Kỷ
Tịch nhìn khán giả xung quanh vỗ tay nhiệt liệt, lại nhìn Cố Tử An bên
cạnh, lĩnh vực am hiểu của mình được người khác công nhận, thêm cả việc
gặp được cộng sự tâm hữu linh tê phối hợp ăn ý, trong lòng cậu khó nén
được hưng phấn nhảy nhót.
Cố Tử An kéo cậu xuống dưới bục biểu diễn, tiếng vỗ tay và tán thưởng nhỏ dần, hai người lại đi đến trước quầy bar.
Sau khi Kỷ Tịch ngồi xuống, cậu đem ly rượu Brandy đặt trước mặt Cố Tử An,
nhìn hắn hỏi: “Anh Cố, vừa rồi trên bục biểu diễn anh nói gì với em vậy? Lúc đó ồn quá e nghe không rõ.”
Cố Tử An cầm ly rượu lên nhấp
một ngụm, xem như không thấy đôi mắt ai đó đang phát sáng: “Nói cậu đàn
sai một nốt rồi, thiếu chút nữa tôi cũng không đuổi kịp.”
“Vậy
mà anh cũng phát hiện ra được.” – Kỷ Tịch xấu hổ gãi đầu, ngay sau đó
liền cảm thán: “Anh Cố, không ngờ anh chơi dương cầm tốt thật đấy.”
Cậu cầm ly Brandy lên uống một hơi cạn sạch, sau lại cảm thấy khá tò mò với người đang ngồi bên cạnh này, liền nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào Cố Tử An.
Ánh đèn chiếu xuống, Cố lão đại vẫn là biểu cảm lạnh nhạt
xa cách kia, thoáng rút đi vài phần uy nghiêm sắc bén ngày thường, lúc
này cả người tản ra khí chất ưu nhã thanh lãnh cao quý, mỗi cái giơ tay
nhấc chân đều chứa sức hấp dẫn nam tính chết người.
Kỷ Tịch thật sự vẫn không nghĩ ra, cái người thiện lương đơn thuần yếu ớt bị người
của Cố gia hắt hủi ghét bỏ trong tiểu thuyết kia, sao bây giờ lại biến
thành lão đại vừa năng lực vừa thủ đoạn như thế này.
Cố Tử An cảm nhận được tầm mắt của Kỷ Tịch, hắn nghiêng đầu đối diện với cậu: “Cậu nhìn cái gì?”
Kỷ Tịch chớp chớp mắt: “Anh Cố này, anh lớn lên đẹp thật đó, nếu anh làm
minh tinh không biết lấy được bao nhiêu bát cơm của người ta rồi.”
Cố Tử An nhìn chằm chằm hàng mi dày rậm cong vút của cậu, như là nghe thấy chuyện gì buồn cười lắm: “Anh Cố của cậu chỉ có làm minh tinh mới có
thể đoạt bát cơm người khác sao?”
Kỷ Tịch cảm giác mình sắp chìm vào ánh mắt sâu thẳm kia, cậu quay đầu lại cầm lấy một ly Vodka nồng độ cao, hai ba hớp uống cạn, lúc này mới nhìn Cố Tử An nói: “Anh Cố của em dù có làm gì cũng đều lợi hại nhất.”
Cố Tử An thấy gương mặt
trắng nõn của cậu giờ đây nhiễm một mảng hồng nhạt, ánh mắt tràn đầy hơi nước thanh thấu mê ly, hắn vội đè lại bàn tay còn muốn cầm ly rượu đưa
lên miệng của cậu: “Tối nay uống bao nhiêu rồi?”
Kỷ Tịch ngoan
ngoãn mặc hắn nắm tay mình, chớp mắt nghiêm túc tự hỏi một chút: “Không
nhiều lắm, cũng khoảng mười mấy ly á.” – Ngay sau đó cậu mới phản ứng
lại Cố Tử An đây là đang trách mình uống quá nhiều, đành giải thích:
“Anh Cố, tửu lượng của em tốt lắm, không say được đâu, em còn tỉnh táo
mà.”
Cố Tử An hẳn sẽ không cùng cái người say đến chuếnh choáng
này tiếp tục tranh luận: “Vậy cố gắng giữ trạng thái tỉnh táo này của
cậu đi, đừng uống nữa.”
Không biết có phải do rượu tác dụng chậm quá chậm hay không, chỉ là đêm nay quả thật rất vui khiến cho Kỷ Tịch
có chút hưng phấn, cánh tay cậu gác trên quầy bar, nghiêng đầu gối lên,
một tay khác vẫn nắm tay Cố Tử An, cùng hắn ngây ngô cười: “Được rồi,
nghe anh, không uống nữa.”
Cố Tử An nhìn cậu, khóe môi hơi câu
lên, thầm nghĩ tên nhóc này trừ lúc ngủ và bị bệnh ra, thời điểm say
rượu cũng ngoan ngoãn đáng yêu như vậy.
Trong bữa tiệc có rất
nhiều người muốn tiếp cận Cố Tử An kính rượu nhưng đều chùn bước, một là bản thân rất sợ hắn, hai là vì hai người này khí tràng quá mức phù hợp, chỉ cần ngồi cùng nhau, xung quanh tự động hình thành một vòng chắn vô
hình, bên trên còn như thể viết rõ ràng: Đừng tới quấy rầy hai chúng
tôi.
Lãnh Ngạn đang tiếp đón vài vị khách quý, ánh mắt anh lại
giống như số đông nhìn về phía bên này, không có lúc nào là không chú ý
đến Cố Tử An cùng Kỷ Tịch.
Từ nhỏ anh đi theo ba mình tung hoành ngang dọc, rất biết cách nhìn thấu rõ ràng lòng người trong các mối
quan hệ, vậy mà anh nhìn hai người nửa ngày vẫn có cảm giác kỳ quái. Tuy rằng Cố Tử An giới thiệu với mọi người Kỷ Tịch là bạn trai hắn, nhưng
giữa hai người họ cũng không có biểu hiện và cảm giác của cặp đôi yêu
nhau thắm thiết thường có.
Nếu nói là quan hệ bao dưỡng lại càng không giống, thái độ Cố Tử An đối với Kỷ Tịch không hề khinh rẻ như một kim chủ đối với tình nhân, Kỷ Tịch cư xử với Cố Tử An cũng không hề cẩn thận hay dè dặt mà người tình nhỏ nên có.
Cảm giác giữa hai
người giống như chỉ vừa có ấn tượng tốt với nhau, còn thêm một chút
thưởng thức từ sự hấp dẫn của đối phương mang lại vậy.
Trên tình bạn dưới tình yêu, cuối cùng Lãnh Ngạn cũng đưa ra kết luận.
Trông thấy gương mặt Kỷ Tịch lộ ra vẻ đã ngà ngà say, Lãnh Ngạn bước đến quan tâm nói: “Kỷ Tịch, viện phía sau có chuẩn bị phòng cho khách, cậu có
muốn đi nghỉ một chút hay không?”
Kỷ Tịch ngẩng đầu lên nhìn Cố
Tử An, cuối cùng khéo léo từ chối Lãnh Ngạn: “Cảm ơn anh Ngạn, tôi không sao, ngồi đây nghe nhạc cũng rất dễ chịu.”
“Dẫn em ấy đi nghỉ
ngơi đi.” – Cố Tử An đột nhiên lên tiếng nói với Lãnh Ngạn, quay đầu
nhìn Kỷ Tịch: “Em nghe lời, tôi xong việc sẽ tìm em.”
Cậu đi theo Lãnh Ngạn đến một cửa khác của căn phòng để ra ngoài, cơn gió
mát mẻ mang theo hương hoa cúc thổi qua, Kỷ Tịch tức khắc cảm thấy tỉnh
táo không ít. Nhìn phía trước chỗ cây xanh rợp bóng râm là con đường
nhỏ, xa xa mơ hồ thấy được một tòa nhà bằng trúc độc lập, mỗi gian trúc
đều được những thân cây phủ bóng mát ngăn cách, vô cùng riêng tư kín
đáo.
Kỷ Tịch vui vẻ thoải mái tự đáy lòng tán thưởng: “Anh Ngạn, nhà anh vừa lớn vừa đẹp ghê á.”
Lãnh Ngạn cười nói: “Ba tôi luôn thích cùng bạn bè tham gia náo nhiệt, ở đây cách thành phố khá xa, nên việc tìm nơi tiếp đãi bạn bè chỗ chơi chỗ
ngủ cũng khác ở thành phố rất nhiều.”
Anh nghĩ nghĩ liền lấy di động ra: “Chúng ta thêm WeChat đi.”
Kỷ Tịch nhất thời không phản ứng kịp, dừng một chút mới nói: “Được nha anh Ngạn.”
Tuy rằng đêm nay Lãnh Ngạn luôn một mực chiếu cố cậu, nhưng Kỷ Tịch hiểu rõ một là vì anh là chủ nhân của bữa tiệc này, thứ hai là vì Cố Tử An, căn bản quan hệ của hai người cũng không thân thiết đến mức thêm WeChat của nhau như vậy.
Lãnh Ngạn dường như nhìn thấu suy nghĩ trong lóng Kỷ Tịch, đành cười giải thích: “Hai chúng ta rất nhanh sẽ gặp lại nhau
thôi, không chừng còn sẽ tiếp xúc với nhau rất lâu, có WeChat để liên hệ cũng tiện hơn một chút.”
Kỷ Tịch đã hiểu, click mở icon WeChat trên màn hình: “Anh Ngạn cũng sẽ tham gia gameshow kia sao?”
Lãnh Ngạn đem di động hướng qua cậu, xác nhận vang lên một tiếng ‘Ting’:
“Đúng vậy, vốn sợ sẽ không quen người ở đó, nếu ở chung sẽ xấu hổ lắm,
vừa hay cậu cũng tới, có người quen thì tôi yên tâm hơn rồi.”
Kỷ Tịch thầm nghĩ người này thật đúng là biết cách săn sóc, lấy danh khí
cùng các vòng quan hệ của ba anh ta, sợ là nửa cái giới nghệ sĩ này đều
quen biết Lãnh Ngạn. Hơn nữa tính cách của anh thành thục ổn trọng, thái độ ôn hòa khéo léo, anh ta nói như vậy hẳn là muốn cho cậu thêm phần
yên tâm. Kỷ Tịch nói: “Đêm nay phải cảm ơn anh Ngạn đã chiếu cố tôi,
thời điểm thu hình chương trình không chừng còn phiền đến anh chỉ bảo
thêm.”
Lãnh Ngạn nhẹ nhàng vỗ vai cậu, thật tình nhận xét: “Tính cách lẫn năng lực của cậu thực sự rất thích hợp tham gia gameshow, sự
chân thành cũng sẽ là một loại thu hút đấy.”
Hai người lại hàn
huyên vài câu, Lãnh Ngạn dẫn cậu tới trước cửa một phòng trúc có phong
cảnh đẹp nhất: “Kỷ Tịch, cậu có yêu cầu gì cứ ấn cái nút trên cửa này,
hoặc trực tiếp báo qua WeChat cho tôi đều được.”
Kỷ Tịch gật đầu: “Được, cảm ơn anh Ngạn, anh cứ đến đại sảnh tiếp đón khách khứa đi.”
Lãnh Ngạn đi rồi, Kỷ Tịch đóng cửa lại, phòng tuy không lớn nhưng trong
phòng cái gì cần cũng có, bố cục lại tinh xảo lịch sự tao nhã, cảm giác
đặc biệt thoải mái.
Lúc đem di động cất vào túi, Kỷ Tịch mới sực nhớ ra cậu còn chưa có WeChat của Cố Tử An, cũng không biết người này
có dùng WeChat hay không nữa.
Kỷ Tịch đi đến bên cửa sổ nhẹ
nhàng đẩy ra, ánh trăng nhu hòa sáng tỏ, hàng trúc xanh tươi lay động,
một trận gió mát thổi qua, rừng trúc vang lên âm thanh xào xạc vui tai.
Kỷ Tịch không biết là cảnh sắc quá thơ mộng hay tác dụng của men rượu
quá lớn, đứng một lúc thế mà lại có chút buồn ngủ.
Nhìn quanh giường lớn trong phòng ngủ, nghĩ một chút cậu quyết định tạm nghỉ ngơi trên sô pha trong phòng khách vậy.
Cậu chỉ vừa mới thích ứng với việc sống cùng Cố Tử An dưới một mái nhà, nên việc hai người ngủ cùng một giường cậu vẫn không dám. Hơn nữa dựa vào
tính tình của Cố Tử An, hắn chắc cũng sẽ không đồng ý ngủ cùng giướng
với cậu đâu.
—
Cố Tử An tạm thời ứng phó với vài người
tiến đến nói chuyện, hắn nâng cổ tay nhìn đồng hồ thấy đã gần rạng sáng
liền vẫy tay gọi Lãnh Ngạn dẫn mình về nghỉ ngơi.
Vừa đẩy cửa ra thì thấy Kỷ Tịch đang cuộn tròn ngủ trên sô pha, cửa sổ phòng khách vẫn còn mở. Gió đêm ở vùng núi thực lạnh, tên nhóc này nằm trên sô pha ngủ
thì thôi đi, ngay cả chăn cũng không biết đường lấy mà đắp, lại còn vừa
uống rượu xong rất dễ cảm lạnh, ngày mai không chừng lại sinh bệnh nữa.
Rõ ràng bị cha mẹ ngược đãi lớn lên, tại sao lại không biết tự lo cho bản
thân như thế. Cố Tử An nhíu chặt mày, bước nhanh vào phòng ngủ, cầm tấm
chăn dày ra phủ trên người Kỷ Tịch.
Cố Tử An đang chuẩn bị đứng
dậy đóng cửa sổ, vạt áo lại bị người giữ chặt, hắn nghe thấy người nọ
nhẹ giọng nỉ non: “Khát quá đi, em muốn uống nước.”
Cố Tử An rũ
mắt nhìn chằm chằm con ma men này trong chốc lát, cảm giác tạm thời
không thể nào thích ứng được. Mấy năm nay cũng chưa có ai dám nói chuyện tự nhiên với hắn, càng miễn bàn sai bảo hắn như vậy, cố tình tên nhóc
này một lần hai lần sai bảo đến nghiện. Hắn vỗ vỗ mặt con ma men: “Dậy
nào, muốn uống nước thì tự mình đi lấy.”
Kỷ Tịch bị hắn đánh
thức, mở to đôi mắt ngập nước nhập nhèm buồn ngủ, biểu cảm như bị quấy
rầy không vui. Sau khi thấy rõ là Cố Tử An, cậu lập tức lộ ra nụ cười
ngọt ngào, lôi kéo tay hắn quơ quơ, giọng nói mơ hồ không rõ: “Anh Cố,
là anh hả, người ta muốn uống nước, anh lấy cho em được không.”
Giọng nói hơi khàn mang theo mùi rượu nhàn nhạt như đang làm nũng, phối hợp
với ánh mắt mông lung mê người, Kỷ Tịch thoạt nhìn trông như cậu nhóc
nhỏ nhắn ngoan ngoãn lại gợi cảm đầy quyến rũ.
Cố Tử An cố tỏ ra lạnh nhạt xa cách như cũ, hắn vốn cũng yêu thích đàn ông, huống hồ tối
nay còn uống không ít rượu. Hầu kết hắn lăn lộn vài cái, cưỡng chế rung
động cùng khát vọng trong lòng, nhẹ nhàng bỏ bàn tay đang bắt lấy hắn
của Kỷ Tịch ra, bước nhanh đến đóng cửa sổ lại, gọi điện thoại cho cấp
Liễu Ấp, cuối cùng hòa vào ánh trăng bước ra cửa. . ngôn tình tổng tài
Sáng sớm hôm sau, Kỷ Tịch bị tiếng chim hót ngoài cửa sổ đánh thức, cậu mơ
mơ màng màng không muốn dậy, đến khi cảm giác mắc tiểu chịu không nổi,
lúc này mới một đường lăn long lóc xoay người ngồi dậy: “A!”
Nhìn phía đối diện sô pha thấy Liễu Ấp đang ngồi, Kỷ Tịch hoảng sợ: “Anh Liễu, sao anh lại ở đây? Anh Cố đâu?”
Liễu Ấp xoa huyệt thái dương, dưới vành mắt thâm đen một mảng, xem ra đêm
qua bị con ma men này lăn lộn không nhẹ: “Trong công ty có việc gấp, Tử
An đi xử lý rồi.”
“Ồ.” – Kỷ Tịch cũng không nghĩ nhiều, lung
tung ứng câu liền đứng dậy đi vào phòng vệ sinh. Đến khi rửa mặt, cậu bị cảm giác sảng khoái thanh mát đập cho tỉnh, mơ hồ nhớ đến tối qua vẫn
luôn cùng người nào đó đòi uống nước, còn có lúc thì kêu nóng lúc thì
than lạnh. Từ buồng vệ sinh đi ra, cậu bỗng dưng có chút xấu hổ hỏi Liễu Ấp: “Anh Liễu này, anh Cố sáng sớm nay mới đi hay đã đi tối qua rồi?”
Liễu Ấp thấy cậu đến mới mở hộp giữ nhiệt bày ra bữa sáng: “Đã đi từ tối qua rồi.”
Kỷ Tịch ngồi trên sô pha nhìn chén đĩa thủy tinh tinh xảo có sủi cảo tôm
cùng bánh bao, lại mơ hồ nhớ rõ Cố Tử An đã tới: “Anh Liễu, thật ngại
quá, khiến anh cả đêm không ngủ còn săn sóc tôi như thế.”
“Không có gì, chỉ đắp lại chăn cho cậu vài lần, rót nước vài lần mà thôi.” –
Liễu Ấp thấy Kỷ Tịch có chút ngượng, cười nói: “Cậu không cần để trong
lòng, tôi nhận lương tăng ca cao lắm, ngồi một đêm chơi game cũng rất
sảng khoái.”
Cơm nước xong, Kỷ Tịch cùng Lãnh Ngạn chào tạm biệt, sau đó đi theo Liễu Ấp ngồi xe trở về.
Hôm qua lúc tới thì trời đã tối đen, bây giờ nhìn toàn bộ phong cảnh trên
núi cảm thấy vô cùng đẹp. Kỷ Tịch đang nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên
nghe thấy “Bang” một tiếng vang lớn, va chạm đột ngột làm thân xe mất
khống chế, tài xế nỗ lực đánh tay lái không ngừng điều khiển, vậy mà xe
vẫn cứ lao nhanh vòng theo mép vực sâu.
Tác giả có lời muốn nói:
Cảm tạ các tiểu thiên sứ vì ta mà cho phiếu bá vương hoặc tưới dịch dinh dưỡng nha ~