“Ngươi muốn làm gì?” Tô Tô hỏi gần như nghiến răng nghiến lợi.
Diệp Kinh Cức bóp chặt miệng nàng, ở phía trên hôn nàng một cái, sau đó quay đầu đi, chán ghét xì một tiếng khinh miệt.
“Ta chỉ muốn cho ngươi hiểu rõ một điều.” Hắn cởi thắt lưng của nàng, cầm ở trong tay, khinh thường nhìn nàng.
“Điều gì?” Tô Tô lạnh lùng nói.
“Ngươi quá bẩn.” Diệp Kinh Cức lạnh lùng nói, “Cho nên, đừng đến gần đệ đệ ta.”
Một cảm giác nhục nhã từ bên trong toả ra, lục phủ ngũ tạng như bị thiêu
đốt, Tô Tô cảm thấy mình đang bị lửa giận của bản thân thiêu chết đến
nơi. Nàng nằm ở trên giường, ngẩng đầu ngước nhìn nam nhân đang ngồi
trên người mình, ánh mắt bừng bừng tức giận:
“Chẳng lẽ ngươi rất sạch sẽ à? Phải, trước kia ta đúng thật là rất hoang đường. Nhưng trừ
lúc hạ dược ngươi một lần, ta có làm chuyện nào có lỗi với ngươi không?
Ta không có! Chẳng những không có, ta còn mạo hiểm cứu ngươi và đệ đệ
ngươi! Còn bất chấp nguy hiểm thu nhận các ngươi, vì các ngươi sửa lại
án oan. Nhưng mà ngươi thì sao? Đối mặt ân nhân cứu mạng, ngươi đã làm
cái gì?”
Diệp Kinh Cức sửng sốt.
Hắn nhìn thiếu nữ trước mắt, để tay lên ngực tự hỏi chính mình. Đúng vậy, là vì sao chứ? Vì sao ta lại đối xử với nàng ấy như vậy?
Lần đầu tiên ta nghe thấy
cái tên này là từ trong miệng của các tướng sĩ. Sau khi đại thắng biên
quan, thánh chỉ hạ xuống, triệu đại quân về kinh. Trên đường tướng sĩ
dặn đi dặn lại, đợt lát nữa khi vào kinh thì nhất định phải đeo mặt nạ
vào. Nếu không có thì lập tức đi vào cửa hàng mua lấy một chiếc để đeo,
Đường Tăng thì đẹp trai quá, tốt nhất là mua mặt nạ Trư Bát Giới đi.
Ta lúc đó không hiểu ý của tướng sĩ là gì, tướng sĩ đó đành phải nói thẳng tên nàng ra, rồi đau lòng nói: “Nếu ngài muốn bảo toàn tính mạng thì
hãy tránh xa đại tiểu thư Tô gia ra!”
Lần đầu tiên nhìn thấy
nàng, là ở trên đường Chu Tước ở kinh thành, một tướng sĩ có ý tốt mua
cho ta một chiếc mặt nạ Trư Bát Giới nhưng ta nhất quyết không chịu đeo, bởi cảm thấy đó là làm nhục quân y. Cuối cùng ta mặc trang phục tướng
quân như cũ, cưỡi hắc mã, tay cầm ngân thương, dẫn đầu đoàn quân đi vào
kinh thành.
Lúc này, tin thắng trận từ biên quan đã truyền tới
kinh thành, hai bên đường là các bá tánh hân hoan chào đón, còn có không ít cô nương xinh đẹp cầm đoá hoa tươi ném vào bọn ta.
Nàng khi
ấy cũng đứng ở trong đám người. Xét về tướng mạo, nàng giống như một
bông hoa mẫu đơn chiếm cứ cả một vườn xuân, khiến ta không nhịn được mà
phải ngắm nhìn nàng rồi cười với nàng ấy.
Sau đó, nàng cố chạy về phía ta, phi ngựa đuổi theo và hét lớn: “Mau nhận lấy tú cầu của ta này!”
Ta giơ tay đón lấy tú cầu. Đây thậm chí không phải là tú cầu, rõ ràng là
quả cầu bằng hoa mà các tiểu thư nhà quyền quý vẫn thường hay đá, được
khâu dày đặc, không có góc cạnh.
Đây có vẻ là một khởi đầu rất tốt.
Ta ngẩng đầu nhìn thiếu nữ đối diện, chợt nhận ra mình không còn trẻ nữa,
trong nhà cũng nhiều lần hối thúc mình cưới vợ sinh con, khuếch đại Diệp gia. Cũng không biết vị phía trước là cô nương nhà ai, năm nay bao
nhiêu tuổi, tính tình ra sao?
Ta nhận lấy hoa cầu, quay đầu lại, liền thấy tướng sĩ đang nhìn mình bằng ánh mắt vô cùng thương hại....
Ngày thường bọn ta hay dùng ánh mắt này để nhìn người chết!
“Ngươi định làm gì thế?” Ta nghi ngờ hỏi.
Tướng sĩ chỉ vào quả cầu trong tay, run giọng nói: “Mau tìm một chỗ hủy thi diệt tích!”
Ta lại không đồng ý, cảm thấy hành vi này quá không hợp lý, dù sao cũng là tâm ý của tiểu cô nương nhà người ta, nếu như bị hủy hoại lại cảm thấy
có chút tiếc nuối. Trước mắt cứ giữ quả cầu này lại, rồi nghe ngóng một
chút, xem có thể hỏi là cô nương của nhà nào.
Nhưng cũng không ngờ rằng, hai ta lại gặp nhau sớm tới như vậy.
Lần thứ hai gặp lại là ở trong phủ Tể tướng. Có người báo với ta, Tô đại
tiểu thư hoang dâm nổi danh khắp kinh thành dẫn người đến biệt quán,
định cướp đoạt những chàng trai cường tráng! Khi nghe tin này, ta còn
tưởng tai mình nghe lầm, cho đến khi người báo tin thề độc thì ta không
thể không tin và không khỏi thở dài, sức chiến đấu của nữ nhân kinh
thành còn ngang với quân Hung Nô.
Bất đắc dĩ, ta đành phải dẫn người xông vào phủ Tể tướng.
Ở trong tràn ngập hoa đào, ta gặp lại nàng lần nữa.
Nàng đang cầm roi trút giận, một roi lại một roi quất ở trên người tướng sĩ
thân cận của ta, lại còn ngang ngược vô lý hét lên: “Ai lại thích một
tên nam nhân xấu xí này chứ?! Tướng quân ngày đó đâu rồi? Ta muốn chàng! Chỉ muốn một mình chàng thôi! Mau đưa chàng ấy tới cho ta ngay!”
Niềm vui sướng khi gặp lại lần nữa đột nhiên biến mất, ta nhìn thấy cảnh
này, sắc mặt càng ngày càng lạnh, cuối cùng không nhịn được hét lớn một
tiếng: “Dừng tay!”
Nàng nghe được giọng nói ấy, quay đầu nhìn lại, ánh mắt sáng ngời nhìn ta, sau đó khóe mắt cong lên giống như vầng trăng non.
Nhưng ta lại không cảm nhận được vẻ đẹp ban đầu của nàng nữa.
Cảm giác này giống như từ xa nhìn thấy một đoá hoa mai mỏng manh, vất vả
trèo đèo lội suối tới hái, khi hái xuống lại phát hiện đó không phải là
hoa mà là một đống gạch dính đầy máu tươi.
Tốt hơn hết là mãi mãi không gặp lại.
Ta cứu tướng sĩ kia xong, sau đó mặc kệ nàng ta nói gì, cũng lười đi quan
tâm, chỉ muốn sớm rời khỏi cái nơi này, vĩnh viễn không bao giờ gặp lại
người này.
Nào đâu có biết, thấy ta không thèm quân tâm, nàng ta cư nhiên dùng tới thủ đoạn bỉ ổi như vậy.
Tiếp xúc da thịt lần đầu tiên là ở trong một căn phòng xa lạ, trên một chiếc giường xa lạ. Khi ta mở mắt ra, nhìn thấy gương mặt lúc ngủ của nàng
ta. Rõ ràng là một dung nhan xinh đẹp, kiều diễm như thế kia, nhưng ta
chỉ cảm thấy buồn nôn. Muốn vươn tay đẩy nàng ta ra nhưng lại phát hiện
tay không có chút sức lực nào. Hạ thể của hai người còn dính chặt với
nhau, chất lỏng trên đùi hai người sớm đã khô lại, nhầy nhụa dinh dính,
lạnh như băng, giống như một chút cảm tình còn sót lại cuối cùng của ta.
Một khắc kia, ta đột nhiên cảm thấy nàng ta thật bẩn.
Không chỉ thân thể nàng bẩn mà cả tình cảm sơ khai nhất trong lòng ta cũng bị nàng ta vấy bẩn rồi....
Nhưng mà điều này, ta vĩnh viễn không bao giờ nói ra, đến lúc chết ta cũng không bao giờ thừa nhận tình cảm này....
Diệp Kinh Cức cảm thấy cuối cùng mình cũng nghĩ thông suốt và thấu hiểu cảm
xúc của chính mình. Hắn cảm thấy mình đã bị Tô Tô lừa, nữ nhân này trông thì xinh đẹp nhưng thực ra bên trong lại thối rữa. Ta đã một lần xảy
chân để hận nghìn đời, nhất định không thể để nàng ta dính líu tới đệ đệ nữa!
Vì thế, Diệp Kinh Cức khoanh tay trước ngực, chán ghét
nói: “Ngươi đừng cho rằng mình vĩ đại như thế. Ngươi cũng không phải
tình nguyện đi cứu Lạc Anh. Đây hoàn toàn là một cuộc giao dịch –––
Ngươi cứu đệ ấy, sau đó ta tha cho ngươi!”
Tô Tô nghe vậy thì
tức giận đến độ nổ cả phổi: “Được thôi, chuyện lúc trước xem như một
cuộc giao dịch đi. Vậy sau đó thì sao nào? Ngươi ăn của ta, ở nhà của
ta, còn muốn cha ta giúp cha ngươi xử lại án oan. Những chuyện này tính
sao đây?”
“Cơm là ngươi làm? Phòng là ngươi xây? Cha ngươi là
tùy tiện giúp đỡ?” Diệp Kinh Cức càng thêm chế nhạo, “Bọn ta cầu một cái công đạo, mà Tô Trung Chính lại cần một đứa nữ tế (con rể) ở rể. Đây
vẫn là một cuộc giao dịch như cũ!”
“Ngươi không phục, có thể
không giao dịch, có ai cầu xin ngươi đâu!” Tô Tô cười lạnh, “Cóc ba chân không dễ tìm, nam nhân hai chân thì đầy rẫy trên phố! Đường đường Tô
gia ta còn sợ không tìm được nữ tế ở rể hay sao? Còn ngươi kìa, bước ra
khỏi cánh cửa này, ngươi xem thử còn ai giúp ngươi xử lại án oan không?
Tìm khắp trong thiên hạ cũng chỉ có Tô gia bọn ta làm chuyện buôn bán lỗ vốn như vậy!”