trầm luân trong bể
dục. Thân thể cũng được, trong lòng cũng được, đều được bổ sung tràn đầy không còn khiếm khuyết, lúc nhìn thấy người dưới thân bởi vì anh mà
giật giật, rung động, rên rỉ, Ngôn Đỉnh mê đắm. Từ trước đến nay chưa
từng có lúc nào động tình giống như bay thẳng xuống thác nước, giờ phút
này, anh bừng tĩnh đại ngộ, thứ mà anh muốn không phải là vuốt ve an ủi, không phải là chưa từng có được, không phải là lướt qua liền thôi, anh
có được rồi lại càng có lòng tham. Anh muốn có nhau trong lúc hoạn nạn,
thiên trường địa cửu, chiếm lấy cả thể xác lẫn tinh thần.
Đáng
tiếc, ngày tiếp theo lúc Ngôn Đỉnh mở mắt ra, Thẩm Thượng đã đi rồi, lại biến mất một lần nữa. Cái này khiến cho thế giới của Ngôn Đỉnh sụp đổ,
anh lao ra cửa giống như một người điên, lại không tìm ra được tung tích của Thẩm Thượng.