Thanh Sơn Khán Ngã Ưng Như Thị

Chương 43: Ngoại truyện: Vạn Trọng Uyên


trướctiếp

Ngoại truyện bổ sung: Vạn Trọng Uyên

Edit: Mặc Bạch

- --------------------------



Lúc này Kê Thanh Bách vừa mới lịch kiếp trở về.

Tuy hắn đã ở cảnh giới thượng thần nhưng cách 1000 năm lại phải xuống trần gian vào nhân quả luân hồi một lần. Đây cũng không phải chuyện gì đáng lo vì với tu vi của hắn, xuống đó lịch kiếp không thể nào ăn phải thiệt lớn. Cho tới lần này, hắn lịch kiếp trở về thì bỗng thấy Bạch Triêu đang quỳ dưới đất ghép lại Hồng Liên Mệnh Bàn, cảm thấy rất ngạc nhiên.

Bạch Triêu cũng nhìn thấy hắn, biểu cảm giống như nhìn thấy người chết.

Kê Thanh Bách không thể làm gì khác là tiến lên hành lễ chào hắn ta: “Thượng thần Bạch Triêu... đây là?”

Rõ ràng là Bạch Triêu không muốn nói chuyện với hắn, nhưng pháp lực vây quanh người hắn ta khác với trước kia, giống như đã bị hạ cấm thuật nào đó vậy.

“Chúc mừng thượng thần Thanh Bách lịch kiếp trở về.” Bạch Triêu ngoài cười trong không cười, nói với giọng điệu quái gở: “Lần này thượng thần đúng là cầu phú quý trong cảnh hiểm nguy, tu vi tăng lên không ít.”

Kê Thanh Bách không hiểu cầu phú quý trong cảnh hiểm nguy là sao, nhưng đúng là tu vi của hắn tăng lên không ít. Tuy rằng lịch kiếp trở về sẽ dứt hẳn kiếp trước, không còn nhớ những chuyện xảy ra khi đó nữa, nhưng nhìn vào pháp lực của bản thân, Kê Thanh Bách cũng biết lần này hắn độ qua một kiếp lớn.

Con người hắn không có tính tò mò cao, cứ phải hiểu bằng được thì thôi. Dù sao thần tiên cũng sống lâu vậy rồi, nếu chuyện nào cũng phải hiểu rõ nguồn cơn vậy thì thật sự sống quá mệt mỏi.

Trước đó cũng có thần tiên lịch kiếp xong nhưng không chấm dứt được nhân quả nghiệt duyên, thường thường không có kết cục tốt.

Suy nghĩ xằng bậy, tâm ma khó phá, tự cắt đứt tiên căn, phế bỏ vạn năm tu vi còn chưa thấm vào đâu, thần hồn đều tan biến, không còn tồn tại trong lục giới mới là thê thảm thật sự.

Hình như Bạch Triêu không muốn nói chuyện với hắn nữa, mất kiên nhẫn xua tay đuổi hắn đi.

Kê Thanh Bách sờ mũi, lờ mờ cảm thấy hẳn là hắn lại gây họa nên cũng thôi không biết xấu hổ tự chuốc vạ vào thân nữa.

Vừa đúng lúc chim Diệu Âm bay ra từ trái phải Vạn Trọng Môn, lấy mây ngũ sắc làm bậc thang nhẹ nhàng đập cánh bay xuống, vây quanh chào đón Kê Thanh Bách.

“Tôn thượng đâu?” Tuy dưới trần gian chỉ trôi qua mấy chục năm ngắn ngủi nhưng Kê Thanh Bách lại nhớ người ngồi trên đài sen kia.

Chim Diệu Âm cười khanh khách, thanh âm như tiếng phạn: “Vô lượng chờ đã lâu, thượng thần mãi không chịu về nên mới phái chúng ta tới đón.” Nó nói xong còn liếc mắt nhìn Bạch Triêu.

Khác với Kê Thanh Bách, Bạch Triêu hiếm khi tới Phật Cảnh. Hắn ta chuyên quản Hồng Liên Mệnh Bàn, bình thường không được gọi thì không thể nào tiến vào Vô Lượng Vạn Trọng.

Bạch Triêu quỳ dưới đất, không dám thở mạnh. Hắn ta hoàn toàn thu lại vẻ kiêu ngạo khi nãy nói chuyện với Kê Thanh Bách, thay vào đó là vẻ vâng vâng dạ dạ nói gì nghe đó.



Chim Diệu Âm lại thúc giục Kê Thanh Bách đi tiếp: “Thượng thần mau trở về cùng chúng ta đi, Vô lượng đợi chờ nôn nóng lắm rồi.”

Kê Thanh Bách chỉ có thể đi theo chim Diệu Âm bước qua Vạn Trọng Môn.

Ai ngờ vừa mới bước vào đã nhìn thấy người vốn nên ngồi trên đài sen.

Đàn Chương tay trái kết ấn, hai con chim Diệu Âm giống như một luồng khói xanh, biến mất trong nháy mắt.

Kê Thanh Bách không ngờ y lại ra khỏi điện Vô Lượng, ngạc nhiên đến mức quên cả hành lễ, chỉ gọi một tiếng: “Tôn thượng.”

Phật Tôn nhìn hắn.

Y đánh giá hắn một lát rồi mới cất giọng trong trẻo lạnh lùng: “Lịch kiếp trở về, công đức viên mãn.”

Cuối cùng Kê Thanh Bách cũng hồi phục lại tinh thần, quỳ xuống hành lễ. Đàn Chương không tỏ vẻ gì cả, chỉ xoay người một mình trở về điện Vô Lượng.

Rõ ràng là Kê Thanh Bách không nắm bắt được tâm tư của y, nhưng xưa nay tính y vốn rất quái dị nên hắn cũng không nghĩ nhiều. Hắn đi tới vườn cây ăn quả mà hắn hay lui tới, biến về chân thân, lăn trên lộn dưới thoải mái nghịch ngợm.

Nói tới Vạn Trọng Uyên ở Phật Cảnh, thần tiên có thể bước vào đây thật sự ít đến đáng thương. Thường thì mấy nghìn, mấy vạn năm cũng chỉ có hai người là Phật Tôn và hắn, những thượng thần khác muốn vào đều phải chờ Đàn Chương cho gọi. Có nhiều người tu vi chưa đủ, tiến vào còn không giữ được hình dáng con người, Bạch Hổ tiên Nam Sư chính là một ví dụ. Mỗi lần đứng trước cửa đều là hình người dạ vật, vừa bước vào lại là một con hổ trắng to béo. Thỉnh thoảng Đàn Chương sẽ gọi hắn ta vào, Kê Thanh Bách cũng rất chờ mong.

Chân thân của hai người đều là linh vật tinh quái, Vạn Trọng Uyên lại có rừng cây ăn quả bạt ngàn vô tận, Nam Sư chơi đùa cùng hắn, là bạn tốt giải sầu đúng nghĩa.

Thời gian qua lâu rồi, Nam Sư lại hận rèn sắt không thành thép với hắn: “Ngươi đã phi thăng làm thượng thần lâu như vậy rồi, sao vẫn còn giống như một đứa nhỏ nghịch ngợm, Phật Tôn không quản ngươi sao?”

Kê Thanh Bách trợn to hai mắt, không phục nói: “Ta tới đây còn phải học một đống quy củ đấy! Tôn thượng còn dạy ta niệm kinh, không cho phép ta rụng lông bừa bãi. Ngươi nói câu công bằng, chúng ta có thể khống chế việc rụng lông sao!”

Nam Sư cạn lời, chỉ đành nói: “Đúng là không thể...”

Kê Thanh Bách thở dài: “Trước đây ta từng xông vào Long Cung, tắm rửa trong hồ Bồng Lai, bây giờ chỉ có thể ở trong Phật Cảnh. Vạn Trọng Uyên không tệ thật, nhưng đừng nói là thần tiên sống, ngay cả một cọng lông gà cũng không có.”

Nam Sư ngẫm nghĩ, cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng không thể nói rõ chỗ nào không đúng, chỉ đành khuyên hắn: “Nhưng Phật Tôn cũng đối xử với ngươi không tệ mà, ngươi nghĩ xem có mấy thần tiên có thể được hưởng phúc từ pháp ấn của y? Chỉ có mình ngươi.”

Cũng không phải Kê Thanh Bách không chịu được cô đơn. Tuy là Đàn Chương tính tình quái gở nhưng mỗi tháng chỉ xuống đài sen ở chung với hắn nhiều nhất bảy ngày, không tới mức khó mà chịu đựng được. Thời gian lâu rồi Kê Thanh Bách cũng to gan hơn. Trời lạnh thì biến về chân thân nằm phơi bụng trên giường hoa sen, lúc Đàn Chương vui vẻ còn gãi bụng cho hắn.

Hắn vốn tưởng lịch kiếp trở về, mọi thứ sẽ trở về quỹ đạo vốn có. Nhưng hắn không ngờ rằng ngày hôm sau hắn đã bị Đàn Chương lôi ra khỏi rừng cây ăn quả.

Hắn đang ngủ ngon lành, lông trên người xù hết cả lên, lúc mơ màng tỉnh dậy nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng vô cảm của Phật Tôn thì bị dọa tới mức hồn suýt lìa khỏi xác.

“Tôn thượng...” Kê Thanh Bách bị xách gáy, không thể biến về hình dáng con người: “Sao ngài lại tới đây?”

Đàn Chương không nói gì, đột nhiên lật bụng hắn lại, ôm trên đầu gối, chậm rãi vuốt lông hắn. Kê Thanh Bách không nhịn được, thoải mái ngáy nhỏ, cái đuôi dài vẫy qua vẫy lại quấn lấy mắt cá chân Phật Tôn.



Sau đó thì xảy ra chuyện trước nay chưa từng có, hai người ngủ trưa ngay trong rừng cây ăn quả, màn trời chiếu đất.

Cả Kê Thanh Bách cũng cảm thấy có phải Phật Tôn có vấn đề gì không.

Càng kỳ lạ hơn là ngày hôm sau Đàn Chương lại tới nữa.

Lần này Kê Thanh Bách đã chuẩn bị sẵn, biến trước về hình dáng con người. Phật Tôn tìm hắn cũng không làm gì cả, không cần hắn niệm kinh, cũng không dạy hắn quy củ. Hai người ngồi bên dòng suối câu cá, ngồi nửa buổi câu con cá chưa chắc đã tồn tại, buổi tối lại ngủ lại trong rừng.

Sau khi qua bảy tám ngày như vậy, Kê Thanh Bách cảm thấy không thể tiếp tục thế này. Hắn da dày thịt béo có thể tùy ý ngủ ở đâu cũng được, Vô lượng Phật không ngồi đài sen, suốt ngày ở đây chơi bời cùng hắn còn ra thể thống gì!

Nhưng hắn nói chuyện này với y mấy lần, hình như y chỉ nghe cho có mà thôi.

Kê Thanh Bách phiền lòng vung cần câu cá, không ngờ rằng qua một lúc sau có cá cắn câu thật. Hắn dùng sức giật cần, câu được một con cá chép rất to.

Kê Thanh Bách: “......” Cá ở đâu ra thế?! Sao trong Vạn Trọng Uyên lại có thể có vật sống khác?!

Đàn Chương liếc mắt nhìn, giống như biết hắn đang nghĩ gì, y thản nhiên nói: “Như vậy thú vị hơn.”

Kê Thanh Bách không dám nói gì. Nói trắng ra thì cả Vạn Trọng Uyên này đều do Vô lượng biến hóa thành, ngay cả chim Diệu Âm cũng là vật ảo mà Phật Tôn biến ra. Lúc Kê Thanh Bách mới tới, rõ ràng cũng biết tất cả đều là giả, nhưng ở đây lâu rồi hắn cũng quên mất chuyện này.

Hắn bỗng dưng phát hiện ra, đã lâu rồi Nam Sư chưa tới đây.

Trong Vạn Trọng Uyên, luôn tồn tại từ đầu tới cuối chỉ có hắn và Đàn Chương.

“Có ngươi là đủ rồi.” Phật Tôn chọc nhẹ hắn.

Kê Thanh Bách ngẩng đầu, chỉ thấy đầy trời mộc lan bay trong gió, mùi hoa tràn ngập tay áo hắn.

—-----------------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Tôi thích thể loại bảo vệ chủ trung khuyển thụ!

Gặm ngon lành!

Hôm nay up chương mới rồi, còn một bản thảo, chiều mai up mới 3 chương!

Tôi phải rửa sạch nhơ danh nho nhỏ của bản thân!

Để các bạn biết thế nào là xa xỉ!

trướctiếp