Xác định sở dĩ Lâm Tô có thể ngăn hóa thú là nhờ dị năng, thái độ của
quân đội với Lâm Tô càng thân thiện, cực lực lôi kéo cô về trận doanh
của mình.
Lâm Tô không đáp ứng ai, chỉ nói cô muốn tiếp tục hoàn thành chương trình học, sau này hẵn nói. Đám người không dám ép buộc,
đành phải tạm thời đè xuống.
Cùng lúc đó, hình giám sát Lâm Tô
trong trường thi, theo yêu cầu của đông đảo học sinh, công bố. Dù trước
đó lão sư luôn miệng bảo đảm thành tích của Lâm Tô là thật, nhưng vẫn
chưa tận mắt nhìn thấy, thanh âm nghi ngờ rất nhiều. Cho dù để học sinh
tâm phục khẩu phục, cũng phải công bố.
"Mẹ hỏi tôi vì cái mẹ gì mà nhìn điện thoại chăm chú thế!"
"Đây, đây là đầu gối mà cậu cần."
"Hoài nghi nhân sinh, cô ấy với tôi có khi không vào cùng một trường thi."
"Hoài nghi nhân sinh +1, có khả năng tôi với cô ấy không gặp cùng một loại tinh thú."
"Hoài nghi nhân sinh +2, có khả năng tôi với cô ấy không dùng cùng một loại chủy thủ."
"Hoài nghi nhân sinh +3, có khả năng tôi với cô ấy không hít cùng không khí."
...
Học sinh từ chấn kinh đến nghi ngờ nhân sinh, điên cuồng thảo luận trên
diễn đàn, Lâm Niệm cũng vui vẻ hồi phục, không sợ người khác làm phiền,
cũng không ngại người khác tán dương chị gái cậu.
Lâm Tô không để ý nhiều thế, sau khi trở về từ khe núi, đã nhận được tin tức của ba, không, là ba nuôi.
Trong ấn tượng của nguyên chủ ba là người trầm mặc ít nói, người đàn ông
không biết nói lời hay ý đẹp. Dù tính tình cổ quái, nhưng ông rất yêu
cô, chỉ không quen thể hiện thôi. Nhưng Lâm Tô nhìn người đàn ông trước
mặt, thần sắc lạnh lùng, ánh mắt hung ác nham hiểm, trên mặt từ tai trái đến mắt phải là một đường sẹo thật dài, cực kỳ dữ tợn.
Trình độ chữa bệnh ở tinh tế rất phát đạt, không nói tái tạo toàn thân, chút vết sẹo phổ thông chữa dễ như trở bàn tay. Nhưng ông cố tình giữ lại vết
sẹo này, không biết để làm gì.
Lâm Tô lẳng lặng nhìn ông, không
nói gì, người đối diện không phát hiện Lâm Tô bây giờ khác Lâm Tô trước
kia. Nói ba mẹ là người dễ dàng phát hiện con cái thay đổi nhất, cho dù
là ba nuôi, sống với nhau mười tám năm, cũng nên hiểu rõ con mình. Nhưng mà, ông không hề.
Ông không phát hiện con gái mình có gì kì lạ, cũng không quan tâm vì sao hôm nay con gái an tĩnh như thế, ông đưa tin tức, chỉ nói, "Chuyện số 7 con làm rất tốt, bây giờ số 2 cũng ở bên
cạnh con, con nắm chắc cơ hội, tranh thủ một phát bắt trúng!"
Đường Lục lúc trước đã cẩn thận ước định với nguyên chủ, lấy từng danh hiệu
cho người Lâm gia, tránh bị người khác nghe thấy bọn họ nói chuyện, để
lộ sơ hở. Số 7 là Lâm Niệm, cũng là số thứ tự xếp trong trực hệ Lâm gia, số 2 dĩ nhiên là Lâm Sâm.
Nguyên chủ họ Lâm, ba nuôi họ Đường, ông ta giải thích là cô theo họ mẹ.
Cũng vì thế, nguyên chủ cảm thấy họ Lâm dùng để tưởng nhớ mẹ cô. Ba thâm tình với mẹ như thế, sao có thể là người xấu?
Lâm Tô nhăn lông mày, hình như không đành lòng nói, "Năm đó bọn họ còn nhỏ, không thể phạm sai lầm. Chúng ta chỉ trả thù những người hại mình thôi
không được sao? Bọn họ vô tội, đừng liên lụy bọn họ được không?"
Lâm Tô nhìn đối phương thay đổi sắc mặt, trong mắt dâng lên lửa giận, nhưng cuối cùng vẫn miễn cưỡng ngăn lại cơn tức, "Con chỉ cần nghe theo lời
ba mà làm, những thứ khác không cần con quan tâm!"
Lâm Tô cắn
răng, hạ quyết tâm nói, "Ba, con xin lỗi, chuyện này con không làm được. Con không thể trơ mắt nhìn ba bị cừu hận che mắt, lại làm chuyện sai
lầm. Con nghe lời ba hại một người vô tội, không thể tiếp tục phạm
lỗi..."
Đường Lục dùng ánh mắt ngang ngược nhìn cô chằm chằm,
"Con cứng cánh rồi, không nghe lời ba nữa phải không? Ba khuyên con tốt
nhất nên ngoan ngoãn nghe lời, nếu không ba không dám đảm bảo khi nào
chất độc trong người con nổ tan tác..."
Lâm Tô hiểu rõ, thì ra
hạ độc cô. Cô cố ý nói lời kia chọc giận ông, chính là để sau này vạch
mặt nhau, xem ông ta dùng cách gì khống chế nguyên chủ.
Học kỳ
trước nguyên chủ đi học đau khổ như thế, thậm chí không tiếc từ bỏ khoa
chế tạo cơ giáp bản thân yêu thích, vò đã mẻ không sợ nứt làm trái lời
ba. Nói rõ thật ra trong tâm cô có lương tri, nhưng nếu cô là trùm phản
diện, chứng minh đến cuối cùng cô vẫn làm theo lời Đường Lục. Không phải nhân vật phản diện nào cũng táng tận lương tâm, có khi vì có nỗi khổ
tâm khác.
Cho nên Lâm Tô mới thử thử. Đường Lục chỉ xem nguyên
chủ là công cụ báo thù, không có chút tình cảm nào với cô, huồng hồ cô
còn là con gái kẻ địch, cô hơi thăm dò chút, ông ta đến mặt ngoài cũng
không thèm giữ lại.
Ông ta dùng thuốc khống chế nguyên chủ, cho
dù nguyên chủ không nguyện ý cũng phải theo lời ông ta mà làm, lúc này
mới thành đại Boss.
Lâm Tô còn tưởng Đường Lục có thủ đoạn ghê
gớm gì, nếu chỉ hạ độc, cô không lo lắng. Trước đó dẫn khí nhập thể,
thanh tẩy kinh mạch, trong cơ thể cô thải ra không ít chất bẩn, có khi
thải chất độc ra luôn rồi, không còn tai họa ngầm gì nữa, không lo Đường Lục dùng cách này uy hiếp cô.
"Vâng, con biết rồi, con sẽ làm
theo lời ba." Lâm Tô diễn khiếp sợ, không dám tin, bị đả kích, cuối cùng phải nhận mệnh, nói như thật.
Đường Lục không có uy hiếp gì với cô, cô vẫn diễn kịch với ông, là muốn đào ra tổ chức sau lưng ông thôi.
Kẻ địch trong chỗ tối, khó chịu vãi.
EDIT: morticia.
Sau khi Lâm Niệm trở về từ khe núi, như đứa trẻ sinh đôi dán lên người Lâm Tô, trừ lúc lên lớp, cậu gần như một tấc không rời.
"Chị, chị cần không gian thì em mua cho nè, cái loại không gian lớn nhất á,
trên thị trường còn chưa lưu hành nữa, chỉ có ba ba mua được."
"Chị, chị thích ăn cái gì? Em biết nhà hàng hơi bị ngon, nguyên liệu nấu ăn ở đó tươi mới nhất liên minh, em dẫn chị đi ăn nha?"
"Chị, em thấy mấy nữ sinh khác thích đồ trang điểm này, em không biết chị thích cái nào, em mua cho chị hết."
...
"Chị."
"Hửm?"
"Chị."
"Làm sao?"
"Không có gì, em thích gọi chị, gọi chị là thấy cả người lâng lâng."
Lâm Tô: "..."
Đứa nhỏ ngốc.
Yêu ma cuồng chị gái Lâm Niệm, không chỉ trăm phương ngàn kế đối tốt với Lâm Tô, còn diệt hết nam sinh có ý đồ tiếp cận.
—— Chị cậu mới về mấy ngày, chính cậu còn chưa ở đủ kìa, tuyệt đối không thể để người khác cướp đi!
Nhưng sau khi trường thi công bố video giám sát, người tò mò Lâm Tô không ít, mỗi ngày luôn có người tiếp cận cô, hỏi thăm chuyện dị năng. Nhưng bị
Lâm Niệm phòng thủ chặt chẽ, không một ai công phá được phòng tuyến.
Lâm Tô vui vẻ đến nhẹ nhõm, đối với đứa em trai tri kỉ càng yêu thích.
Mạc Hàn cùng lớp với Lâm Tô, nhưng không tìm được cơ hội tiếp cận cô, vì —— lúc Lâm Niệm đi học còn nhờ anh họ Tô Nghiêu tiếp tục trông coi!
Ban đầu Tô Nghiêu không đồng ý, nhưng Lâm Niệm lấy máy chơi game phiên bản
mới ra dụ, cậu ta đành phải đáp ứng yêu cầu vô lý này.
—— Thật
tình, Niệm Niệm không tự tin với bản thân, có bạn trai ưu tú như cậu,
Lâm Tô nào dám trèo tường? Còn bắt ba người bên cạnh canh chừng không
cho nam sinh khác tiếp cận, thật là, hoàn toàn không cần thiết!
Mạc Hàn vất vả lắm mới thuyết phục được Tô Nghiêu cho mình nói mấy câu với Lâm Tô.
"Mày nhanh lên đi, tan học là Niệm Niệm đến đây ngay, thấy tao cho mày nói chuyện với Lâm Tô, tao mất máy chơi game luôn đấy!"
"Rồi rồi rồi, cậu ta không đưa mày máy chơi game thì tao đưa là được?"
Tô Nghiêu rất có nguyên tắc, "Vậy không được, tao đã đồng ý Niệm Niệm
trước, không trở mặt đâu. Nếu không phải châm trước cho mày, tao không
bao giờ đồng ý."
Mạc Hàn không lôi kéo với cậu ta nữa, trực tiếp nói rõ ý đồ.
"Cậu kêu tôi giúp cậu?" Lâm Tô kinh ngạc nhìn cậu ta, "Giúp gì?"
Mạc Hàn dứt khoát ngồi bên cạnh cô, hạ giọng nói, "Trước khi khảo sát tôi
có đánh cược với Lâm Kỳ đấy, làm một bài hát đăng lên mạng để người ta
đánh giá, nếu không phải cậu nói với tôi Lâm Kỳ là Song Mộc, xém chút
tôi đã bị thằng đó lừa."
Lâm Kỳ và Song Mộc, căn bản không cùng
một cấp bậc, nếu biết đối phương là Song Mộc, cậu ta sẽ không biết tự
lượng sức mình mà đi đọ với người ta. Tuy Mạc gia là thế gia giới âm
nhạc, dù bản thân cậu ta không phải thiên tài, nhưng cũng không ngu đến
mức tự tìm đường chết đi liên lụy danh dự tổ tông. Đối phương giấu diếm
thực lực của mình, cố ý khiêu khích cậu ta đặt cược, nhân phẩm bỉ ổi.
Huống chi Mạc Hàn không tin Lâm Kỳ có thể làm ra thần tác Sứ Thanh Hoa!
Cho dù cậu ta đã nghiệm chứng, người biểu diễn Sứ Thanh Hoa có thanh âm y chang Lâm Kỳ, cậu ta vẫn rất nghi ngờ.
"Tôi nghi ngờ Sứ Thanh Hoa không phải do nó sáng tác, trình độ nó thế nào ai chả biết, không có chuyện nghỉ hè một cái đột nhiên nâng cao thực lực
sáng tác ra Sứ Thanh Hoa. Cho nên tôi nghi ngờ nó nhờ người khác giúp.
Hừ, chắc chắn người sau lưng muốn nhằm vào Mạc gia tôi." Ban đầu dùng
một bài Sứ Thanh Hoa tạo khí thế cho Lâm Kỳ, chờ đến lúc tranh tài lại
phát ra thêm một bài tương đương, đánh bại cậu ta, sau đó giẫm lên thanh danh Mạc gia thượng vị.
Đến cả Mạc gia đầu rồng âm nhạc toàn liên minh cũng không sánh nổi, lợi hại bao nhiêu?
Mạc Hàn nói ra suy đoán của mình, Lâm Tô dở khóc dở cười, đứa nhỏ này trí
tưởng tượng rất phong phú. Nhưng ngược lại cậu ta nói đúng một câu, thật sự Lâm Kỳ không có thực lực, những gì anh ta thể hiện, là dựa vào đạo
mà có.
"Tôi biết nó chắc chắn gian lận, lúc tranh tài cũng sẽ
gian lận. Nhưng tôi không có chứng cứ, không có ai tin. Nếu thằng đó lại lấy ra một bài thần tác như Sứ Thanh Hoa, theo trình độ của tôi, bài
hát làm ra kém hơn hẳn nó! Tôi không sợ thua, nhưng tôi không muốn để
thằng ăn gian thắng." Mạc Hàn nắm tay lại phẫn nộ nói.
"Vậy cậu định nhờ tôi làm gì?" Lâm Tô hỏi. Nếu không quá phận, cô có thể giúp Mạc Hàn một lần.
Mạc Hàn nghe thấy có cửa, con mắt sáng lên, "Cậu có thể hát thay tôi không? Dù sao nó nói chỉ so bài hát sáng tác, không nói nhất định phải để bản
thân hát. Tôi xem video của cậu, không phải cậu dung nhập tinh thần lực
vào âm nhạc, mê hoặc tinh thú à? Vậy cậu thay tôi hát đi, dụ mọi người
bỏ phiếu cho tôi?"