Hai mắt Mẫu Đơn công chúa sáng rực lên. Đây quả là một ý kiến hay!
“Đúng vậy....” Nàng ta gõ vào lòng bàn tay, thích thú thì thầm, “Lão hòa
thượng muốn chúng làm thơ thiền, nhưng ai biết viết như thế nào mới hợp ý ông ta.... Thế thì không bằng tặng cho ông ta một bài thơ của chính
mình.”
“Đúng vậy, đúng vậy.” Thị vệ múa phụ họa, trong mắt loé
lên một tia sáng, “Hơn nữa, nếu như lão hòa thượng muốn cố ý chặn nước
cũng không được. Nếu như ông ta muốn phán đối phương thắng, chẳng lẽ là
tự thừa nhận hiểu biết về Phật pháp của đối phương cao hơn mình sao? Ông ta chính là trụ trì, sao có thể tự thừa nhận mình thua một tên tiểu tử
vắt sữa chưa sạch được?”
“Ừ, cũng có lý!” Mẫu Đơn công chúa càng nghe càng thấy đúng, lập tức hạ lệnh, “Vậy các ngươi còn chần chừ gì
nữa, mau đi mua thơ đi!”
Một đám thị vệ nhận được lệnh, lập tức giải tán.
Mẫu Đơn công chúa nhìn bóng lưng rời đi của bọn họ, trên mặt hiện lên một nụ cười tự mãn.
Theo nàng ta thấy, tuy Bạch Mã Tự là ngôi chùa nghìn năm tuổi, nhưng đã là
rừng lớn thì loại chim gì mà chẳng có. Chỉ cần ra giá cả phải chăng thì
lúc nào cũng có một hai tên hoà thượng động tâm.
Sau lưng, bên trong thiền phòng dần dần truyền ra giọng nói nam nhân và nữ nhân, có vẻ là tán tỉnh, nhưng có vẻ là chửi yêu.
Những ngón tay của Mẫu Đơn công chúa từ từ thu lại, gần như kẹp chặt vào lòng bàn tay.
Nàng ta tự nói với bản thân: “Ta sẽ không đi vào, ta sẽ nhẫn nhịn, ta sẽ nhẫn nhịn....”
Mắt nàng ta bắn ra hai ánh sáng xanh lục quỷ quyệt, giống như một con rắn
cạp nong đang ngủ đông trong bụi rậm, lặng lẽ cuộn mình tại chỗ, chờ đợi con mồi và chờ đợi thắng lợi.
Đám thị vệ vừa rời đi lần lượt trở về.
Có người đi về tay không, bị nàng ta tát đến chảy máu khoé miệng.
Có người mang thơ thiền về, nhưng chúng không có chất lượng tốt, hoặc không liên quan đến gương.
Ngay khi Mẫu Đơn công chúa bắt đầu tính đến chuyện đắc tội trụ trì đại sư và cưỡng ép mang Diệp Lạc Anh đi, tên thị vệ cuối cùng đã trở về.
“Công chúa! Tin tốt, tin tốt ạ....” Y chạy ngay đến, “Tìm được, thuộc hạ đã tìm được rồi!”
“Thật sao?” Mặt Mẫu Đơn công chúa lộ vẻ vui mừng, đi về phía trước vài bước, túm lấy tay y, “Mau đọc cho bổn cung nghe chút.”
Thị vệ hắng giọng, thở ra một hơi rồi nói từng chữ: “Thân là cây bồ đề, tâm như đài gương sáng, lúc nào cũng cần lau, cho khỏi nhiễm bụi trần.”
Mẫu đơn công chúa nghe xong, hai mắt sáng rực lên.
Tuy rằng trình độ văn chương của ta ở mức trung bình, không nghe ra được
chữ “thiền” trong bài thơ này. Nhưng ít nhất ta cũng hiểu một điều, bài
thơ này rất mới và vừa được làm gần đây nên chưa phổ biến trong kinh
thành, hoàn toàn có thể lấy trộm làm của riêng. Và quan trọng nhất là,
bài thơ thiền này rất phù hợp với chủ đề, trong đó có gương, có cây bồ
đề. Bài thơ này chắc chắn là viết về chiếc gương trong tay trụ trì đại
sư kia!
Mà lời giải thích của tên thị vệ kia cũng chứng minh cho điều này.
Y xoa xoa tay, cười nói: “Bài thơ này là do thuộc hạ mua lại của một tiểu hoà thượng, tốn mất mười lượng bạc, nhưng mà tiền nào của nấy! Nghe
tiểu hoà thượng kia nói, tác giả bài thơ này không ai khác chính là trụ
trì chùa mình!”
“Thì ra là thế!” Mẫu Đơn công chúa gật đầu, sau
đó không khỏi cười vang, “Xem ra đây chính là ý trời. Lần tỷ thí này,
bổn cung thắng chắc rồi!”
Nàng ta hạ quyết tâm, xoay người đi về thiền phòng.
Khi đẩy cửa bước vào, trên mặt nàng ta không còn vẻ tức giận hay oán hận như trước, mà đầy đắc ý và thương hại.
Thật là hai đồ vật đáng thương....
Mẫu Đơn công chúa nhìn Tô Tô vay Diệp Lạc Anh, trong lòng thầm nghĩ: Cho dù các ngươi có cố gắng giãy giụa như nào, cho dù có la hét thế nào, cuối
cùng còn không phải là quỳ dưới chân bổn cung ư.
“Bổn cung đã
chuẩn bị xong.” Nàng ta cười khanh khách, đi tới bên bàn trà và ngồi
xuống, nắm chắc thắng lợi nhìn Diệp Lạc Anh. Giọng nói và nụ cười của
nàng ta đều dịu đi một chút, gần như là ôn nhu nhã nhặn, “Còn chàng thì
sao, Lạc Anh?”
“Chúng ta cũng chuẩn bị xong.” Diệp Lạc Anh vẫn
là bộ dáng ôn tồn lễ độ như cũ, nhưng đặc biệt nhắc đến hai chữ “chúng
ta”. Hắn ngồi nghiêm chỉnh, chắp tay làm tư thế mời với Mẫu Đơn công
chúa, vô cùng phong độ, “Công chúa, mời người trước.”
Mẫu Đơn
công chúa quét mắt nhìn những người đang ngồi, cánh môi đỏ tươi như anh
đào từ từ ngâm thơ: “Thân là cây bồ đề, tâm như đài gương sáng, lúc nào
cũng cần lau, cho khỏi nhiễm bụi trần.”
Ngay khi vừa dứt lời, trụ trì đại sư vẫn luôn nhắm mắt liền mở mắt ra.
Sao nào? Bây giờ xem ông còn có lời gì để chê không? Mẫu Đơn công chúa ngẩng cằm lên, cười nhìn trụ trì đại sư.
Hả, ánh mắt ông ta sao trông có chút kỳ lạ.
Không chỉ trụ trì, ánh mắt Diệp Lạc Anh nhìn ta cũng rất lạ, ánh mắt Tô Tô
nhìn ta cũng..... Quên đi, nữ nhân này có thể bỏ qua!
“Công chúa....” Trụ trì đại sư vẻ mặt phức tạp nói, “Người lấy bài thơ này từ đâu vậy?”
“Chuyện này không quan trọng.” Mẫu Đơn công chúa bình thản nói, “Đại sư, bây giờ ngài có thể thông báo kết quả.”
Nàng ta vừa nói vừa bí mật ra hiệu cho đám thuộc hạ của mình.
Chờ đến khi trụ trì đại sư thông báo là ta thắng, ta liền tóm lấy Diệp Lạc Anh mang đi.
Tô Tô có lẽ sẽ bảo đám chó săn nhà mình cản trở, nhưng vậy thì đã sao?
Chúng chẳng qua chỉ là một đám chó săn thôi, có thể đánh thắng thị vệ
hoàng gia bên người ta sao?
Nghĩ vậy, Mẫu Đơn công chúa rất hy vọng chốc nữa Tô Tô sẽ cản trở mình.
Chỉ cần Tô Tô ra tay trước, ta liền về cung cáo trạng với Hoàng Thượng và
Thái Hậu. Hơn nữa, còn có trụ trì đại sư đứng về phía ta và giúp ta làm
chứng nữa. Nói không chừng, lần này Tô Tô có thể phạm cùng lúc hai tội
——— chứa chấp khâm phạm của triều đình và bất kính với hoàng tộc. Chắc
chắn Tô Tô sẽ bị giam trong đại lao! Thậm chí còn có thể lật đổ chỗ dựa
lớn nhất của Tô Tô, Tể tướng Tô Trung Chính nữa!
Mẫu Đơn công chúa càng nghĩ càng vui mừng, nhưng chợt nghe thấy tiếng của trụ trì đại sư: “Người thắng là Tô tiểu thư.”
“Cái gì?” Mẫu Đơn công chúa tỉnh táo lại, tức giận nhìn chằm chằm đối
phương. Trên đời này có còn chính nghĩa nữa không, còn có vương pháp nữa hay không?
Nàng ta nổi trận lôi đình, “Đại sư, cho dù ngài có
thiên vị đến mấy cũng không thể làm như vậy! Đừng nói là làm thơ, từ đầu đến cuối nàng ta có nôn ra một chữ nào đâu. Sao ngài lại bảo nàng ta
thắng?”
“Vậy lão nạp đổi cách nói khác.” Trụ trì đại sư ra hiệu cho nàng ta bình tĩnh lại, “Người thắng là Diệp Lạc Anh.”
“Vậy có khác gì lúc trước đâu?” Mẫu Đơn công chúa không ngồi trên đệm hương
bồ nữa, trực tiếp nhảy dựng lên, “Chàng ấy cũng chưa làm một câu thơ
nào!”
Diệp Lạc Anh ho khan một tiếng, có chút bất lực nhìn trụ trì đại sư.
Trụ trì đại sư cũng bất lực lắc đầu, nói với Mẫu Đơn công chúa: “Bài thơ người vừa đọc là do cậu ấy viết.”
Cái gì?
Mẫu Đơn công chúa bị sốc.
Nàng ta ngơ ngác nhìn trụ trì, cố gắng tìm một lời giải thích hợp lý từ trên mặt ông.
“Lão nạp không biết người lấy bài thơ này từ đâu ra.” Trụ trì đại sư giải
thích, “Nhưng lão nạp đã tận mắt nhìn thấy, đã tận tai nghe thấy, bài
thơ này.... Là do Diệp tiểu hữu viết trước mặt lão nạp hai canh giờ
trước. Cho nên, đức phật từ bi, công chúa, xin hãy trở về đi.”
Vẻ mặt ngơ ngác của Mẫu Đơn công chúa biến mất, nàng ta cắn răng một cái, hung dữ nói: “Không, bổn cung không quay về!”