Ngọc Hoàng Hậu thấy Đỗ Nhược Khanh kích động như vậy, lòng càng bình tĩnh, không nói sao?
Bà ta sớm đã có chuẩn bị tâm lý, nếu đây là chỗ yếu hại của Đỗ Nhược
Khanh, bà ta sao có thể xé mở trước mặt người chưa rõ là địch hay bạn
này?
Có điều, như thế thì sao? Phản ứng của Đỗ Nhược Khanh bà ta muốn thấy đã có được, không phải ư?
"Mục đích sao..." Ngọc Hoàng Hậu cười nói, "Khanh vương phi, hôm nay là đại
hỉ của hai nhà chúng ta, Khiên Nhi cưới nữ nhi Nhu Nhi của của ngươi,
sau này chúng ta là người một nhà, việc này ta điều tra cũng chỉ là vì
muốn gia tăng sự hiểu biết với thông gia mà thôi, dù sao với chúng ta mà nói, một vinh cùng vinh, một tổn cùng tổn, Khanh vương phi là người
thông minh, biết phải làm thế nào, bổn cung cũng biết có một số việc
phải có mức độ, bổn cung sẽ không nhúng tay can thiệp."
Gia tăng hiểu biết?
A, Ngọc Hoàng Hậu này đúng là nữ nhân giảo hoạt!
Không nhúng tay can thiệp? Chỉ sợ bà ta sẽ nắm chặt chuyện này không bỏ, nhất định phải điều tra rõ ràng xem khoảng thời gian đó rốt cuộc đã xảy ra
chuyện gì.
Mà đây sẽ trở thành lợi thế Ngọc Hoàng Hậu dùng để
khống chế mình! Đỗ Nhược Khanh đột nhiên nhắm mắt, ai cũng không biết
giờ phút này bà ta đang nghĩ gì, Ngọc Hoàng Hậu vẫn đắc ý tươi cười, bà
ta biết mình đã đánh cược chính xác!
Quả nhiên sau một lúc lâu, Đỗ Nhược Khanh mở mắt, lúc này đã khôi phục dáng vẻ bình tĩnh của lúc trước.
"Hoàng Hậu nương nương, điều người muốn chẳng qua là Bắc Vương phủ ủng hộ Thái Tử mà thôi, Tuyên Vương thắng trận trở về, được Hoàng Thượng coi trọng, từ sau khi Hoàng Thượng không cho Thái Tử thương nghị chuyện trong
triều, thế lực của Tuyên Vương ngày càng lớn mạnh, mẫu bằng tử quý,
trong khoảng thời gian này, địa vị của Thục Phi như nước lên thì thuyền
lên, bà ta thâm chí ngang nhiên không cho Hoàng Hậu người mặt mũi, việc
này với người sao có thể bao dung? Chỉ sợ mấy ngày nay, ngay cả ngũ
người cũng hận!" Đỗ Nhược Khanh cầm ấm trà rót trà vào ly vừa rồi.
Lời này giống như nói trúng tim đen, Ngọc Hoàng Hậu nhíu mày, so với Đỗ
Nhược Khanh, bà ta vốn dễ dàng bộc lộ cảm xúc vừa rồi, nhưng sắc mặt lúc này so với Đỗ Nhược Khanh khi nãy nghiễm nhiên buông lỏng hơn nhiều.
Đỗ Nhược Khanh châm chọc: "Người bảo Thái Tử cưới Nhu Nhi, mục đích của
người ta biết quá rõ, tuy ta không thích Thái Tử, nhưng không khuyên
được Nhu Nhi, nó làm ra chuyện như vậy, để chúng thành thân ta cũng bất
đắc dĩ, điểm này, Hoàng Hậu người quá rõ ràng, người muốn sau khi hai
đứa thành thân, để Thái Tử mê hoặc Nhu Nhi, khiến nó khát vọng thân phận và quyền lợi, tiện đà tìm kiếm sự hỗ trợ của ta, nhưng hiện tại phải
nhẫn nhịn làm những việc này đúng là làm khó dễ người, người muốn mau
chóng đạt được mục đích, mau chóng ổn định vị trí Thái Tử, thậm chí sớm
một ngày đưa Thái Tử lên ngôi vị hoàng đế, cho nên, người chỉ có thể
trực tiếp mở lời với ta."
Nghe Đỗ Nhược Khanh nói, sắc mặt Ngọc
Hoàng Hậu càng thay đổi, trầm ngâm một hồi, ánh mắt Ngọc Hoàng Hậu trở
nên kiên định: "Lúc trước cho rằng Khanh vương phi có thể ngồi lên vị
trí Bắc vương phi này, chưởng quản cả Bắc Vương phủ, nhất định không
phải nữ nhân tầm thường, hôm nay nói chuyện, ngươi quả nhiên còn thông
minh hơn tưởng tượng của bổn cung, như vậy rất tốt không phải sao? Chúng ta đều là người thông minh, nếu ngươi biết mục đích của bổn cung, vậy
hẳn cũng biết ngươi nên làm thế nào mới để có lợi cho mình, cho Nhu Nhi, đúng không?"
Đỗ Nhược Khanh nhíu mày: "Đúng, Thái tử làm hoàng
đế, Nhu Nhi chính là Hoàng Hậu, nhưng Bách Lý gia các ngươi vốn có máu
vong ân phụ nghĩa, liên minh này cho dù ký kết hôn ước cũng không đủ làm ta yên tâm."
"Ngươi muốn gì?" Ngọc Hoàng Hậu nhìn Đỗ Nhược Khanh, nghĩ tới hoang đế, nhưng mặc dù không vui nhưng cũng không thể cãi lại.
"Nếu hôm nay Ngọc Hoàng Hậu muốn nói cho rõ ràng, ta cũng không quanh co
lòng vòng nữa, đừng tưởng ta không nhìn ra tâm tư của Thái Tử, ta thử
ngài ấy, tuy rằng ngài ấy biểu hiện rất khá, nhưng cảm giác của ta không sai, trong lòng ngài ấy có người khác, khó chắc chắn một ngày nào đó
ngài ấy vì người nọ mà tổn hại tới lợi ích của nữ nhi ta." Đỗ Nhược
Khanh không nhanh không chậm mà nói, nghĩ tới nữ tử kia, đáy mắt ẩn ẩn
một tia ngoan độc.
Ngọc Hoàng Hậu hiểu ý Đỗ Nhược Khanh, người
trong lòng Khiên Nhi... Nghĩ đến An Cửu, cung mày nhíu chặt của Ngọc
Hoàng Hậu không có cách nào giãn ra.
Bà ta tứ hôn cho An Cửu và
Khiên Nhi nhiều năm như vậy, trước nay Khiên Nhi vẫn luôn không thích vị hôn thê này, thậm chí hi vọng hôn ước có thể hủy bỏ, nhưng nghĩ tới
mệnh cách của An Cửu, bà ta mới miễn cưỡng Khiên Nhi, nhưng không ngờ
sau khi An Cửu đột nhiên thay đổi tính tình, thái độ Khiên Nhi đối với
nàng cũng thay đổi.
Bà ta chưa từng thấy nhi tử mình để bụng một nữ nhân như vậy.
Khanh vương phi băn khoăn không phải không có lý, với chấp niệm hiện tại của
Khiên Nhi đối với An Cửu, một ngày nào đó gả đăng cơ, chỉ sợ thật sự
dành toàn bộ tâm tư cho An Cửu, thậm chí ngay cả hậu vị...
Nhưng cho dù Bắc Nhu có Bắc Vương phủ chống lưng, bảo vệ được vị trí Hoàng
Hậu, nhưng Khanh vương phi sẽ không chấp nhận bất kỳ nữ nhân nào đoạt
mất sự sủng ái của nữ nhi mình, không phải sao?
Ngọc Hoàng Hậu nhìn Đỗ Nhược Khanh, trong lòng rõ ràng, ý của Khanh vương phi là không cho phép An Cửu sống?
Nghĩ đến Bách Lý Khiên, Ngọc Hoàng Hậu nhíu mày, bà ta biết Khiên Nhi muốn
có được An Cửu, đó gần như là chấp niệm điên cuồng, nhưng nếu thật sự
trừ bỏ An Cửu, chỉ sợ Thái tử... Hơn nữa sứ giả Tây Lương từng nói, có
được nàng có được thiên hạ, nếu không có An Cửu, liệu sẽ không ảnh hưởng gì chứ?
Rất nhiều thứ Ngọc Hoàng Hậu không nghĩ ra, nhưng bà ta biết, nếu muốn thuyết phục Khanh vương phi tương trợ Thái Tử, vậy nhất
định phải thỏa mãn yêu cầu của bà ta.
"Một ngày còn bổn cung,
bổn cung bảo đảm An Cửu tuyệt đối không phải tai hòa ngầm của Nhu Nhi."
Ngọc Hoàng Hậu lên tiếng, trong lòng vẫn hi vọng vào một điều may mắn.
"A, Hoàng Hậu có mắt nhìn, chẳng lẽ không nhìn ra An Cửu sớm đã thành tia
họa ngầm của Nhu Nhi ư?" Đỗ Nhược Khanh lạnh lùng hỏi lại, đối với Hoàng Hậu, bà ta căn bản không hề tín nhiệm.
Ngọc Hoàng Hậu giật
mình, trong lòng không nhịn được mà thở dài, Đỗ Nhược Khanh quả nhiên
không dễ lừa gạt. "Khanh vương phi, hôn ước giữa An Cửu và Khiên Nhi đã
hủy bỏ, là Khiên Nhi ở trước mặt Hoàng Thượng tự mình viết thư từ hôn,
mà An Cửu và Bắc thế tử hiện tại lưỡng tình tương duyệt, tình chàng ý
thiếp, sau này, nói không chừng An Cửu sẽ là thế tử phi của Bắc Vương
phủ ngươi, cho dù trong lòng Khiên Nhi vẫn còn vương vấn An Cửu, nhưng
chung quy nam nữ ai nấy đều đã kết hôn không phải à?"
Đỗ Nhược
Khanh nhìn Ngọc Hoàng Hậu, ánh mắt càng sắc bén: "Ai nói nàng ta có thể
vào Bắc Vương phủ? Thế tử phi? Hừ, nàng ta chẳng qua là một nữ nhân bị
Thái Tử lui hôn, há xứng với vinh quang của Bắc Vương phủ, nữ nhân kia
không giống mẫu thân của mình."
Nói đến đây, ánh mắt Đỗ Nhược
Khanh lập lòe, giống như có gì đó lóe qua trong đầu, nhưng ngay lập tức
liền khôi phục dáng vẻ như thường, có điều chi tiết nhỏ này đã bị Ngọc
Hoàng Hậu nhìn thấy.
Mẫu thân của An Cửu? An Mạt quận chúa năm đó sao?
Bọn họ thế mà quen biết nhau?
Tại sao người bà phái đi điều tra không chú ý tới điểm này?
Ngọc Hoàng Hậu nhìn Đỗ Nhược Khanh, nhíu mày: "Bổn cung nhớ An Mạt quận chúa năm đó tính tình ôn hòa, sao có thể sinh ra một nữ nhi cứng rắn như
vậy, đúng là kỳ lạ!"
"Đúng, nàng đã sinh ra một nhân vật lợi hại." Ánh mắt Đỗ Nhược Khanh càng thâm trầm.
"Không nói đến chuyện An Cửu bị từ hôn, An Cửu là cháu gái của An Dương Vương
phủ năm đó, minh chủ Xích Minh năm đó cùng An Dương vương gia đều là
khai quốc công thần, Bắc lão vương gia cũng thế, hai bên xem như cũng
môn đăng hộ đối, không phải sao?" Ngọc Hoàng Hậu nhấp một ngụm trà, như
có như không mà thử.
Đỗ Nhược Khanh nhíu mày càng chặt, cười
lạnh: "Hoàng Hậu nương nương muốn An Cửu gả vào Bắc Vương phủ? Thần
thiếp cho rằng nương nương một lòng trù tính ngôi vị hoàng đế cho Thái
Tử, đối với thế lực Thái Tử cần dựa vào đương nhiên hiểu rõ, nhìn cách
người điều tra thần thiếp như vậy, thần thiếp còn tưởng nương nương thật sự đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng bây giờ xem ra, thần thiếp đã đánh giá
nương nương quá cao rồi."
Dứt lời, sắc mặt Ngọc Hoàng Hậu theo
đó trầm xuống, đối diện với Đỗ Nhược Khanh, đáy lòng chợt không vui, Đỗ
Nhược Khanh này thật sự không coi Hoàng Hậu nương nương này vào mắt!
Nếu kẻ khác dám nói chuyện với bà ta như vậy, bà ta sớm đã giáng tội, nhưng nghĩ đến mục đích của mình, Ngọc Hoàng Hậu nhẹ giọng: "Vì sao Khanh
vương phi lại nói như vậy? Bổn cung rất muốn nghe cao kiến của Khanh
vương phi."
"An Dương Vương phủ và Bắc Vương phủ quả thật môn
đăng hộ đối, nhưng Hoàng Hậu nương nương quên rằng An Cửu dễ chịu khống
chế sao? Trong khoảng thời gian này thần thiếp đã nghe quá nhiều lời đồn về nàng, chém chết ngựa điên, khiến Nhan trắc phi chịu phạt, trên bữa
tiệc trung thu còn nói được câu 'dùng danh nghĩa của thiên tử', đây là
chuyện nữ tử tầm thường há có thể làm được? Nếu nàng gả cho Bắc Sách,
người và ta lại có thể một kẻ địch, người thật sự cho rằng Bắc Vương phủ này thật sự ở trong tay ta sao?"
Nghĩ đến An cửu, Đỗ Nhược
Khanh híp mắt, ngày ấy bà ta mời An Cửu tới Bắc Vương phủ vốn định mượn
cơ hội đó để thử nữ nhân này, bà ta sớm đã nhìn ra ý đồ của Tiết thị.
Bắc Tương nằm trong phòng đã lâu, vẫn không thấy có chuyển biến tốt,
Tiết thị lại thương nữ nhi, nếu ai động đến nữ nhi của ả, cho dù liều
mạng ả cũng dám.
Bà ta cho rằng An Cửu một khi rơi xuống nước,
cho dù không chết, sợ rằng cũng mất nửa cái mạng, nhưng không ngờ nàng
lại đục thuyền hoa, bản thân không sao, ngược lại còn khiến mọi người
trên thuyền gặp tai ương.
Tiết thị thậm chí... Nghĩ đến Tiết thị đã chết, Đỗ Nhược Khanh nhíu mày càng chặt.
An Cửu quá nguy hiểm, hơn nữa nàng còn là nữ nhi của An Mạt, bà ta sao có
thể cho phép nàng tiến vào Bắc Vương phủ, một ngày nào đó ngồi lên vị
trí Bắc vương phi?
Đỗ Nhược Khanh nắm chặt ly trà, mà lúc này Ngọc Hoàng Hậu cũng vì lời Đỗ Nhược Khanh nói mà khiếp sợ.
Đúng vậy, Bắc Sách nắm giữ sản nghiệp Bắc Vương phủ, Khanh vương phi khống
chế quyền lợi trong Bắc Vương phủ, cho dù muốn trợ giúp Khiên Nhi, vậy
bước đầu tiên cũng phải là đoạt quyền.
Không có gì khiến người ta an tâm hơn việc quyền lợi nằm trong tay người một nhà, không phải sao?"
"Khanh vương phi nói đúng, là bổn cung hồ đồ." Ngọc Hoàng Hậu mỉm cười, An Cửu kia quả thật không thể tiến vào Bắc Vương phủ!
Nhưng Bắc Sách và An Cửu lưỡng tình tương duyệt, nếu xin Hoàng Thượng tứ hôn, vậy...
"Nếu Hoàng Thượng ban hôn cho hai người họ..."
"Không, Hoàng Thượng sẽ không cười thế." Khanh vương phi cười lạnh, khinh thường nhìn Ngọc Hoàng Hậu.
Ngọc Hoàng Hậu này đúng là không hiểu nam nhân của mình, đương kim hoàng đế
phải dựa vào Bắc Vương phủ, bề ngoài cho vô vàn vinh sủng, nhưng trên
thực tế kiêng kị trong lòng ngày càng lớn.
Hoàng Thượng trời
sinh tính tình đa nghi, cho dù ông ta muốn mượn An Cửu để lung lay Bắc
Sách, lấy lòng Bắc Sách, nhưng sau khi sứ thần kia nói ra một câu "Có
được nàng có được thiên hạ", ông ta đương nhiên sẽ cảm thấy bất an!
A, một đế vương đa nghi há có thể bao dung một hạt cát?
Hơn nữa, nếu nói ai có thể điên đảo giang sơn của Bách Lý gia, vậy ngoại trừ Bắc Vương phủ thì không còn ai khác!
Ông ta muốn khống chế Bắc Vương phủ nhưng lại không nhận thấy trong sự
khống chế của mình, Bắc Vương phủ đã lớn mạnh đến mức khiến ông ta phải
sợ hãi.
Ngọc Hoàng Hậu nhíu mày, vẫn không hiểu ý bà ta, nhưng
nếu tiếp tục truy hỏi, tất nhiên sẽ hại tới mặt mũi của mình, vì thế
trầm ngâm một hồi, Ngọc Hoàng Hậu tiếp tục: "Như vậy đi, nếu Khanh vương phi muốn đối phó An Cửu, bổn cung đảm bảo Thái Tử sẽ không có dị nghị
gì."
Đỗ Nhược Khanh nhìn Ngọc Hoàng Hậu, lòng thầm châm chọc, bà ta muốn bỏ qua việc bên này sao?
A, nếu Ngọc Hoàng Hậu không ra tay, vậy để bà ta làm, ai cũng đừng hòng uy hiếp tới hạnh phúc của nữ nhi!
Đặc biệt là An Cửu kia!
"Nếu đã thế, Khanh vương phi nên đồng ý yêu cầu của bổn cung đúng không?"
Ngọc Hoàng Hậu thử hỏi, "Ngày nào đó việc thành, Bắc Nhu đương nhiên là
Hoàng Hậu, mẫu nghi thiên hạ, muôn vàn vinh sủng."
Đỗ Nhược Khanh nhíu mày, bà ta có thể nói không sao?
Nếu Nhu Nhi không trở thành Hoàng Hậu, với sự máu lạnh tàn nhẫn của hoàng
thất mà nói, sợ rằng chỉ có thể làm tù nhân, thậm chí là vong hồn dưới
đao!
Hai mươi hai năm trước, hoàng đế khi đó còn là thái tử bình ổn Tề Vương làm loạn, cả nhà Tề Vương đều bị xử trảm. Thắng làm vua
thua làm giặc, rất nhiều chuyện đều không phải do họ quyết định!
Đỗ Nhược Khanh bình tĩnh nói: "Quyền lực của Bắc Vương phủ, ta sẽ làm của
hồi môn cho Nhu Nhi, có điều dâng lên muộn một chút, sao hả?"
"Ha ha, tốt, tốt, có câu này của Khanh vương phi, ta và Thái Tử liền yên
tâm, sau này Nhu Nhi ở Thái Tử phủ sẽ không chịu chút ủy khuất nào."
Ngọc Hoàng Hậu cười nói.
Như vậy thật sự quá tốt, hừ, Thục Phi
kia khoảng thời gian này đắc ý đủ rồi, bà ta cho rằng nhi tử mình được
phong vương, hiện tại có chút thanh danh trong triều là có cơ hội kế
thừa ngôi vị hoàng đế sao?
Không, không có khả năng, bà ta sẽ không để tiện nhân kia có bất kỳ cơ hội gì!
Chính mình có Bắc Vương phủ hỗ trợ, cho dù Thục Phi và Tuyên Vương có năng
lực lớn thế nào cũng chỉ có thể trở thành thủ hạ bại tướng!
"Một khi đã thế, vậy có một việc xin Hoàng Hậu nương nương ra chủ ý."
Đang lúc đắc ý, Đỗ Nhược Khanh lại lên tiếng, Ngọc Hoàng Hậu giật mình nhìn
gương mặt bình tĩnh của Đỗ Nhược Khanh: "Khanh vương phi, mời nói."
"Nhu Nhi gả vào Thái Tử phủ, trở thành chính phi của Thái Tử, vậy mọi chuyện trong phủ Thái Tử có phải nên để chính phi chưởng quản không?" Khanh
vương phi không nhanh không chậm hỏi.
Ngọc Hoàng Hậu sửng sốt,
lập tức trả lời: "Đúng, đúng, đúng, việc này bổn cung hiểu, Thượng Quan
trắc phi quản sự bởi vì trong phủ không có chính phi, hiện tại Nhu Nhi
gả vào phủ Thái Tử, vậy mọi quyền đương nhiên đều phải giao cho Nhu
Nhi."
"Vậy Thượng Quan trắc phi kia..." Đỗ Nhược Khanh nhấp ngụm trà," Ta nghe nói trong phủ Thái Tử có Vong Ưu Các, nơi đó khá thanh
tĩnh, mấy năm nay Thượng Quan trắc phi vất vả vì Thái Tử nhiều rồi, sắp
xếp nàng ở Vong Ưu Các, như thế cũng để nàng hưởng thanh phúc."
Ngọc Hoàng Hậu ngẩn ra.
Vong Ưu Các?
Nơi đó thanh tĩnh không sai, nhưng lại xa chủ viện của Thái Tử nhất, xưa
nay Vong Ưu Các của phủ Thái Tử đều là nơi dành cho những cơ thiếp phạm
lỗi, một khi vào đó thì đừng hòng có ngày ra ngoài.
Mấy năm nay
Thượng Quan trắc phi ở phủ Thái Tử không tranh sủng, cũng không gây
chuyện, luôn luôn cẩn trọng, Khanh vương phi thế mà muốn nàng dọn vào
Vong Ưu Các?
Việc này... Ngọc Hoàng Hậu nhìn Đỗ Nhược Khanh,
nháy mắt liền hiểu, hay cho Đỗ Nhược Khanh, bà ta thật sự vì nữ nhi mà
mưu tính sâu xa.
Chẳng lẽ bà ta muốn hậu cung của Khiên Nhi chỉ có mỗi nữ nhi của mình sao?
Ngọc Hoàng Hậu thầm cười lạnh, thân là hoàng đế, tam cung lục viện là chuyện hết sức bình thường, bà ta cũng không thích những phi tần hậu cung đó,
nhưng nhi tử của bà ta thì khác!
Lúc này vì có được sự hỗ trợ của Khanh vương phi, bà ta hi sinh một Thượng Quan Liên thì đã sao?
Còn về hậu cung sau này của Khiên Nhi, đó không phải việc một Khanh vương phi như bà ta có thể nói!
Đỗ Nhược Khanh vừa lòng gật đầu, trong phòng hai người uống trà, hàn huyên.
Tới thời gian bái đường buổi tối, ở Bắc Vương phủ, khách khứa lục tục tới,
với rất nhiều người mà nói, bọn họ chưa từng tới Bắc Vương phủ này, hôm
nay có cơ hội tới Bắc Vương phủ một chuyến, trong lòng mỗi người đều
kích động.
Nghe nói Bắc Vương phủ sớm đã phú khả địch quốc,
không biết với tiền tài như vậy, có phải giấu một tòa cung điện huy
hoàng tráng lệ trong vương phủ hay không.
Tử Diệp Viện.
Đây là nơi ở của Bắc Nhu, sáng sớm, Bắc Nhu đã dậy trang điểm, nói đúng ra cả đêm qua thậm chí còn không ngủ.
Hôm nay nàng sẽ gả cho Thái Tử, nguyện vọng nhiều năm cuối cùng cũng thực hiện được, nàng có thể không kích động sao?
Thái Tử Phi... Thái Tử Phi... Chỉ cần nghe ba chữ này, nàng liền cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
"Nhị công tử..."
Bắc Nhu ngồi đối diện gương, hoa đào đầy mặt, nha hoàn hầu hạ trong phòng
thấy người tới lập tức nhún người hành lễ, lời nói lộ vẻ sợ sệt.
Nhị công tử vốn ít khi cười, trước đó không lâu cũng không biết đã xảy ra
chuyện gì, Nhị công tử càng trông đáng sợ, trước hôm nay, hắn luôn nhốt
mình trong phòng, không ra khỏi cửa, hôm nay rốt cuộc cũng có động tĩnh.
Có điều, có thể không có động tĩnh sao?
Hôm nay Đại
tiểu thư xuất giá, Nhị công tử cũng đón một thị thiếp vào cửa, nghe nói
là nữ nhi của Ngọc Thừa Tướng, tuy rằng chỉ là thứ nữ nhưng tốt xấu gì
cũng là cháu gái của Ngọc Hoàng Hậu không phải ư?
Nhưng sắc mặt
Nhị công tử... Sao không có chút vui sướng vậy? Thậm chí cả người còn
toát ra hơi thở lạnh băng khiến người ta sợ hãi.
"Nhị ca? Sao
huynh lại tới đây?" Bắc Nhu vui mừng đứng dậy, giống như chuyện thành
thân với Thái Tử khiến nàng trở nên hoạt bát hơn, trên người mặc hỉ phục màu đỏ thẫm càng minh diễm động lòng người.
Nhìn Bắc Nhu, Bắc Mục mới nở một nụ cười: "Nhị ca đến xem muội, hỉ phục này thật sự rất xứng với muội."
"Vậy ư?" Bắc Nhu đáng giá chính mình một lần, cũng rất vừa lòng, "Nhị ca, huynh nói Thái Tử có thích không?"
"Có, đương nhiên có, Nhu Nhi xinh đẹp như vậy, Thái Tử chắc chắn thích." Bắc Mục khẽ cười, nhìn bộ dáng hưng phấn của Nhu Nhi, trong lòng không nói
rõ có tư vị gì.
Hôn sự của Nhu Nhi làm sao mà có, hắn rõ ràng
hơn bất kỳ ai, mọi chuyện hắn đều nghe theo muội muội này, nhưng không
biết hôm đó đưa nàng tới phủ Thái Tử là đúng hay sai, nếu hôm ấy không
ngất xỉu, hắn hẳn sẽ đưa Nhu Nhi trở về, vậy không có đại hôn hôm nay,
không có... Nghĩ đến chuyện gì đó, ánh mắt hắn lập tức trở nên âm trầm.
Chuyện ngày ấy quá kỳ lạ, rốt cuộc là ai đánh hắn hôn mê, lại là ai đặt hắn và Ngọc Vô Song ở một chỗ, tạo thành hậu quả như vậy?
Càng nghĩ,
Bắc Mục theo bản năng nắm chặt tay thành quyền, đó là sỉ nhục lớn nhất
đời hắn, một người ti tiện mất hết thanh danh như Ngọc Vô Song, hắn chạm vào cũng không muốn, nhưng cố tình lại...
Không chỉ thế, Ngọc
Thừa Tướng kia còn lợi dụng chuyện này ép hắn cưới Ngọc Uyển, nực cười,
thật sự nực cười, hắn đường đường là Nhị công tử Bắc Vương phủ thế mà
chuyện gì cũng bị bức bách, hắn thật sự không nuốt trôi cục tức này!
"Nhu Nhi, đêm đó vì sao Ngọc Vô Song lại ở phủ Thái Tử?" Nghĩ tới nghĩ lui, Bắc Mục cuối cùng vẫn hỏi.
Chuyện này hắn chỉ có thể hỏi hai người, một là Bắc Nhu, muội ấy chắc chắn biết chút gì đó, người còn lại là Ngọc Vô Song.
Không nhắc đến việc Ngọc Vô Song hiện tại đang bị giam ở Ngọc Vô Song, không
thể gặp, cho dù hắn có thể dễ như trở bàn tay gặp ả, hắn cũng không muốn trông thấy gương mặt kia, gặp rồi sẽ nghĩ đến sỉ nhục bản thân phải
chịu.
Câu hỏi của Bắc Mục khiến Bắc Nhu đang vui mừng phải ngẩn
ra, nàng nhìn nha hoàn trong phòng, ánh mắt lập lòe: "Nhị ca, huynh hỏi
gì vậy, Nhu Nhi nghe không hiểu."
"Các ngươi đều..." Bắc Mục ý thức được vấn đề, muốn kêu bọn hạ nhân lui xuống.
Nhưng còn chưa nói xong, Bắc Nhu đã bắt lấy cánh tay Bắc Mục: "Nhị ca, muội
thật sự không biết, muội... Nhị ca, huynh thương Nhu Nhi nhất, có một số việc, Nhu Nhi không thể nói."
Đêm đó đã qua, nàng không muốn
nhắc lại việc này, nàng không thể để bất kỳ kẻ nào biết đêm đó nàng và
Thái Tử rốt cuộc đã có chuyện gì.
Nàng vất vả lắm mới có được tất cả, không phải sao? Thậm chí không tiếc dùng trinh tiết của chính mình.
Bắc Mục nhíu mày, nhìn ánh mắt áy náy của Bắc Nhu, lòng tự châm chọc, hắn
hiểu rồi, cho dù không có ai ở đây, về chuyện ngày đó, muội ấy sẽ không
nói gì thêm.
"Nhị ca, muội biết huynh không thích Ngọc Uyển,
nhưng nàng ấy chỉ là thị thiếp, Bắc Vương phủ chúng ta lớn như vậy, thêm nàng ấy thì có sao? Nàng ấy vào phủ chúng ta, huynh tùy ý vắng vẻ nàng
ấy là được. Nhị ca, huynh thương Nhu Nhi nhất, Nhu Nhi muốn bắt lấy hạnh phúc của mình, huynh sẽ không để Nhu Nhi sống không vui vẻ đúng không?
Không có Thái Tử, muội sống cũng chẳng có ý nghĩa gì, Nhị ca sẽ không
muốn thấy cảnh Nhu Nhi rời khỏi thế giới này đúng không?"
Bắc Mụ hoảng hốt nhìn nữ tử trước mặt, muội muội này của hắn xưa nay thiện
lương, nhưng vì Thái Tử, muội ấy hình như đã thay đổi.
"Nhị ca, huynh hứa với muội, đừng truy cứu chuyện ngày đó nữa, được không?" Bắc Nhu cầu xin.
Bắc Mục lại rơi vào trầm mặc, nếu không truy cứu chuyện ngày đó, vậy trong lòng hắn chỉ có thể nghẹn thôi sao?
"Nhu Nhi, muội tưởng Thái Tử là kẻ ngốc? Nguyên nhân huynh cưới Ngọc Uyển
làm thiếp, ngài ấy không nghi ngờ sao?" Bắc Mục cười lạnh, Thái Tử hiện
tại chỉ là chưa có phản ứng, gã muốn lợi dụng Nhu Nhi, lợi dụng Bắc
Vương phủ để mở rộng thế lực của mình, không rảnh truy cứu việc này mà
thôi.
Một ngày nào đó, khi gã có thời gian hỏi thăm, dù muốn che giấu bí mật này, Nhu Nhi sao có thể giấu được?
Bắc Nhu cứng đờ, sắc mặt trắng như tờ giấy.
Nhị ca nói không sai, nàng không phải không biết, nhưng trong lòng vẫn ôm
một tia hi vọng nàng sẽ không để Thái Tử phát hiện, có lẽ chờ đến khi
Thái Tử phát hiện, nàng đã khiến gã yêu nàng rồi!
Nàng có thể chờ, nàng sẽ cố gắng, không tiếc bất cứ giá nào!
"Ưm..."
Đột nhiên lồng ngực một trận quay cuồng, dường như có thứ gì muốn trào ra, Bắc Nhu theo bản năng muốn nôn.
Bỗng dưng có phản ứng như vậy khiến nha hoàn trong phòng đều nóng vội.
"Tiểu thư sao vậy?" Nha hoàn Vân Nhi lập tức tiến lên đỡ Bắc Nhu, quan tâm hỏi.
Mấy ngày nay bọn họ đặc biệt chú ý chuyện ăn uống của tiểu thư, không để xảy ra sai lầm gì, nhưng sao tiểu thư lại... Buồn nôn?
Vân Nhi cẩn thận quan sát, lại không thấy Bắc Nhu thật sự nôn ra.
"Ta... Ta không biết bản thân sao nữa, chỉ là cảm thấy... Cảm thấy..." Bắc Nhu cau mày, đầu vẫn nghĩ tới chuyện ngày đó.
"Phản ứng này của tiểu thư... Chắc không phải..." Một nha hoàn khá lớn tuổi lên tiếng, dường như đang suy tư.
Mọi người đồng loạt nhìn về phía nha hoàn kia, thấy Bắc Nhu nôn mửa, trong
lòng Bắc Mục chỉ còn lại quan tâm, thấy nha hoàn kia dường như nắm chắc, lập tức hỏi: "Chắc không phải cái gì?"
"Chắc không phải có thai chứ?" Nha hoàn kia cắn môi, nhút nhát đáp, nếu là ngày thường, lời đại
nghịch bất đạo này nàng sẽ không dám nói. Nhưng hiện tại lại khác trước, người ngoài không biết giữa tiểu thư và Thái Tử đã có phu thê chi thật, nhưng các nàng hầu hạ tiểu thư, việc này ít nhiều cũng đã nghe nói, hơn nữa nàng ngày thường xử lý phương diện sinh lý của tiểu thư, hình
như... Nguyệt sự tháng này của tiểu thư vẫn chưa tới!
Đón nhận ánh mắt của mọi người, nha hoàn kia nhìn Bắc Nhu, thấy nàng ấy cũng ngây dại.
Thời gian như ngừng trôi, ngay cả không khí cũng ngưng kết lại. Trong đầu mọi người đều quanh quẩn lời nha hoàn này vừa nói.
Có thai?
Nàng thật sự có thai sao?
Bắc Nhu chậm rãi nở một nụ cười, tay theo bản năng đặt lên bụng, giống như đang cảm nhận sự tồn tại của một sinh mệnh ở đó.
Nàng có hài tử của Thái Tử, điều này có ý nghĩa gì?
Nghĩ đến Bách Lý Khiên, nụ cười của Bắc Nhu còn nhu hòa. Nàng nhìn Bắc Mục,
khó nén vui sướng: "Nhị ca, muội có thai rồi! Thái Tử... Ngài ấy sẽ
thích chứ?"
Hiện giờ Thái Tử chỉ có một con nối dõi trong bụng
Nhan trắc phi, mà trong bụng nàng giờ phút này cũng có một đứa, Thái Tử
biết rồi nhất định sẽ rất vui!
Thấy Bắc Nhu như thế, cung mày nhíu chặt của Bắc Mục dần giãn ra: "Ngài ấy sẽ thích."
Có lẽ có đứa nhỏ này, tương lai Nhu Nhi sẽ tốt hơn nhiều, mà Bách Lý Khiên... Gã thật sự thích sao?
Với cảm quan của hắn về Bách Lý Khiên, không biết vì sao, hắn lại không thể lạc quan!
"Tốt quá, thật tốt quá!" Bắc Nhu lẩm bẩm, "Muội phải đi báo tin này cho Thái Tử, Thái Tử tới chưa?"
"Nhu Nhi, muội gấp cái gì? Muội gả vào phủ Thái Tử, sẽ có rất nhiều thời
gian, rất nhiều cơ hội nói với Thái Tử, hôm nay là đại hôn của muội và
Thái Tử, nhắc tới việc này không được thỏa đáng." Bắc Mục lập tức ngăn
cản, bất an trong lòng ngày càng lớn.
Sắc mặt Bắc Nhu lập tức
trầm xuống, ánh mắt lộ rõ sự mất mát, nhưng không nói gì thêm, tay vỗ về bụng. Nghĩ đến chuyện vừa rồi, nàng nhìn Bắc Mục: "Nhị ca, chuyện đó,
coi như Nhu Nhi cầu xin huynh..."
Nếu vừa rồi cảm xúc trong lòng là không vui, hiện tại Bắc Mục lại thương tiếc cho Bắc Nhu, hắn đưa tay vuốt nhẹ cung mày nhíu chặt của nàng, khẽ cười: "Được, huynh hứa với
muội, không nhắc đến chuyện đó nữa."
Có điều, chân tướng sự việc hắn sẽ lặng lẽ đi tra, cho dù... Cho dù phải đi gặp Ngọc Vô Song làm
hắn chán ghét tới cực điểm kia, hắn cũng muốn biết rõ chân tướng!
Nghe vậy, Bắc Nhu mới nở nụ cười, thân mật dựa vào cánh tay Bắc Mục: "Muội biết mà, Nhị ca thương Nhu Nhi nhất."
Bắc Nhu thở phào nhẹ nhõm, ngay cả ngữ điệu cũng nhẹ đi rất nhiều, lòng an
tâm không ít, nàng không thể để Thái Tử biết chân tướng đêm đó, việc
hiện tại nàng phải làm chính là khiến Thái Tử yêu nàng, còn nữa, hiện
tại nàng có hài tử của Thái Tử, Thái Tử chắc chắn sẽ càng thương tiếc
nàng.
Nghĩ đến đại hôn sắp đến, nghĩ đến cuộc sống sau này, trái tim Bắc Nhu như chìm trong mật ngọt.
Nhưng đột nhiên nghĩ tới một chuyện... Nhớ tới An Cửu, Bắc Nhu nhíu mày,
nhưng ngay lập tức cung mày liền giãn ra, tự tin thay thế nơi đáy mắt,
tay xoa bụng nhỏ.
Không nhắc đến cho thỏa đáng sao?
Nhưng hôm nay nàng muốn cho Thái Tử một kinh hỉ!
Thầm nghĩ, Bắc Như hình như đang mưu hoa gì đó...
Ở một chỗ khác của Bắc Vương phủ, hành lang quanh co tách biệt với ầm ĩ bên ngoài.
Tiếng đàn quanh quẩn, cả thủy tạ Liễu Oanh chìm trong làn điệu êm tai, thanh ninh ưu nhã.
Dưới bóng cây trong vườn, nữ tử ngồi trước cây đàn, ngón tay thon dài tùy ý
gảy, tư thái duyên dáng khiến người ta không thể phớt lờ, nhìn kỹ nàng,
hàng mi xa xăm, mắt sáng như sao, gương mặt như kiệt tác của trời cao,
giống như cảnh đẹp của thế gian đứng trước gương mặt này đều phải hỗ
thẹn.
Người của Bắc Vương phủ đều biết, Hạ Hầu trắc phi ở thủy tạ Liễu Oanh này không chỉ đàn hay, người càng đẹp không gì sáng bằng.
Bắc vương gia thích nhìn mỹ nhân đáng đàn từ khi Hạ Hầu trắc phi vào Bắc
Vương phủ, ngay cả Khanh vương phi cũng bị vắng vẻ đi nhiều.
Nhưng Hạ Hầu trắc phi này xưa nay không tranh, dường như trong mắt nàng chỉ có cây đàn trước mắt, còn có... U sầu trong mắt...
Không sai, từ khi vào Bắc Vương phủ, bà luôn như thế, trước nay hình như chưa từng thấy nàng cười, đối với Bắc vương gia, nàng cung kính hữu lễ, như
gần như xa, thậm chí có khi không muốn gặp ông ấy, nàng trực tiếp cự
tuyệt để ông ấy ở ngoài cửa, việc này đối với mỗi cơ thiếp trong phủ mà
nói là hành động nghe rợn cả người.
Ông ấy là phu quân của nàng đó, nhưng nàng một chút cũng không lo làm thế sẽ chọc Bắc vương gia không vui.
Quả thật như vậy, Bắc vương gia ngày càng sủng ái Hạ Hầu trắc phi, không
biết từ khi nào ở Bắc Vương phủ có lời đồn, nói Hạ Hầu trắc phi của thủy tạ Liễu Oanh là yêu tà, là hồ ly tinh, cho nên mới mê hoặc Bắc vương
gia đến đầu óc choáng váng.
Nhưng nhìn một bộ thanh y này, không giống bùa ngải không giống yêu ma, ngược lại cứ như thần tiên.
Hạ Hầu Ngự Thiển vội vàng vào sân, liếc mắt một cái, những nha hoàn hầu hạ bên cạnh liền lui xuống.
Bọn họ đều biết Hạ Hầu công tử này là đệ đệ của Hạ Hầu trắc phi, thỉnh
thoảng sẽ tới thăm, mà mỗi lần tới đều đuổi hạ nhân đi, một mình ngồi
trước mặt Hạ Hầu trắc phi, cũng không biết hai người nói gì.
Hạ
Hầu Ngự Thiển đến trước mặt Hạ Hầu Âm, trầm giọng lên tiếng giữa tiếng
đàn: "Hôm nay Thái Tử và Bắc Nhu đại hôn, còn là đại thọ của Bắc lão
vương gia, tỷ tỷ sao còn tâm tư đánh đàn?"
Thân ảnh mỹ lệ ưu nhã kia, ngay cả mát cũng không nâng, tâm trí dường như dồn hết vào huyền
cầm kia: "Việc này có liên quan gì tới ta?"
Hạ Hầu Ngự Thiển giật mình: "Đương nhiên có liên quan tới tỷ, tỷ đừng quên, tỷ vào Bắc Vương phủ vì mục đích gì?"
Ngón tay đặt trên huyền cầm kia cứng đờ, nhưng ngay lập tức, tiếng đàn lại
như dòng nước vang lên, nàng không trả lời, nhưng trong đôi mắt u sầu mơ hồ hiện lên một tầng châm chọc.
"Phụ thân nói mấy năm nay tỷ
giận dỗi như vậy là đủ rồi, đã thành trắc phi của Bắc vương gia, đây là
sự thật không thể thay đổi, ông ta cũng đã nhẫn nhịn tỷ quá lâu rồi." Hạ Hầu Ngự Thiển nhíu mày, ánh mắt lạnh như băng, hoàn toàn không còn hình tượng ôn tồn lễ độ của ngày thường.
"Phụ thân lại bảo đệ tới nói gì?" Giọng nói mềm nhẹ vang lên, ẩn sâu bên trong là sự quyết liệt.
"Chuẩn bị một chút, đi chúc thọ Bắc lão vương gia, đi chúc mừng Thái Tử và Bắc Nhu đại hôn." Hạ Hầu Ngự Thiển lạnh giọng, "Phụ thân bảo tỷ nhân cơ hội này để người đó thấy tỷ."
Ngay sau đó lại là một trận trầm mặc, Hạ Hầu Âm vẫn chăm chú đàn, giống như căn bản không hề chú ý tới Hạ Hầu Ngự Thiển, nhất thời, sắc mặt Hạ Hầu Ngự Thiển càng khó coi.
Tỷ tỷ này của gã đẹp thì có đẹp, nhưng quá tùy hứng, thật sự khiến phụ thân hết cách.
"Đệ đi đi!" Hết một khúc, Hạ Hầu Âm nhàn nhạt lên tiếng, nhìn cũng không nhìn Hạ Hầu Ngự Thiển một cái.
"Tỷ tỷ..." Hạ Hầu Ngự Thiển nhíu mày càng chặt, lần này tỷ tỷ lại định không coi phụ thân vào mắt sao?
"Đệ đi nói với phụ thân, chuyện ông ta muốn ta làm, nếu ta giúp ông ta hoàn thành, đến này sự việc thành công, Hạ Hầu Âm ta và ông ta đoạn tuyệt
quan hệ, cuộc sống sau này, ta không hi vọng có bất kỳ can thiệp gì với
ông ta nữa! Nếu ông ta không thuận theo, ta tự có cách của ta, sẽ khiến
ông ta phải hối hận!" Hạ Hầu Ngự Âm đứng dậy, vừa nói vừa xoay người rời đi.
Giọng điệu tuy bình tĩnh như vẫn có thể nghe ra sự oán hận với phụ thân.
Hạ Hầu Ngự Thiển nhìn theo bóng lưng nàng, không nhịn được mà thở dài, phụ thân mưu tính đại sự, nhưng với tỷ tỷ mà nói, chí của nàng không ở đây, phụ thân gả nàng vào Bắc vương phủ, khác nào đẩy nàng vào hố lửa?
Ai cũng biết Bắc vương gia đã hơn năm mươi tuổi, mà người đã từng là đệ
nhất mỹ nhân, còn ở độ tuổi như hoa như ngọc, gả cho nam nhân như vậy,
nàng sao có thể hạnh phúc?
Hơn nữa, năm đó nàng vốn có người ái mộ...
Nhưng chút thương tiếc này lập tức biến mất, nghĩ tới đại sự phụ thân mưu tính, Hạ Hầu Ngự Thiển càng trở nên kiên định.
Người làm chuyện lớn không câu nệ tiểu tiết, hi sinh hạnh phúc của nàng thì có thế nào?
Chờ đến ngày việc lớn thành công, tất cả đều đáng giá!
Hạ Hầu Ngự Thiển nhíu mày, xoay người đi về phía cửa viện, hai người đưa lưng về nhàu, dần rời xa, mỗi người có một suy nghĩ.
Nghĩ đến năm đó nàng gả vào Bắc Vương phủ thế nào, đáy lòng Hạ Hầu Âm trồi lên tia châm chọc, u sầu trong mắt càng mãnh liệt.
Thọ thần của Bắc lão vương gia, Thái Tử đại hôn?
Nếu phụ thân muốn ra ngoài, vậy nàng ra ngoài là được, có một số việc, trước sau vẫn trốn không thoát!
Bên ngoài thủy tạ Liễu Oanh sớm đã ồn ào náo nhiệt, khách khứa các phủ cơ
bản đã tới, Vũ vương gia Bách Lý Vũ, Tuyên Vương Bách Lý Ngạn, thậm chí
mấy phi tử trong cung, còn cả công chúa và sứ thần Tây Lương cũng tới.
Vừa đến vương phủ, Bách Lý Vũ liền tìm kiếm thân ảnh An Cửu, mấy ngày trước hắn bận một số việc, không thể thoát thân, lại bất giác phát hiện đã
lâu không gặp nàng, hắn biết trường hợp như hôm nay An Cửu tất nhiên sẽ
tới, nhưng tìm thế nào cũng không nhìn thấy thân ảnh đó.
Tâm tình vốn nóng bỏng lại trồi lên chút mất mát, nhưng bầu không khí náo nhiệt xung quanh càng lúc càng tăng vọt.
Trong thính đường Bắc Vương phủ rộng như vậy, ngay cả ngoài cửa cũng khách
khứa chen đầy, trong đại sảnh lại ngay ngắn trật tự, những ai có thân
phận tôn quý đều có một vị trí nhỏ trong đây.
Dưới sự vây quanh
của mọi người, Thái Tử Bách Lý Khiên khoác trên mình bộ hỉ bào đẹp đẽ
quý giá, gương mặt lạnh lẽo kia vẫn lạnh như băng, mà tân nương ở một
bên còn lại của lụa đỏ, dưới khăn hỉ, khóe miệng luôn cong lên, dù thế
nào cũng không giấu được vui sướng và kích động trong lòng.
Chỉ cần nghĩ Thái Tử đứng bên cạnh, chờ bái đường xong liền trở thành hôn phu của nàng, nàng liền nhiệt huyết sôi trào.
Nhưng trong lòng Bách Lý Khiên lại có tư vị khác, mọi người xung quanh vui vẻ chúc mừng khiến gã hết sức chói mắt, trong đầu không ngừng hiện lên bộ
dáng An Cửu và Bắc Sách tối qua thân mật, lòng bực bội tới cực điểm.
Tân nương hôm nay vốn nên là An Cửu, không phải sao?
Nhưng cố tình... Bách Lý Khiên nhíu mày, ánh mắt như có như không nhìn bốn
phía, giống như tìm kiếm thân ảnh An Cửu, nhưng hồi lâu vẫn không thấy
nàng, còn nữa... Bắc Sách, ngay cả Bắc Sách cũng không ở đây!
Phát hiện này càng khiến gã tức giận.
"Bắc lão vương gia đến!"
Đúng lúc này, một tiếng thông báo vang lên, trong sảnh lập tức an tĩnh, mọi
người đồng loạt nhìn về phía cửa, Bách Lý Khiên nhìn người đi cạnh Bắc
lão vương gia, theo bản năng nhíu mày.