Nghe thấy ở phòng giam cách đó không xa truyền tới
tiếng gào thét, sống lưng Đường Tô Mộc chợt lạnh, căn bản không kịp suy
nghĩ, xoay người muốn chạy trốn.
Đáng tiếc còn chưa chạy được hai bước đã bị Nhị hoàng tử bên cạnh kéo lại.
"Lời còn chưa nghe hết mà, Tô Mộc ca ca muốn chạy đi đâu đó?" Giọng nói của Kỳ Ninh dịu dàng, nhưng khi nghe mang theo ý lạnh.
A a a a a...
Chết gòi.
Xong đời. . Đam Mỹ H Văn
Đường Tô Mộc hối hận không thôi.
Y sai rồi, từ lúc mới bắt đầu y đã sai rồi.
Y vốn không nên mang lòng gặp may, cho là thân thế của bé con cực kỳ bí
mật, chỉ có cha và đại ca biết, tuyệt đối không tiết lộ cho người thứ
ba.
Quan trọng hơn chính là, dù có thế nào cũng không ngờ rằng
cha y là một tên ngu ngốc, nghiêm trọng như chuyện y lén sinh con cho
Nhị hoàng tử trong tối cũng có thể bị một quản sự nhỏ trong phủ biết
được, ông ta không sợ bị Thái tử điện hạ biết được thì địa vị khó giữ
hay sao?
"Suỵt." Kỳ Ninh cong môi, tỏ ý y tiếp tục nghe đoạn đối thoại bên trong phòng giam.
Trong phòng giam không ngừng vang lên tiếng roi quất, người bị giam ở bên trong nói đứt quãng.
"Là thật, ta nói đều là thật... Ta nghe, nghe được từ chỗ quản gia, ông ta
nói sẽ thuê Sáp Huyết Lâu tới giết Nhị công tử, ta sợ bị ông ta cướp
công nên đi trước một bước, dẫn người đuổi tới nơi đây."
Sáp
Huyết Lâu là tổ chức sát thủ nổi danh phương Bắc, mặc dù mấy năm gần đây bị triều đình chèn ép, đã xuống dốc rất nhiều nhưng thực lực vẫn không
thể khinh thường như cũ.
Không tiếc bỏ ra số tiền lớn để thuê
người của Sáp Huyết Lâu, có thể thấy được quyết tâm muốn trừ khử hoàn
toàn Đường Tô Mộc của Lâm Dương hầu.
Thị vệ thống lĩnh thẩm vấn
nhíu mày lại, tạt cho người trung niên đã nửa hôn mê một chậu nước lạnh: "Quản gia lúc nãy ngươi vừa nhắc tới là ai? Còn nữa, tại sao quản gia
đó lại biết chuyện này?"
"Quản gia là, Đại quản gia của Hầu phủ
Lâm Dương, Lâm Thiệu." Người trung niên mơ mơ màng màng mở mắt ra, cố
gắng chống chọi mở miệng trả lời: "Ông ta chưa nói... chưa nói tại sao
lại biết, chỉ nói với thuộc hạ bên người là Nhị công tử mang thai đứa
con của Tấn vương, phải mau chóng diệt trừ, tuyệt đối không thể để cho
Thái tử điện hạ bên kia biết được chuyện này."
"Cho nên Nhị phu nhân của Hầu phủ có biết chuyện này hay chưa?"
Nhị phu nhân chính là mẹ ruột của Đường Tô Mộc, cũng chính là người phái người trung niên tới chỗ này.
"Biết, ta đã báo chuyện này cho phu nhân biết, bà ấy kêu ta mau dẫn người chạy tới nơi này. Nếu như có cơ hội nhất định phải diệt trừ Nhị công tử
trước khi người của Sáp Huyết Lâu tới."
Ha ha ha.
Bí mật cái con khỉ.
Phụ thân, đại ca, mẫu thân, quản gia trong phủ, hai người trung niên trong
tù ngày hôm nay, cộng chỗ này lại ít nhất đã có sáu người biết thân thế
của bé con rồi.
Nếu như tin tức của Thái tử bên kia nhanh nhạy một chút...
Không, thậm chí không cần quá nhanh nhạy.
Chỉ cần Thái tử không phải là một kẻ ngu thì giờ phút này tất nhiên đã biết rốt cuộc cha ruột của bé con là ai.
Thái tử biết thì chẳng khác nào Hoàng thượng biết, Hoàng thượng biết thì
chẳng khác nào Thái hậu biết, Thái hậu biết thì chẳng khác nào toàn bộ
người trong Hoàng thành đều biết!
Ánh mắt Đường Tô Mộc dại ra, ngay cả sức phản kháng cũng không còn, chỉ muốn tìm một cái hố rồi nhảy xuống.
"Địa lao lạnh lẽo, Tô Mộc ca ca cảm thấy khó chịu ở chỗ nào à?" Ánh mắt Kỳ
Ninh dịu dàng, cực kỳ tri kỷ mà không hỏi nữa: "Sắp tới xế chiều rồi, bé con đã lâu thế rồi mà chưa thấy song thân, chắc là vội lắm đây, chi
bằng chúng ta đi lên trước đi."
Em gái ngươi chứ... song thân.
Đường Tô Mộc vô lực thổ tào, chỉ có thể đập nồi dìm thuyền gật đầu một cái.
Thật sự không biết nên đối mặt thế nào với Nhị hoàng tử đã biết được chân
tướng sự thật. Sau khi đút cho bé con ăn bữa chiều, Đường Tô Mộc liền
dịch chuyển tới nông trại trước, định để mình bình tĩnh lại đã rồi nói
sau.
Bên này Kỳ Ninh bế bé con, vừa đưa bé đi phơi nắng, vừa dùng quạt xếp trong tay chọc cười bé.
Ngụy công công đứng ở đối diện vẻ mặt phức tạp, mấy lần muốn nói lại thôi.
"Muốn nói gì?" Kỳ Ninh hỏi.
"Điện hạ." Ngụy công công do dự một chút, nói: "Chuyện trong phòng giam lão
nô đã nghe nói, đứa nhỏ này, nếu như thật sự là tiểu thế tử, vậy tất
nhiên là tốt rồi, nhưng Điện hạ không cảm thấy tất cả những điều này tới có hơi quá trùng hợp hay sao?"
Đường Tô Mộc bị trục xuất khỏi
cửa, đúng lúc lưu lạc với vùng kế cận đất phong của Nhị hoàng tử, lại
đúng lúc hấp dẫn sự chú ý của Nhị hoàng tử, mà lần này lại rất chi là
đúng dịp, người hết lần này tới lần khác phái người tới giết Đường Tô
Mộc lại là mẹ ruột của Đường Tô Mộc, lý do giết người cũng không thể
tưởng tượng nổi như thế.
Trước mắt không nói tới trên đời này có người mẹ nào có thể vì tiền đồ của mình mà ra tay giết hại con trai
ruột của mình hay không, chỉ nói tới chuyện sao lại một lần nữa đúng lúc như thế, còn chưa bắt đầu đã hoàn toàn bại lộ, thậm chí bị Nhị hoàng tử bắt được hung thủ sau màn, sau khi tra tấn thì lại phát hiện sự thật
kinh hoàng là một người cha khác của đứa bé chính là Nhị hoàng tử.
Nếu như tất cả chỉ là trùng hợp thì cũng được thôi, nhưng nếu không phải vậy.
Ngụy công công nghĩ thế nào cũng cảm thấy kinh hãi.
"Là trùng hợp cũng được, không phải trùng hợp cũng được, tất cả những thứ
này có liên quan gì tới bổn vương?" Vẻ mặt Kỳ Ninh bình thản.
Không phải thế.
Ngụy công công nhất thời vội vã la lên: "Chuyện này liên quan tới huyết mạch hoàng thất, sao lại không liên quan gì chứ? Một khi Thái tử tìm được cơ hội, mượn chuyện này đại tố văn chương, bệ hạ bên kia..."
"Vậy
giết chết là được rồi." Kỳ Ninh không thèm để ý chút nào nói, miệng cười mỉm, dùng ngón tay nhẹ nhàng trêu chọc đứa trẻ trong lòng: "Nếu Thái tử ngăn cản ta, vậy thì giết Thái tử, nếu là Hoàng thượng ngăn cản ta, vậy thì cướp ngôi vị của ông ta mà ngồi lên."
Bé con bị chọc cho vui vẻ, giơ móng mập ê a một tiếng với người trước mắt.
"Điện hạ!" Ngụy công công đầu tiên là sửng sốt một chút, ngay sau đó mắt sáng lên.
Từ trước tới giờ Nhị hoàng tử không có hứng thú với ngôi vị hoàng đế cho
dù có âm thầm tích lũy lực lượng, hơn phân nửa cũng vì tự vệ. Trước đó
cho dù bên Thái tử có khiêu khích như thế nào cũng không thấy Nhị hoàng
tử có bất kỳ phản ứng dư thừa nào hết, thậm chí còn tự xin lui về đất
phong là thành Đại Minh, hoàn toàn cách xa cuộc chiến giành hoàng vị nơi kinh thành.
Tốt quá rồi.
Nếu như điện hạ thật sự có thể vì như vậy mà hồi kinh, vậy cho dù thân phận của đứa nhỏ này thực hư
như thế nào ông ta cũng chấp nhận.
"Điện hạ anh minh." Trong
bụng Ngụy công công đã suy tính xong, cúi đầu cung kính nói: "Đã sắp vào hạ rồi, có lẽ bây giờ Điện hạ phải bắt đầu trở về kinh thành."
"Chuyện này trái lại không vội." Sau khi suy nghĩ, Kỳ Ninh nói: "Trước hết để
xem Vương phi bên kia nói thế nào đã. Đúng rồi, ngươi tới giúp bổn vương một chút, thành thân ở đây tốt hơn hay là chờ trở về kinh thành rồi
thành thân thì tốt hơn?"
"Nếu ở thành Đại Minh, sợ là thời gian
có hơi gấp gáp, không khỏi hơi đơn sơ. Mà nếu quay về kinh thành thì cần phải chờ tới khi vào hạ, không danh không phận, sợ rằng sẽ ủy khuất
Vương phi, đúng là có chút khó xử mà."
Vương phi?
Ai là Vương phi?
Ế?
Ngụy công công mặt không cảm xúc: "Lão nô không biết, nếu như Điện hạ thực
sự thấy khó thì chi bằng cử hành ở cả hai nơi luôn đi."
"Đúng
thế." Mặt Kỳ Ninh đầy sự vui vẻ và yên tâm: "Đợi bổn vương đi hỏi ý của
Vương phi một chút, quả nhiên vẫn là công công suy nghĩ chu đáo."
Ngụy công công: "..."
Sau khi Nhị hoàng tử rời khỏi chỗ đó, ngay cả sức để than thở Ngụy công
công cũng chẳng còn, sau đó chỉ có thể tự an ủi mình, chỉ cần Điện hạ
chịu trở về kinh thành là được rồi, cưới Vương phi gì đó chẳng qua chỉ
là chuyện nhỏ, tới khi Điện hạ đoạt được ngôi vị hoàng đế rồi thì muốn
gì mà chẳng được.
Quan trọng nhất chính là thân phận Đường Tô
Mộc đặc biệt, bản thân như cái gai bị kẹp giữa Thái tử và Lâm Dương hầu, nếu làm việc thỏa đáng thì chưa chắc không thể cung cấp trợ lực cho
Điện hạ nhà mình.
Sau khi nghĩ thông suốt chuyện này, cuối cùng
Ngụy công công cũng không phiền lòng như trước nữa, xoay người dặn dò
mấy quản sự bên dưới mau chóng chuẩn bị việc đại hôn trong Vương phủ.
Hoàn toàn không biết hôn sự của mình đã định xong, sau khi dịch chuyển vào
nông trại, đầu tiên Đường Tô Mộc cắm đầu trồng thảo dược một lúc, tới
khi gieo hết cả ruộng rồi thì cuối cùng tâm trạng mới thoáng bình phục
lại, xoay người đi vào phòng nhỏ cho linh sủng.
Trước đó đã đồng ý với Tiểu phượng hoàng là mua một con phượng hoàng làm bạn chơi với
nó, nuốt lời thì không hay lắm, mà trứng phượng hoàng cũng cần thời gian ấp, vẫn nên mua trứng sớm một chút.
"Ting ting, mỗi loại trứng linh sủng chỉ có thể mua một quả, xin người chơi không lặp lại."
Hở?
Đường Tô Mộc sửng sốt một chút: "Xảy ra chuyện gì vậy? Sao trước đó mày không nói là mỗi loại trứng linh sủng chỉ có thể mua một quả mà?"
"Linh sủng là linh vật của trời đất, cần phải dùng tinh hoa trời đất nuôi
dưỡng nên, chính vì thế trong tự nhiên chỉ có thể có một loại sống sót."
Nói cách khác, cùng một loại linh sủng, cũng chỉ có thể tồn lại một cá thể, trừ phi xác nhận linh sủng đang hiện hữu đã chết, nếu không vĩnh viễn không thể ấp quả trứng tiếp theo.
Vậy chẳng còn cách nào nữa.
Đường Tô Mộc thở dài, cũng không biết Tiểu phượng hoàng có nguyện ý chơi với một người bạn không cùng giống loài hay không nữa.
"Vậy không mua trứng phượng hoàng nữa, mua một quả trứng đằng xà trước đi."
Đường Tô Mộc nói. Sau khi mở phòng nhỏ cho linh sủng, tổng cộng chỉ có
hai loại trứng linh sủng có thể chọn, một là trứng phượng hoàng, hai là
trứng đằng xà.
Nhưng mà lông đuôi phượng hoàng hóa thành phượng
hỏa làm nguyên liệu cho đan phượng hỏa, mà đằng xà này vì không có
phương thuốc tương ứng nên vẫn không biết đồ sản xuất ra có thể dùng làm gì.
"A đúng rồi, trứng đằng xà cần ấp trong bao lâu?"
"Giống như phượng hoàng, đều cần bốn mươi tám tiếng... Xác nhận mua trứng đằng xà, mời người chơi bỏ trứng linh sủng vào trong túi linh sủng."
"Nhắc nhở nhẹ: Túi linh sủng mà người chơi mua trước đó là túi linh sủng loại nhỏ, không thể bỏ trứng đằng xà vào trong đó, mời người chơi dùng túi
có dung lượng từ cỡ trung trở lên, để tránh cho sau đó trứng linh sủng
không thể thuận lợi nở ra."
"Biết gòi." Túi đeo không thành vấn đề, Đường Tô Mộc không suy nghĩ nhiều liền đồng ý.
Kết quả sau khi lấy được túi mới phát hiện thứ đồ chơi này lớn hơn một chút so với túi y dùng để leo núi ở kiếp trước, mà túi đeo lưng lớn như thế, cũng chỉ bỏ vừa một quả trứng đằng xà vào bên trong đó.
Nặng quá đi.
Đường Tô Mộc nhìn túi linh sủng tròn xoe trước mắt, càng hoài niệm trứng phượng hoàng chỉ lớn hơn quả bóng bàn trước đó.
Thứ đồ nặng như thế, còn phải liên tục mang theo bốn mươi tám tiếng, vậy
chắc sau khi trứng linh sủng nở ra có khi eo y cũng gãy luôn rồi.
Không được.
Phải nghĩ cách.
"Lại nói, trứng linh sủng này phải do tự ta ấp à? Để người khác ấp giùm ta có được không?"
"Có thể, nhưng người ấp trứng thay chỉ có thể là máu mủ của ngài, hoặc người có mối liên kết đặc biệt với ngài."
"Mối liên kết đặc biệt... Vậy một người cha khác của đứa bé có được không?" Đường Tô Mộc hỏi.
... Chắc là, có thể.
Nửa tiếng sau, cuối cùng Kỳ Ninh cũng đợi được Đường Tô Mộc dịch chuyển ra
khỏi nông trại, đáng tiếc còn chưa kịp thân cận chút nào đã bị nhét một
vật có hình dáng cổ quái vào trong tay.
"Đây là, vật gì vậy?" Kỳ Ninh ôm túi đầu đầy khó hiểu.
Đường Tô Mộc cười thân thiết: "Là thứ Tiểu phượng hoàng muốn trước đó. Nếu
ngươi rảnh có thể giúp ta đeo một khoảng thời gian hay không? Không quá
lâu đâu, chỉ cần hai ngày là được rồi."