Bởi vì đây không phải là lần đầu tiên học kỹ năng, hơn nữa đã tốn rất
nhiều viên linh ngọc thượng đẳng, trực tiếp rút gọn được thời gian y học kỹ năng, chỉ còn trong vòng nửa canh giờ.
Cũng không khác lắm so với khi học kỹ năng lần đầu, ngay trong nháy mắt khi Đường Tô Mộc cầm
quyển trục lên, dường có một ánh sáng trắng dữ dội thoáng qua.
Một tiếng ầm vang.
Đường Tô Mộc chưa kịp chớp mắt đã thấy bốn bề xung quanh đen thui, cứ như vực sâu không thấy đáy.
Có bóng người đi tới, mặc quần áo màu xanh nhạt, vào lần nhìn thấy trước
kia có lẽ Đường Tô Mộc không biết, nhưng hiện giờ y đã có thể nhận ra,
bóng người trước mắt chính là người đã chế tạo ra đỉnh Vô Uyên, tông chủ chưởng môn đã tan thành mây khói cùng với tu chân giới.
Vẻ mặt tông chủ ông hòa, khẽ nâng tay lên một cái, điểm xuống lòng bàn tay Đường Tô Mộc.
"Khí."
"Tán mà vô hình."
"Tụ mà hữu hình."
Theo lời của ông, ánh sáng trắng trong bàn tay Đường Tô Mộc lúc thì tụ lại thành một khối, khi lại tiêu tán vô hình.
Trong mơ mơ màng màng, Đường Tô Mộc bỗng nhiên như hiểu ra, kỹ năng mới có được này hẳn là có hai loại năng lực.
Một loại trong đó chính là giúp y hút lấy linh khí vốn tồn tại trong trời đất, đổi thẳng thành chân khí của mình.
Một loại khác thì ngược lại, có thể khiến chân khí vốn tích trữ trong người y biến đổi ngược lại thành linh khí luôn có trong trời đất. Loại linh
khí này mang theo dấu ấn của bản thân y, vừa có thể chuyển vào trong
những vật khác, cũng có thể trực tiếp chuyển vào trong kinh mạch của
người khác.
Nghe cũng không tệ lắm, nhưng mà đồng nghĩ với việc cũng có nhiều vấn đề.
Vấn đề lớn nhất chính là mặc dù Đường Tô Mộc đã được đỉnh Vô Uyên nhận chủ, nhưng mà nói cho đúng thì thật ra y vẫn chưa chân chính bước vào con
đường tu hành, dựa theo phân cấp của thế giới đỉnh Vô Uyên trước khi
biến mất chính là mang tu vi luyện khí cấp một.
Không có trúc cơ, cũng đồng nghĩa với việc y không thể có "túi đựng" chân khí để dành, dù có đổi ra nhiều chân khí hơn nữa, tối đa cũng chỉ có thể tồn tại trong
chốc lát, sau đó sẽ nhanh chóng tiêu tán mất tăm.
"Đường công tử, đã qua hơn nửa canh giờ rồi, rốt cuộc ngươi đã chuẩn vị xong chưa?"
"Xong cả rồi." Bên ngoài vang lên giọng nói của Nhạc Sách, Đường Tô Mộc không kịp xoắn xuýt vấn đề tu vi, sau khi kiểm tra lại kỹ năng vừa có được
một lần nữa, y xoay người dịch chuyển ra khỏi nông trại.
"Ngươi
mà còn không ra nữa là bần đạo gấp chết luôn đó." Nhìn thấy Đường Tô Mộc đẩy cửa phòng ra, Nhạc Sách vội vàng mặt đầy lo lắng ra đón.
"Vừa nãy thị vệ truyền tin tới, nói tình hình bên phạm nhân không quá tốt,
họ Nhạc kia đã chạy tới, chúng ta cũng mau lên đi, nếu không có khi sẽ
không kịp thật đâu."
Tình hình không tốt?
Đầu Đường Tô Mộc đầy khó hiểu, ban sáng y vừa qua xem Hạnh Sam, sao bỗng nhiên tình hình lại không tốt được?
Bởi vì chuyện quá mức khẩn cấp, Nhạc Sách không kịp giải thích, chỉ có thể
vừa kéo Đường Tô Mộc đi tới nơi xảy ra chuyện, vừa cố gắng giải thích.
"Cổ bị trồng trên người kẻ nọ là cổ nhền nhện, loại cổ trùng này là cổ
trùng thường được người Tây Di dùng để sai bảo thuộc hạ liều chết nhất,
muốn xử lý tận gốc khá là phiền phức."
Đường Tô Mộc gật đầu.
Thà lấy cổ nhền nhện để lấy tên đặc biệt gọi cổ trùng, cũng không dùng một
cái tên riêng khác, đơn giản mà nói chính là, mặc dù có gọi thế nào thì
giữa các loại cổ nhền nhện vẫn có khác biệt rất lớn.
Chỉ là loại
cổ nhền nhện này dùng khá tốt, nếu chủ nhân của Hạnh Sam đúng lúc là một cổ sư với thủ đoạn cao siêu, vậy thì việc giải cổ cho hắn ta tương đối
nguy hiểm, nhẹ thì nguy hiểm đến tính mạng Hạnh Sam, thất bại trong gang tấc, nặng thì thậm chí có thể khiến người giải cổ cũng bị cắn trả
nghiêm trọng theo.
"Con đường mà bản thân bần đạo đang giải cổ
thật ra không quá ổn, nhưng theo giải thích trước đó của họ Nhạc, cổ
nhền nhện mà tên phạm nhân trong phủ các ngươi trúng kia chính là loại
khó đối phó nhất. Dùng cách gọi của Tây Di là tân bố nhĩ, ý là liên quan đến mệnh hồn, trừ phi bỏ mình, nếu không suốt đời sẽ không có cách nào
trừ bỏ."
Đường Tô Mộc dừng một chút, thật ra y vẫn không biết điều này.
Nhưng mà trước đó vốn mượn lực của Tiểu phượng hoàng để hỗ trợ giải cổ, cũng
chưa từng suy nghĩ kỹ rốt cuộc cổ nhền nhện mà đối phương là loại nào.
"Cho nên bây giờ tình huống sao rồi? Cổ trùng kia đã bắt đầu cắn trả rồi à?" Nói hồi lâu vẫn chưa nói tới điểm chính, cuối cùng Đường Tô Mộc mở
miệng nói.
"Đúng vậy. Không biết vì lý do gì, cổ trùng kia bỗng
nhiên phát hiện ra có thể phạm nhân kia phản bội, đã bắt đầu cắn trả
điên cuồng." Vẻ mặt Nhạc Sách ngưng trọng nói.
Không cần Nhạc Sách giải thích thêm nữa, trong viện tử cách đó không xa đã bắt đầu vang lên tiếng kêu thảm thiết của Hạnh Sam.
"Không hay rồi!" Nhạc Sách sửng sốt một chút, vội vàng túm lấy tay Đường Tô Mộc cùng chạy về phía viện tử kia.
Bởi vì sợ Hạnh Sam bỗng nhiên bộc phát làm tổn thương người khác, Nhạc Cốc
Phong đã đuổi hết tất cả thị vệ trong viện ra bên ngoài, trong tay cầm
ba cây ngân châm, nhanh chóng điểm vào mấy huyệt vị phía trên đỉnh đầu
Hạnh Sam.
Khác với khi Đường Tô Mộc thấy hồi sáng, hiện giờ Hạnh
Sam đang nằm trên giường, trên mặt lúc xanh lúc trắng, đã gần như không
thấy được chút màu máu nào, mồ hôi lớn chừng hạt đậu chảy xuống xuôi
theo gò má, hai mắt không ngừng láo liên, thỉnh thoảng có thể thấy bóng
một con cổ trùng nhanh chóng lướt qua bên trong.
"Nhạc đại nhân?" Tình huống khẩn cấp. Nhạc Sách nhất thời không đoái hoài tới bất hòa
trước đây với Nhạc Cốc Phong, vội vàng dè dặt đẩy cửa đi vào.
"Đừng có vào!" Hiện giờ trên mặt Nhạc Cốc Phong cũng đầy vẻ nóng nảy, vươn
tay lấy ra hai cây ngân châm nữa, lại điểm lên huyệt vị tương ứng trên
người Hạnh Sam.
Đáng tiếc tình hình của Hạnh Sam không những
không có bất kỳ chuyển biến tốt đẹp nào, trái lại hắn ta càng giãy giụa
kinh hơn, thậm chí bắt đầu phát ra những tiếng vang lách tách kỳ quái.
Trong lòng Nhạc Sách thất kinh, vội vàng lấy một lá bùa trong ngực ra, dính thẳng vào trên cửa.
"Nhạc đại nhân đừng lo lắng, bần đạo đã dán lá bùa trên cửa rồi, nếu lát nữa
xảy ra vấn đề gì, người này tuyệt đối không thể trốn thoát được."
"Đã là lúc nào rồi ngươi còn có tâm trạng nghịch mấy lá bùa nát kia của
ngươi?" Nhạc Cốc Phong thật sự giận đến sắp điên lên: "Mau đi ra ngoài
cho ta, kêu thị vệ niêm phong cửa từ bên ngoài cho ta, trễ chút nữa thì
thật sự không kịp đâu!"
Cái gì gọi là lá bùa nát?
Lá bùa trong tay hắn rất tốt, sao lại biến thành lá bùa nát rồi?
Nhạc Sách giận dữ muốn mắng người, nhưng cuối cũng nhớ ra hiện giờ tình
huống không ổn, cho nên cũng cố nén, không lên tiếng phản bác.
Hắn đang định tiến lên hỗ trợ, chợt bị người sau lưng cản lại.
"Đừng động đậy." Vẻ mặt Đường Tô Mộc chăm chú.
Hai người bên trong phòng có thể không thấy được, nhưng mà trong mắt y, cổ
trùng ở mi tâm của Hạnh Sam đã sắp mất khống chế, cho dù bị ngân châm áp chế chốc lát, nhưng vẫn không có dấu hiệu dừng lại như cũ, thậm chí còn lờ mờ có khuynh hướng muốn tràn lên đỉnh đầu Nhạc Cốc Phong.
Cổ nhền nhện vốn bị trồng trên người Hạnh Sam đã cắn trả hoàn toàn.
Chỉ là tại sao?
Đường Tô Mộc không nhịn được nhíu mày. Dựa theo giải thích của Hạnh Sam, cổ
trùng trên người hắn ta là do chủ nhân trước kia của hắn ta trồng lên
người hắn ta, chỉ cần uống thuốc giải định kỳ mỗi tháng, cộng thêm không chủ động tiết lộ bất kỳ tin tức có liên quan đến hai chủ nhân ở sau
lưng, thì tuyệt đối sẽ không có nguy cơ bị cắn trả.
Hơn nữa, chủ
nhân trước kia của Hạnh Sam hiện giờ chắc còn đang ở biên giới Tây Di,
nơi này cách xa vạn dặm, phản ứng của cổ trùng có nhanh hơn nữa cũng cần thời gian nhất định. Bắt đầu tính từ hôm qua Hạnh Sam bị bắt cho đến
bây giờ, tính tới lính lui cũng chỉ mới ba bốn tiếng, cho dù bị cắn trả
vì phản bội, cũng sẽ không mau chóng bất ổn thế này.
Cách đó
không xa bỗng nhiên có tiếng cười truyền tới, tiếng cười kia vô cùng cổ
quái, rất trầm rất thấp, như ẩn như hiện, tựa như âm thanh mảnh đồng bị
gõ từ từ vậy.
"Chủ, chủ nhân." Hạnh Sam vừa rồi còn không ngừng
giãy giụa bỗng nhiên yên tĩnh trở lại, mở đôi mắt đã bị nhuộm thành màu
đỏ ra: "Chủ nhân tha mạng..."
Không ổn.
Mắt thấy thất
khiếu Hạnh Sam đã bắt đầu chảy máu, Nhạc Cốc Phong vội vàng lấy một viên thuốc cứng rắn nhét vào trong miệng hắn ta, nhưng mà vẫn chậm một bước, chỉ thấy một thứ màu đỏ bỗng nhiên nhảy từ vùng giữa lông mày Hạnh Sam
ra, nhào thẳng vào mặt Nhạc Cốc Phong.
"Nhạc đại nhân cẩn thận!"
Nhạc Cốc Phong không kịp tránh, nhắm chặt hai mắt lại theo bản năng, khi mở
mắt ra lại lần nữa lại phát hiện cổ trùng không rơi vào trên người mình, mà là dừng lại ở cách mình khoảng nửa tấc, bị người khác bắt được.
Bị bắt được.
Không đúng...
Nhạc Cốc Phong nhìn Đường Tô Mộc tay không bắt cổ trùng, kinh ngạc suýt chút nữa té ngửa ra đất.
"Ngươi điên rồi, đây chính là cổ nhền nhện đó, ngươi không muốn sống nữa sao?"
Đường Tô Mộc không nói gì, mà chậm rãi xòe lòng bàn tay ra, linh khí màu
trắng lẳng lặng ngưng tụ trong lòng bàn tay y, mà bị bọc ở bên trong đó
chính là con cổ nhền nhện vừa phá thể chui ra.
Con cổ nhền nhện
được đặt tên như vậy lại có chênh lệch khá xa so với hình dáng con nhện, thân mình cự kỳ nhỏ hẹp, cứ như con cồ cộ bị kéo dào, toàn thân đỏ
thẫm, toát ra một mùi máu tươi nồng nặc.
"Ngươi..." Thấy dáng vẻ
Đường Tô Mộc không giống như có chuyện gì, Nhạc Cốc Phong nhất trời trợn tròn mắt, mãi vẫn chưa có hành động gì.
Tay không bắt cổ trùng, đây không phải là chuyện mà một ngườ bình thường dám làm.
Có công phu kỳ lạ nào đó sao?
Không thể nào, những thị vệ đại nội võ công cao cường kia Nhạc Cốc Phong đã
thấy nhiều rồi, nhưng mà cho dù là thị vệ mình thấy cao cường nhất, gặp
được cổ trùng thật cũng chạy càng xa càng tốt, căn bản không dám tiến
tới gần, chứ đừng nhắc tới tay không đi bắt.
"Đã không sao rồi,
Nhạc đại nhân không cần lo lắng." Trên mặt Đường Tô Mộc mang nụ cười ổn
định, thật ra thì trong đáy lòng cũng đang đổ mồ hôi lạnh.
"Tứ
chẩn: Thiết" vừa có thể hút lấy linh khí của trời đất đổi trực tiếp
thành chân khí, vừa có thể đổi ngược lại chân khí tích trữ thành linh
khí, vận chuyển đến trong vật khác.
Nghe thì đơn giản, nhưng mà tình huống thực tế là...
Đường Tô Mộc căn bản không kịp do dự, gần như trong nháy mắt đã làm hết các
bước một lần. Đầu tiên là hấp thu linh khí đổi thành chân khí, sau đó
lại hóa chân khí thành linh khí có dấu ấn của riêng mình, cuối cùng rót
ngược linh khí này vào trong cơ thể cổ trùng, thuận lợi chế ngự.
"Ha ha ha ha, lợi hại, quả không hổ là Đường nhị công tử." Mới vừa hồi hồn
từ trong kinh sợ, Nhạc Sách nhất thời ưỡn ngực lên, đắc ý nhìn về phía
Nhạc Cốc Phong, nói: "Sao nào Nhạc đại nhân? Hiện giờ ngươi đã chịu phục chưa?"
Mặt Nhạc Cốc Phong xanh mét, nhưng cũng chỉ có thể cúi
đầu nói: "Vâng, hạ quan đã thua, vừa rồi nhờ có Đường công tử ra tay cứu giúp, đại ân không lời nào tạ ơn hết được. Hạ quan đã ghi nhớ ân tình
ngày hôm nay, sau này nhất định sẽ có hồi báo."
"Lời cảm ơn thì
không cần phải nói, còn có điều quan trọng hơn." Đường Tô Mộc giơ cổ
trùng lên, có chút khó xử nói: "Con cổ nhền nhện này, các ngươi cảm thấy nên để ở đâu mới tương đối an toàn?"
Hiện giờ kỹ năng của y mới chỉ là cấp không, không giữ được bao lâu.
Nhạc Sách, Nhạc Cốc Phong: "..."
Yên lặng thật lâu, cuối cùng Đường Tô Mộc cũng không đợi được nữa, chỉ có thể mở miệng hỏi:
"Sao thế? Câu hỏi này khó trả lời lắm à?"
Nhạc Sách, Nhạc Cốc Phong: "..."
Nói nhảm!
Từ trước tới nay chưa có ai tay không bắt được cổ nhền nhện, sao bọn họ
biết khi bắt được cổ nhền nhện cắn trả rồi thì phải để nó ở chỗ nào mới
an toàn được?