[ (*) lấy từ câu “tâm viên bất định, ý mã nan truy”, ý chỉ tư tưởng
tình cảm của con người luôn dao động (được ví như khỉ) dẫn đến nhận thức và thái độ cũng biến hóa theo (hình tượng ngựa chạy).]
Cố
Tử An lập tức ôm Kỷ Tịch vào lòng, giọng nói dù không lớn nhưng từng từ
lại rõ ràng: “Bạn trai tôi là hũ dấm rất lớn, không cho tôi thêm WeChat
của người khác đâu, thật ngại quá.”
Kỷ Tịch đột nhiên không kịp
phòng bị đã rơi vào trong ngực hắn, cậu nghiêng đầu nhìn trực diện vào
đôi mắt hơi cong của Cố Tử An, đối với hành động mang theo lực đạo mạnh
mẽ của bạn trai, trái tim Kỷ Tịch kinh hoảng, chân cũng nhũn cả ra.
Vưu Quỳnh nhìn hai người bọn họ thân thể triền miên ôm sát lấy nhau, trao
nhau ánh mắt ái muội, có đánh chết cô cũng không thể tưởng được hai
người đàn ông thế mà lại là quan hệ này. Sau khi kinh ngạc qua đi, cô
đột nhiên phát hiện ở bên kia Kỷ Nhiên cùng ba mẹ hắn bỗng chốc im lặng, cô nhất thời hoảng sợ đi về phía ba người bọn họ.
Kỷ Nhiên mặt
mày đỏ oạch, tức giận đứng lên đi hai bước đến trước mặt Vưu Quỳnh, duỗi tay nặng nề cho cô một cái tát, giận dữ quát: “Tao đánh chết mày đồ
tiện nhân, mẹ nó con giẻ rách này, ở ngay nhà tao mà mày còn dám câu
thằng khác, mày bình thường bẩn thỉu đến vậy hả? Mẹ nó đồ đê tiện, cút
cho khuất mắt tao.” .
||||| Truyện đề cử: Thiếu Tướng, Vợ Ngài Nổi Giận Rồi |||||
Vưu Quỳnh từ nhỏ đến lớn được bao người yêu thương, ngày thường kiêu ngạo
thanh cao như khổng tước, chỉ cần cô ngoắc ngón tay thì tất cả nam sinh
bên cạnh đều theo đó mà lao đến vây quanh.
Kỷ Nhiên ban đầu vốn
dĩ cũng chỉ là một trong số những người âm thầm theo đuổi cô, cuối cùng
cô không chịu nổi cuồng nhiệt cùng quấn quýt si mê của hắn, lúc này cô
mới miễn cưỡng hạ mình cho hắn cơ hội, không nghĩ tới tên bạn trai ngày
thường thấp kém này vậy mà ở trước mặt nhiều người lại dám đánh mình.
Nước mắt thoắt cái rơi xuống, cô dùng tay che một bên mặt sưng đau, vừa
giận vừa thẹn dậm chân chạy ra ngoài.
Kỷ Nhiên đuổi người đi rồi chẳng những không hả giận, ngược lại cơn tức càng sâu hơn, hắn chỉ tay
vào mặt Cố Tử An chửi bới: “Còn mày mẹ nó tên gì, có ngon nói ra, tao
chắc chắn sẽ làm cho mày không sống yên được ở thành phố B này. Mày ra
ngoài tùy tiện hỏi xem Kỷ Nhiên tao là ai, tao có rất nhiều anh em hắc
bạch lưỡng đạo(*), hôm nay tao sẽ không để yên chuyện này đâu.”
[ (*) hắc bạch lưỡng đạo: hắc đạo (thế giới ngầm như xã hội đen, băng
đảng giang hồ) và bạch đạo (người có quyền cao chức trọng, làm lớn trong nhiều lĩnh vực…) ]
Tên này quả thật không biết trời cao đất rộng, dám ở trước mặt ông lớn như Cố Tử An đây mà múa rìu qua mắt thợ,
Kỷ Tịch không nhịn được “Phụt” một tiếng, trộm cười nhéo nhéo eo Cố Tử
An.
Cố Tử An bị cậu niết đến mức người tê rần, hắn nhìn vẻ mặt
khiêu khích ấu trĩ của Kỷ Nhiên, vô cùng phối hợp trả lời: “Vậy sao, tôi đây đứng không đổi tên ngồi không đổi họ, Cố Tử An.”
Cái tên
lưu manh nhị thế tổ(*) như Kỷ Nhiên làm sao có thể biết Cố Tử An là ai,
lại thấy người này trên mặt tràn đầy khinh thường, hắn nắm tay lại vung
một đấm về phía Cố Tử An.
[ (*) nhị thế tổ: con cháu trong gia đình giàu có, chỉ biết ăn chơi phung phí tiền cha mẹ mà không lo cho sự nghiệp. ]
Kỷ Chính Tín vốn dĩ đã bị Kỷ Tịch cùng người đàn ông lạ mặt này làm cho
tức đến đỉnh đầu cũng bốc khói, đang chuẩn bị lấy roi tàn nhẫn đánh cậu
một trận giống như trước, chợt nghe thấy ba từ “Cố Tử An”, ông lập tức
chết trân, ngốc lăng tại chỗ, đến nỗi quên luôn cả hô ‘dừng tay ‘ với Kỷ Nhiên.
Kỷ Tịch nghiêng người chen lên che trước mặt Cố Tử An,
bắt lấy nắm tay của Kỷ Nhiên, còn chưa kịp làm gì đã nghe tiếng Kim Lam
gào thét.
“Kỷ Tịch cái thằng tiện nhân kia, mày không biết xấu
hổ ra ngoài bán mông còn chưa đủ, còn mang cả trai lạ về nhà đánh em
trai mày, mày có còn là con người không.” – Bà ta một bước vọt tới trước mặt hai người, nắm lấy cổ áo Kỷ Tịch như muốn xé toạc ra, tiếng hét
chói tai liên tục mắng nhiếc: “Mày quả nhiên là thằng tiện nhân thấp
hèn, cả nhà tao nuôi mày ăn học, bây giờ mày lại đi bán mông lấy tiền,
vậy mà còn muốn ngồi luôn trên đầu cả nhà tao, thằng khốn nạn như mày
nghĩ cũng đừng nghĩ.”
Cố Tử An sức lực bốn lạng đẩy được cả ngàn cân, ngăn cản bộ móng tay dài nhọn của Kim Lam, ôm Kỷ Tịch bảo vệ chặt
chẽ trong ngực mình, giọng nói không giận tự uy: “Bà thử động đến một
sợi tóc của Kỷ Tịch xem!”
Kỷ Tịch đã xem trò hề này đủ rồi, cậu
ló đầu ra khỏi lồng ngực Cố Tử An, dùng đòn trí mạng quyết định tốc
chiến tốc thắng: “Dì Kim, bà đã trả hết 500 vạn tiền cổ phiếu và tiền
vốn chưa vậy? Căn nhà này bà thế chấp cũng đã đến hạn trả rồi nhỉ.”
Những lời này giống như một cây kim trực tiếp đâm vào ngực Kim Lam, bà ta lui ra về sau một bước, giọng cũng the thé: “Thằng súc sinh mày nói bậy gì
đó!”
Kỷ Chính Tín vốn đã chịu quá nhiều kích thích, ông lung lay ngã xuống sô pha, miệng run rẩy không rõ: “Lam…… Lam, nó nói…… là…… là
thật sao?” – Trách không được gần đây Kim Lam luôn dùng đủ loại lý do
xin tiền của ông.
Kim Lam bị dọa khiến cả người run lên, bà gian nan xoay người, nặn ra nụ cười trông còn khó coi hơn khóc, ánh mắt né
tránh nói: “Chồng à, anh đừng nghe nó nói bậy, em đúng là đã mất một số
tiền, nhưng không có nhiều như vậy, thế chấp bất động sản em nhất định
sẽ nghĩ cách lấy lại mà.”
Những lời này như cắt đứt cọng rơm
cuối cùng trong lòng Kỷ Chính Tín, ngực ông phập phồng dữ tợn, nhìn như
sẽ ngất xỉu bất cứ lúc nào.
Kỷ Nhiên hoảng sợ chạy đến đỡ lấy Kỷ Chính Tín: “Ba, ba đừng nóng giận, chuyện không có gì nghiêm trọng hết, trong công ty của nhà chúng ta không phải còn rất nhiều tiền sao.”
Kim Lam cũng chạy đến quỳ gối trước mặt Kỷ Chính Tín, lau nước mắt vuốt
ngực ông, bà ta thật sự cũng không có cách nào, nhân cơ hội này đem sự
tình phân trần: “Anh Tín, em cũng là vì muốn tốt cho nhà chúng ta, muốn
kiếm chút tiền cho cả nhà có cuộc sống tốt hơn không phải sao. Nhưng anh cũng biết thị trường chứng khoán có lời có lỗ mà, anh tha thứ cho em
lần này đi. Anh Tín, cái thằng súc sinh Kỷ Tịch kia không thể trông cậy
được vào nó, hay là anh đem cổ phần của mình bán đi một ít, cả nhà chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua cửa ải khó khăn này.”
Kỷ Chính Tín đã
lớn tuổi, Kỷ Nhiên lại không phải đứa giỏi kinh doanh, Kỷ Chính Tín theo sau dọn dẹp cục diện rối rắm của hắn đã muốn hư hao toàn bộ tinh lực
rồi, công ty vốn dĩ lớn mạnh bây giờ đang dần dần tuột dốc.
Công ty ông ta mới vừa nhận được một đơn hàng lớn, mắt thấy nhân cơ hội này
có thể khởi tử hồi sinh, không biết rằng người mình đắc tội hôm nay lại
là chủ tịch của công ty đối phương. Nghe con trai cùng vợ mình lải nhải
bên cạnh, Kỷ Chính Tín tuyệt vọng nhắm mắt lại, khóe mắt lăn xuống giọt
nước mắt già nua chua chát.
Kỷ Tịch tránh khỏi ôm ấp của Cố Tử
An, nhìn một nhà ba người nói: “Dì Kim, bà còn cho rằng tôi vẫn giống
như trước kia sao, bà suy tính thật hoàn hảo, đem tôi bán cho Cố Cảnh
Diệu sẽ moi móc được bao nhiêu là tiền. Tiếc là bà mơ giấc mộng xuân thu rồi, bây giờ bà chẳng những phải trả lại tiền, cũng đã hoàn toàn đắc
tội với Cố Cảnh Diệu, công ty Kỷ gia các ngươi tự cầu phúc đi, còn tôi
cùng bạn trai sẽ sống cuộc sống hạnh phúc vui sướng của kẻ có tiền, hẹn
gặp lại nha.”
Nói xong không màng phía sau vang lên tiếng gào
khóc chửi rủa, cậu lôi kéo tay Cố Tử An ra ngoài: “Anh Cố, tay anh còn
đau không? Đi về em bôi thuốc cho anh.”
Ngón tay Cố Tử An giật giật, nắm ngược lại bàn tay mềm mại của cậu, thấp giọng trả lời: “Cậu xoa xoa là được rồi.”
Giọng nói quá nhỏ, phía sau lại quá ồn ào, Kỷ Tịch không nghe rõ: “Anh Cố, anh nói gì cơ?”
Trong lúc nói chuyện thì hai người đã đến nơi đỗ xe, Cố Tử An buông tay cậu ra, vẻ mặt thản nhiên: “Không có gì.”
“Anh Cố này, anh có thấy em quá tàn nhẫn với bọn họ không?” – Kỷ Tịch ngồi vào xe, quay đầu nhìn Cố Tử An.
Cố Tử An không trả lời vấn đề này, hỏi ngược lại: “Họ vẫn luôn đối xử với cậu như vậy sao?”
Kỷ Tịch nghĩ đến tình cảnh của nguyên chủ, ủy khuất gật gật đầu.
Thần sắc Cố Tử An đột nhiên trở nên ôn nhu, giọng nói cũng mềm mại hẳn: “Về sau sẽ không còn như thế nữa.”
Câu này nói ra không đầu không đuôi, Kỷ Tịch thế mà lại nghe hiểu, Cố Tử An sau này muốn che chở cho cậu.
Tâm tình cậu bây giờ rất tốt, được một tấc lại tiến một thước mà muốn khen
thưởng: “Anh Cố, vậy anh thấy hôm nay em xử lý có tốt không?”
Cố Tử An dời tầm mắt nhìn thẳng phía trước, giọng điệu lần nữa trở nên lạnh lùng: “Vẫn không đủ tàn nhẫn.”
Về đến nhà, Kỷ Tịch vừa xuống xe liền vọt tới trước ngăn tủ TV, lấy ra hộp thuốc, đem tất cả thuốc bên trong bày ra đất, ngồi xổm trên mặt thảm
lựa lựa chọn chọn: “Anh Cố ơi, ở đây có thuốc tiêu sưng không? Anh có
muốn gọi chú Tần tới kiểm tra một chút không?”
Cố Tử An đi theo
sau nhìn đủ loại thuốc tứ tung ngang dọc trên đất, không nhịn được đá
một cái lên mông cậu: “Cậu là chuột hả? Lần sau mà còn làm phòng khách
lộn xộn thì tự mình dọn cho sạch đi.”
Hắn dùng sức không lớn, Kỷ Tịch một tay xoa mông mình, một tay vẫn bới trong đống thuốc, cười nói: “Em cầm tinh con chó đó, sẽ cắn người, còn mang thù nữa, nên anh đừng
có bắt nạt em.”
Cố Tử An lui về sau hai bước ngồi xuống sô pha,
nhìn chằm chằm vào những ngon tay thon dài cùng cặp mông căng mẩy của
cậu, không nói gì.
“Tìm được rồi, anh Cố, kỹ thuật mát xa của em khá tốt, em mát xa vài cái cho anh sẽ bớt đau nhanh thôi.” – Kỷ Tịch
lấy ra một lọ dầu nghệ tây vàng, đứng lên đi đến bên người hắn.
Cố Tử An nhanh chóng dời mắt.
Kỷ Tịch nửa quỳ trước mặt hắn, đem dầu đổ ra tay mình, hai lòng bàn tay
xoa vào nhau nhanh chóng chà xát. Cảm giác được đôi tay nóng lên, lúc
này cậu mới kéo tay Cố Tử An, đem các ngón tay hắn duỗi thẳng, bàn tay
ấm áp nhẹ nhàng ấn vào lòng bàn tay hơi sưng của hắn, không nhẹ không
nặng mà xoa nắn.
Tay Cố Tử An đặt trên đùi mình, thời điểm Kỷ
Tịch xoa cho hắn không tránh khỏi chạm phải đùi, cảm giác tê tê ngứa
ngứa theo lòng bàn tay và đùi truyền đi khắp người. Cổ họng Cố Tử An lăn lộn vài cái, thử rút tay mình ra, hơi khàn tiếng thấp giọng nói: “Tôi
không sao.”
Kỷ Tịch hoàn toàn không biết suy nghĩ trong lòng
hắn, cậu nắm chặt tay không cho hắn rút ra, ngẩng đầu sốt sắng: “Dầu này phải xoa ít nhất năm phút, bằng không không có hiệu quả đâu. Anh Cố,
hay là anh thấy em xoa không thoải mái hả?”
“Rất thoải mái, vậy
tiếp tục đi.” – Cố Tử An nhìn đôi mắt sáng ngời nhu thuận của cậu, thầm
nghĩ, tôi đã khuyên cậu rồi, đây là tự cậu muốn trêu chọc tôi.
Kỷ Tịch thấy đã thuyết phục thành công Cố Tử An, lập tức mỉm cười ngọt
ngào: “Anh Cố, mỗi ngày anh đều ngồi trên bàn làm việc thời gian lâu như vậy, xương cổ có ổn không? Đợi lát nữa em mát xa bả vai cho anh nha,
trước kia em có học một chút.”
Ánh nắng ấm áp xuyên thấu qua cửa sổ sát đất chiếu vào, toàn thân cậu đều được phủ một tầng ánh sáng vàng ươm nhu hòa. Trên đầu là những sợi tóc mềm mại làm người muốn dùng tay
xoa một phen, làn da trắng nõn mịn màng oánh nhuận khiến ta thật muốn
cắn một ngụm, đôi mắt hơi cong cùng khóe môi khẽ câu lên làm Cố Tử An cả người bỗng chốc như bị điện giật.
Hắn cố gắng áp xuống rung động mạnh mẽ trong lòng, lên tiếng từ chối: “Để lần sau đi.”
Ngữ khí Kỷ Tịch có hơi mất mát: “Được rồi, dù sao ai thử qua rồi cũng đều nói em xoa thoải mái lắm.”
Cố Tử An nhíu mày, thanh âm lại lạnh đi một chút: “Sau này không được xoa cho người khác nữa.”
“Ò.” – Kỷ Tịch ngoan ngoãn đáp, sau đó nhỏ giọng lầm bầm: “Dục vọng khống
chế của anh mạnh như thế, may là anh chỉ thuê em nửa năm thôi đó.”
Cố Tử An bắt lấy bàn tay mềm mại của cậu, tay hắn không tự giác dùng thêm
sức: “Sau khi kết thúc nửa năm này thì cậu muốn làm gì?”
“Đau!” – Khuôn mặt xinh đẹp của Kỷ Tịch khẽ nhăn lại.
Cố Tử An lập tức buông tay, nhìn đầu ngón tay thon dài trắng nõn của cậu
hơi phiếm hồng, hắn thở dài sờ sờ lên vị trí vừa bị nhiễm đỏ: “Tôi cũng
chưa dùng nhiều sức như vậy.”
Kỷ Tịch ngồi xổm nên chân có hơi
tê, đứng dậy ngồi lên ghế bên cạnh hắn, giận dỗi nói: “Sau nửa năm em đã thành đại minh tinh rồi, lúc đó anh muốn em mát xa vai cho anh chưa
chắc em đã đồng ý đâu.”
“Ừ.” – Cố Tử An vẫn lôi kéo tay cậu,
trong đầu lại nghĩ, nếu cậu nằm trên giường, chỉ cần không cẩn thận cả
người sẽ bị làm cho đầy vệt đỏ mất thôi.
-Hết chương 15-
Ngáo: Anh Cố, chưa gì anh đã nghĩ tới tận trên giường rồi, người ta mới chỉ nắm tay anh thôi đó