“Ba,
sao ba lại……” - Kỷ Nhiên làm sao chịu được khi nhìn Kỷ Chính Tín thường
ngày uy nghiêm cao lớn, bây giờ lại cúi đầu khuất nhục trước người anh
trai vô dụng kia chứ.
“Câm miệng đi.” - Hai mắt Kỷ Chính Tín ảm
đạm không chút ánh sáng, công ty thì phá sản, vợ thì bị bắt vào tù, thân thể của mình cũng suy sụp, con trai lại không thể giúp được gì, ông bây giờ đã lâm vào đường cùng, ngoài nín nhịn cầu cận đứa con trai cả thì
ông không còn biện pháp nào khác.
Kỷ Nhiên đứng một bên, tơ máu
phủ đầy trong mắt phát ra ra hận ý điên cuồng, trừng mắt nhìn chằm chằm
hai người đã hủy hoại gia đình họ.
Kỷ Chính Tín tiếp tục cùng Cố Tử An van nài: “Tôi biết trước kia tôi quản giáo Tiểu Tịch có hơi
nghiêm khắc một chút, nhưng cũng là vì muốn tốt cho nó thôi, bằng không
nó của ngày hôm nay cũng không thể nào xứng để đứng bên cạnh ngài được.”
Kỷ Tịch bị ông ta làm cho tức đến mức bật cười: “Tôi đây đúng
thật là muốn cảm ơn ba, nếu ba không đánh cho tôi thừa sống thiếu chết,
hiện tại nói không chừng tôi đã là lãnh đạo quốc gia này rồi. Phần tình
cảm to lớn này của ba sao không dùng để quản giáo cho tốt đứa con trai
quý báu kia của ông đi.”
Quanh thân Cố Tử An vẫn luôn tràn ngập ý lạnh không ai dám tới gần, từ đầu đến giờ cũng không bố thí cho Kỷ
Chính Tín và Kỷ Nhiên dù chỉ một ánh mắt, chỉ khi ông ta nhắc tới Kỷ
Tịch, hắn mới lạnh lùng nhìn sang.
Kỷ Chính Tín nhìn ánh mắt
hung ác tàn bạo của hắn lập tức cảm thấy cả người lạnh lẽo, da đầu tê
dại, ông khẽ cắn môi cúi đầu khom lưng tiếp tục bán thảm: “Cố tổng, ngài không biết đâu, hôm qua khi hai người rời đi, lúc sau công ty cho vay
nặng lãi liền tìm đến cửa, đem ảnh chụp mẹ của Kỷ Nhiên cùng tên tuổi in to dán khắp nơi trong tiểu khu, hễ gặp ai cũng nói tòa số 7 hộ 1, chủ
hộ Kim Lam thua cờ bạc nên nợ bọn họ 500 vạn, chờ cho hàng xóm vây lại
xem tiện thể chê cười, mười mấy người đàn ông lực lưỡng cầm gậy sắt đập
vào cửa nhà chúng tôi, thấy chúng tôi không có tiền, chưa nói hai lời
liền hành hung ba người chúng tôi một trận. Kim Lam và tôi tuổi cũng đã
lớn, sao có thể chịu được cái tội này....”
[ Ở chương 14 tác
giả có nói nhà của Kỷ Chính Tín là tòa số 8 hộ số 1, Ngáo không biết có
phải tác giả nhầm hay không mà ở đây đã thành tòa 7 hộ 1 rồi. ]
“Kim Lam là người rất sĩ diện lại kiêu ngạo, những người đó lại công khai
bạo lực nhục mạ, hàng xóm xung quanh liên tục chỉ chỉ trỏ trỏ, bà ấy
chắc là nhất thời luẩn quẩn trong lòng nên thiếu suy xét mới hồ đồ phạm
tội mà nổi lên ý định hại ngài và Tiểu Tịch,...... Cố tổng, tôi có thể
có một yêu cầu hơi quá đáng được không, nếu hai ngươi đều không việc gì, có thể nể mặt Tiểu Tịch mà không truy cứu nữa được không, ngài cùng
Tiểu Tịch đều là người làm việc lớn, mẹ của Tiểu Tịch phạm tội, nếu
truyền ra ngoài đối với Tiểu Tịch và ngài đều không tốt lắm.”
Kỷ Tịch cười lạnh nói: “Giết người không thành thì tội cũng nhẹ, từ ba năm tới mười năm tù thôi mà. Sao? Bà ta tìm người lái xe tông chúng tôi,
chúng tôi chẳng những không động đến bà ta, còn muốn nhờ anh Cố vận dụng quan hệ cứu bà ta ra? Ông mơ giấc mơ xuân thu cũng lớn quá rồi đấy.”
Kỷ Nhiên nghĩ đến cảnh mẹ mình vì kẻ này mà bị cảnh sát bắt đi, còn có khả năng ngồi tù vài năm, lý trí của hắn đã đến bờ vực đứt đoạn. Bây giờ
lại thấy ba hắn đã cúi đầu chịu nhục trước mặt người anh trai vô dụng mà từ nhỏ đã bị bọn họ khinh thường này, thế nhưng vẫn chỉ nhận lại miệt
thị và xem thường cùng cực.
Hốc mắt hắn đỏ lên, tay nằm chặt
thành quyền, cả người run rẩy giơ nắm tay hướng về Kỷ Tịch: “Những kẻ
đòi nợ đó có phải là do mày sắp xếp đúng không, mày hủy hoại cả nhà tao, hủy hoại công ty gia đình tao, hại mẹ tao, tao đánh chết mày thằng súc
sinh này.”
Cố Tử An ôm chặt chẽ Kỷ Tịch vào ngực, nhanh tay chụp lấy nắm đấm của Kỷ Nhiên, lực đạo mạnh mẽ hất hắn văng ra ngoài, Kỷ
Nhiên lập tức lảo đảo một cái rồi hung hăng té lăn trên đất.
Kỷ
Chính Tín thấy Kỷ Nhiên gần như đã mất khống chế, mọi tính toán trong
lòng ông giờ phút này cũng đều tan sạch. Vị cứu tinh duy nhất đã bị con
trai hoàn toàn đắc tội, vợ không quản tốt, con không dạy được, cái gia
đình này của ông xem như xong đời rồi, cả người ông như cái xác không
hồn chết lặng tại chỗ.
Kỷ Nhiên đánh không lại, chỉ biết tê tâm
liệt phế mà gào to: “Được lắm, mày dám đánh tao! Mày không cho chúng tao sống tốt, tao cũng sẽ không để mày sống yên thân đâu. Không phải mày
muốn làm minh tinh sao? Không phải mày muốn bán mông để nổi tiếng sao?
Được, tao cho mày toại nguyện. Giờ tao sẽ phát Weibo để mọi người đều
thấy rõ bộ mặt đen tối nham hiểm của mày, thứ không liêm sỉ như mày……”
Cố Tử An buông Kỷ Tịch ra, lạnh lùng nhìn Kỷ Nhiên, đi từng bước đến trước mặt hắn, trong mắt bắn ra âm lệ ngoan độc, giọng nói tràn ngập hàn ý
như muốn đông cứng người đối diện: “Cậu dám sao?”
Kỷ Nhiên trừng mắt nhìn người này đi tới, nội tâm đột nhiên sinh ra cảm giác sợ hãi vô cùng, như thể ngưới trước mặt này so với đám người đòi nợ cầm gậy sắt
kia còn đáng sợ hơn nhiều. Cả người hắn phát run, hàm răng như muốn đánh vào nhau, lại nghe thấy giọng nói lạnh lẽo như từ âm ti địa ngục nhả ra ba chữ, hắn lập tức thống khổ yếu ớt lắc đầu: “Không…… không có,
tôi……tôi không dám, không dám nữa.”
Nói xong chuyển hướng qua Kỷ Chính Tín khóc lóc thảm thiết: “Ba, ba nhanh bán căn nhà đó lấy tiền
trả nợ cho mẹ đi, tôi cũng không còn mặt mũi nào ở lại đây nữa, các
người làm tôi quá mất mặt. Mấy đứa trước đây đi theo sau phục tùng tôi
bây giờ không có một ai đứng ra vì tôi lên tiếng, sau lưng còn thỏa sức
chê cười tôi nữa. Hiện tại tôi không có việc không bạn bè, tôi tồn tại
còn ý nghĩa gì nữa chứ……”
Lúc này phía sau có một nữ cảnh sát đi ngang qua, thật sự nghe không nổi nữa: “Trời đất, ai lại ở đồn cảnh sát làm loạn thế này, đã phạm tội phải tự mình gánh tội chứ, nếu không sinh ra pháp luật làm gì? Còn phát Weibo uy hiếp, bị chỉnh cho liền ngồi
trên mặt đất khóc lóc, ai lại làm vậy chứ?”
Kỷ Tịch quay đầu lại nhìn Kỷ Chính Tín gần như đã hoàn toàn sụp đổ, cậu lôi kéo tay Cố Tử An: “Anh Cố, chúng ta đi vào thôi.”
Cậu bỗng chốc cảm thấy thật đau lòng cho nguyên chủ, rốt cuộc đây là dạng
người một nhà kiểu gì không biết, cả đời nguyên chủ đúng là quá thê
thảm, bị chính người thân của mình ngược đãi, không lâu sau lại bị Cố
Cảnh Diệu tra tấn đến chết. Nếu như cậu đã xuyên đến đây, cậu nhất định
phải thay nguyên chủ sống thật tốt cả đời này.
Cố Tử An nhìn chăm chú nét mặt của cậu, lâu sau mới nói: “Ừ, đi thôi.”
Hắn đã cho người sắp xếp thật tốt, khiến hai cha con kia phải chuyển đi nơi khác sinh sống, không bao giờ để bọn họ xuất hiện trước mặt Kỷ Tịch
thêm lần nào nữa. Hắn biết Kỷ Tịch tâm địa thiện lương, nên đây cũng là
kết quả tốt nhất hắn chịu thỏa hiệp để có thể bảo vệ Kỷ Tịch.
Hai người tách ra lấy khẩu cung, cảnh sát cũng chỉ hỏi Kỷ Tịch vài việc nhỏ về ngày hôm qua bọn họ đến Kỷ gia, cũng không có gì quan trọng lắm.
Ở một gian phòng thẩm vấn khác, cảnh sát nói với Cố Tử An: “Cố tiên sinh, ngoại trừ nghi phạm là Kim Lam, tài xế của chiếc xe việt dã gây tai nạn cũng đã bắt được. Mọi chứng cứ thu về đều trực tiếp chỉ ra Kim Lam là
chủ mưu vụ án này. Tuy anh cung cấp cho chúng tôi manh mối hướng tới Cố
Cảnh Diệu, án giết người lần này xác thật hắn cũng có hiềm nghi rất lớn, nhưng vì không có chứng cứ hoàn chỉnh nên theo luật không thể cấu thành tội án cho hắn, chúng tôi chỉ có thể thả người. Nhưng anh yên tâm,
chúng tôi sẽ cho người chú ý kỹ nhất cử nhất động của hắn cùng công ty,
sẽ không oan uổng người tốt, cũng sẽ không bỏ qua bất kì kẻ xấu nào.”
—
Trên xe từ sở cảnh sát về nhà.
Cố Tử An nửa ôm lấy Kỷ Tịch, bàn tay ấm áp như một túi sưởi di động cẩn
thận đè lên vùng eo bị thương của cậu. Kỷ Tịch gối đầu lên vai hắn, toàn bộ cơ thể dựa vào lồng ngực vững chắc, cậu nhìn ra ngoài cửa sổ như
đang suy nghĩ.
Kỷ gia lần này rất khó có thể trở mình, chờ sau
khi Kim Lam ra tù cũng không thể tạo ra chút bọt sóng. Còn lại Cố Cảnh
Diệu, Cố Tử An chắc chắn sẽ không tha cho gã.
Từ khi xuyên qua tới nay, điều may mắn nhất với cậu chính là gặp được Cố Tử An.
Kỷ Tịch trong lòng vừa động liền nghiêng đầu nhìn hắn, người này vẫn luôn
là bộ dạng lạnh lùng không chút để ý, vậy mà lại đẹp đến mức không thể
dời mắt. Đường cong từ sườn mặt đến cằm là một góc cạnh vô cùng hoàn mỹ, trên người lại thoang thoảng mùi hương thanh nhẹ làm người thoải mái
trấn định. Kỷ Tịch ngẩng đầu nhắm mắt lại, tiến sát lên cổ hắn bắt đầu
ngửi ngửi. .
Sườn mặt nhanh chóng cảm nhận được hơi thở ấm áp khiến hô hấp Cố Tử An đột
ngột dừng lại, hắn quay mặt nhìn Kỷ Tịch, lúc này đôi môi vừa vặn chạm
vào cánh môi mỏng mềm mại ngọt ngào của người kia.
[ Dưới đây là lời tác giả đang giới thiệu cho một bộ truyện khác nên Ngáo xin phép không edit ạ ]
Tác giả có lời muốn nói: Tiếp đương văn cầu cái cất chứa 《 xuyên thành bị đại lão vứt bỏ ác độc nam xứng 》
Quý nguyên bạch xuyên thư xuyên thành đại lão ứng hành ác độc pháo hôi nam thê.
Tiểu pháo hôi ở trong sách lên sân khấu số lần không nhiều lắm, chủ yếu cốt
truyện chính là cấp đại lão mang N đỉnh nón xanh, ăn trộm đại lão công
ty thương nghiệp cơ mật bán cho đối thủ cạnh tranh.
Hắn hôn chiêu ngã ra mục đích, là vì thắng được đại lão ứng hành chú ý cùng ái.
Mà nguyên tác giả mục đích, là làm hắn đột hiện vai chính chịu.
Mà lúc này, quý nguyên bạch đứng ở Cục Dân Chính đại sảnh, đối bên cạnh vẻ mặt chán ghét ứng hành nói: “Này hôn ta không nghĩ kết, cúi chào ngài
lặc!”
Ứng hành: “......”
Tiểu pháo hôi
thịnh thế mỹ nhan, toàn thư nhan giá trị đệ nhất, giới giải trí tiền lại như vậy hảo kiếm, ngốc tử mới vây quanh nam nhân thúi chuyển.
Sau đó không lâu, một lòng chỉ nghĩ hảo hảo đóng phim quý nguyên đầu bạc hiện:
Ảnh đế đang nổi tổng vây quanh hắn chuyển,
Giải trí công ty lão tổng luôn ước hắn ăn cơm,
Rock and roll siêu sao chế tạo ngẫu nhiên gặp được cùng hắn hỏi han ân cần.
Chính hắn cầm giá trên trời thù lao đóng phim đếm tiền đếm tới mỏi tay.
Sinh hoạt mỹ mãn!
Chính là nào đó người đặc biệt phiền.
——
Tiểu kịch trường:
Phim nhựa đại bán khánh công yến thượng có phóng viên hỏi quý nguyên bạch: “Nghe nói ngươi đã từng tránh được hôn?”
Quý nguyên bạch: “Thuần túy là bịa đặt!”
Phóng viên: “Chính là ứng hành ứng đại lão ngày hôm qua ở toàn cầu kinh tế
tài chính diễn đàn đáp phóng viên hỏi khi, trước mặt mọi người nói hối
hận nhất sự tình là không đủ quý trọng ngươi, làm ngươi đào hôn.”
Quý nguyên bạch: “Không có đừng nói bừa ta không quen biết hắn.”
Đương sự ứng đại lão tỏ vẻ: Chậm rãi truy bái, còn có thể làm sao bây giờ!