"Quận chúa, thứ lỗi cho trí nhớ của An Cửu không tốt, không nhớ khi nào
có ân với Nguyệt quận chúa. Hình như chúng ta không quen nhau không phải sao?" An Cửu dùng ánh mắt sắc bén đánh giá nữ tử trước mặt, đến gần một chút, cảm giác quen thuộc càng thêm rõ ràng.
Bạch y nữ tử nhận
ra vấn đề, vội mở khăn che mặt, khi nhìn thấy gương mặt kia, An Cửu giật mình... Gương mặt này không hề xa lạ, mà người này...
"Lam...
Lam Nguyệt... Không đúng, biểu... Biểu tiểu thư!" Hồng Linh cả kinh gọi, không dám tin. Từ sau khi Diệp gia sụp đổ, các di nương phu nhân tứ tán khắp nơi, biểu tiểu thư này cũng rời khỏi phủ đệ, từ đó không rõ tung
tích, sao nàng ấy lại tới trong cung?
Lam Nguyệt liếc nhìn Hồng
Linh, sau đó nhìn An Cửu, khẽ cười: "Tiêu Nguyệt gặp qua Bắc vương phi,
năm đó ở Tấn quốc công phủ ít nhiều cũng nhờ Bắc vương phi, nếu không
tình cảnh của Nguyệt Nhi sẽ càng khốn khó."
Tiêu Nguyệt?
Xem ra người này sớm đã không còn là Lam Nguyệt ăn nhờ ở đậu Diệp phủ kia!
"Tiêu Nguyệt... Cái tên rất hay." An Cửu nói, "Có điều Nguyệt quận chúa quá
lời rồi, Nguyệt quận chúa vốn không phải cá trong ao, cho dù có ở hoàn
cảnh nào cũng không khốn khó."
Tiêu Nguyệt đột nhiên thay đổi thái độ khiến An Cửu không khỏi nhưỡng mày,
Lam Nguyệt của ngày xưa vốn xinh đẹp, thậm chí còn đẹp hơn Diệp nhị tiểu thư Diệp Liên Y một chút, có điều khi đó nàng ấy hết sức trầm tĩnh cứ
như chỉ muốn giấu mình trong một góc.
Mà hiện tại, Tiêu Nguyệt ở
trước mặt đã mất đi sự yếu đuối của ngày xưa, càng minh diễm động lòng
người, thậm chí là dáng vẻ nhu nhược đáng thương này sợ rằng dù đặt ở
đâu cũng đều trở thành tiêu điểm chú ý.
Rốt cuộc là điều gì đã khiến nàng ấy thay đổi lớn như vậy?
Có liên quan tới thời gian sau khi rời khỏi Diệp gia không?
Nhưng dù thế nào An Cửu cũng biết dù có liên quan hay không, Tiêu hoàng hậu
không thoát khỏi can hệ của sự thay đổi này, Tiêu hoàng hậu đúng là
khiến người ta bất ngờ, cực kỳ bất ngờ!
"Nguyệt quận chúa nói gì
vậy? An Cửu có gì trách cứ Nguyệt quận chúa chứ? Chỉ là An Cửu không
hiểu tại sao biểu tiểu thư của Tấn quốc công phủ trước kia lại đột nhiên biến thành họ Tiêu?" An Cửu vẫn giữ thái độ vân đạm phong khinh, khiến
người nhìn không đoán ra cảm xúc của nàng.
Tiêu Nguyệt còn chưa
trả lời, Tiêu hoàng đế đã bật cười: "Việc này để bổn cung nói đi. Mọi
người đều biết năm xưa Tiêu gia bị tru di cửu tộc, chỉ còn lại một mình
bổn cung, nhưng trước đây không lâu bổn cung đột nhiên nhận được tin khi ấy Tiêu lão gia có một nữ nhi bên ngoài chưa nhận tổ quy tông, cho nên
không phải chết trong cộc tàn sát ấy. Bổn cung nghĩ Tiêu gia chỉ còn lại một mình bổn cung thật sự quá cô đơn, mà chuyện của Tiêu gia đã qua hơn hai mươi năm, hiện tại Hoàng Thượng đã đón nhận bổn cung, quá khứ đều
đã qua rồi, nên bổn cung phái người đi tìm. Đáng tiếc muội muội kia của
bổn cung không còn nữa, chỉ còn lại nữ nhi là Nguyệt Nhi, từ nhỏ Nguyệt
Nhi đã không có mẫu thân, phụ thân lại không thừa nhận sự tồn tại của
nàng, số phận quá đáng thương. Bổn cung là người nhân từ, sao có thể mặc kệ nàng ấy? Do vậy bổn cung đã phái người đón nàng vào cung, sửa họ
chẳng qua cũng vì muốn cho nàng ấy một cuộc sống mới mà thôi."
Cuộc sống mới?
An Cửu chỉ cười cười. Một lúc sau, nàng mới nói: "Thế thì đúng là đáng
mừng. Nguyệt quận chúa chào đón cuộc sống mới, hẳn sẽ không cần phải ăn
nhờ ở đậu, bị người ta khinh thường như trước kia."
"Đúng vậy,
không còn phải ăn nhờ ở đậu, bị người ta khinh thường như trước kia
nữa." Tiêu Nguyệt lẩm bẩm, nhưng rất nhanh nàng ta đã bình thường trở
lại, "Nhưng dù không còn giống trước kia, vẫn có vài chuyện Nguyệt Nhi
không có cách nào được, ví dụ như ân tình mà vương phi dành cho Nguyệt
Nhi!"
"Chỉ là chuyện xưa, Nguyệt quận chúa không cần giữ trong
lòng." An Cửu nhàn nhạt cho qua. Lam Nguyệt nầy lắc mình hóa thành Tiêu
Nguyệt, được Tiêu hoàng hậu nâng đỡ, với nàng mà nói vẫn chưa biết là
địch hay bạn.
"Ha ha, hai người nếu trước đây đã quen nhau thì
sao còn xa lạ như vậy, đều là hài tử bổn cung thích, hay là vậy đi, ta
thấy hai đứa tuổi tác tương đương nhau, không bằng Nguyệt Nhi gọi An Cửu một tiếng tỷ tỷ, xưng hô tỷ muội nghe cũng thân thiết hơn." Tiêu hoàng
hậu đột nhiên lên tiếng.
Xưng hô tỷ muội?
Không chỉ An
Cửu, ngay cả Tiêu Nguyệt cũng sửng sốt, bản thân và An Cửu trước giờ
không mặt không nhạt, hôm nay nàng mặt dày lôi kéo quan hệ đã quá đáng,
còn muốn xưng hô tỷ muội, dù nàng muốn, An Cửu cũng sẽ không đồng ý!
"Nguyệt Nhi, còn ngay ra đó làm gì? Mau gọi tỷ tỷ đi!" Tiêu hoàng hậu thúc giục.
Tiêu Nguyệt hoàn hồn, đối diện với ánh mắt của An Cửu, thoáng do dự, nhưng
cảm nhận được ánh mắt của Tiêu hoàng hậu, nàng lại không thể không gọi:
"Tỷ..."
Nhưng mới nói được một chữ, An Cửu đã ngắt lời: "Hoàng
hậu nương nương đúng là biết nói đùa, Nguyệt quận chúa là chất nữ của
hoàng hậu, thân phận không tầm thường, An Cửu không dám trèo cao."
Ngụ ý là An Cửu nàng không rảnh chơi trò tỷ tỷ muội muội.
Các phi tần chứng kiến không khỏi thì thầm to nhỏ, bọn họ đều nhìn ra
Nguyệt quận chúa đang cố lấy lòng An Cửu vương phi, nhưng An Cửu vương
phi hoàn toàn không để nàng ấy vào trong mắt!
Với thế cục trong triều bây giờ, chỉ có người ta trèo cao An Cửu vương phi nàng, nào có cách nói An Cửu nàng trèo cao!
Nhất thời nụ cười trên mặt Tiêu Nguyệt thoáng cứng đờ, không biết phải làm
sao cho phải. Tiêu hoàng hậu cũng không ngờ An Cửu không cho mình mặt
mũi đến thế, trầm mặc một hồi mới lên tiếng phá vỡ bầu không khí quỷ dị: "Ha ha, nhìn xem, là bổn cung không phải, bổn cung nhiều chuyện. Bắc
vương phi, thai nhi trong bụng ngươi gần đây vẫn khỏe mạnh chứ?"
Tiêu hoàng hậu dời đề tài, An Cửu khẽ cười: "Tạ hoàng hậu nương nương quan
tâm, thai nhi trong bụng đúng là mạnh khỏe, có điều quá ầm ĩ, thật sự
khiến người ta không thể bớt lo được. A..."
An Cửu hít sâu một hơi: "Nương nương, đại phu bảo An Cửu tĩnh dưỡng, nhưng trên đường vào cung không khỏi lăn lộn, nó chắc là đang kháng nghị. Dù
gì hôm nay cũng gặp Nguyệt quận chúa rồi, nếu không còn việc gì khác, An Cửu xin cáo lui trước."
Cái thứ cung yến bỏ đi này, nàng tới chỉ để gặp Nguyệt quận chúa thôi.
Biết Nguyệt quận chúa là ai rồi, trong lòng nàng cũng đã có đáp án, tiếp tục ở trong cung chẳng còn ý nghĩa.
Tiêu hoàng hậu cau mày, có điều cũng không giữ lại: "Nếu đã thế vương phi đi thong thả, thai nhi trong bụng quan trọng nhất.".
||||| Truyện đề cử: Một Thai Ba Bảo: Papa Tổng Tài Siêu Mạnh Mẽ |||||
An Cửu được Hồng Linh dìu đứng dậy, hành lễ với Tiêu hoàng hậu, sau đó rời khỏi Tê Phượng Cung. An Cửu đi rồi, Tiêu hoàng hậu chẳng còn hứng thú,
cũng cho các phi tần khác giải tán, trong phòng chỉ còn lại Tiêu hoàng
hậu, Văn cô cô và Tiêu Nguyệt.
Tiêu hoàng hậu liếc nhìn Tiêu Nguyệt: "Sao hả? Thấy uất ức rồi? An Cửu kia đúng là thẳng thắn.
Thẳng thắn? Tiêu Nguyệt rơi vào trầm tư. Nàng biết một chút về con người An
Cửu, nàng ấy là người không sợ gì, càng sẽ không làm chuyện mà mình
không thích, những tỷ muội ở Tấn quốc công phủ chẳng qua đều là những kẻ vì lợi ích của bản thân mình, ngoài mặt khen ngợi, sau lưng không biết
thọc bao nhiêu con dao.
An Cửu sao có thể tin vào tình cảm tỷ muội?
Hơn nữa cho dù bản thân đã từng có ân tình với An Cửu thì ân tình đó An Cửu đã trả khi cứu nàng khỏi tay Diệp Thanh, sau đó còn cho nàng chuyển vào Thanh Ninh Tiểu Trúc rồi.
Nghĩ đến kết cục của Diệp gia, Tiêu
Nguyệt không khỏi lo lắng: "Nguyệt Nhi không biết tại sao dì lại muốn
Nguyệt Nhi thân với An Cửu, thậm chí gọi nàng ấy là tỷ tỷ."
Khoảng thời gian này tuy Tiêu Nguyệt ở Tê Phượng Cung, người ngoài đều cho
rằng nàng là người được hoàng hậu sủng ái, như mặt trời giữa trưa, nhưng thật ra Tiêu hoàng hậu chẳng nói gì nhiều với nàng, bà ta chỉ bảo nàng
tiếp cận An Cửu, nàng vốn tưởng là vì với thế lực của Bắc vương phủ
trong triều hiện giờ, An Cửu thân là Bắc vương phi, ngay cả Tiêu hoàng
hậu cũng muốn lấy lòng.
Nhưng hôm nay nàng lại cảm thấy bất an, hình như mục đích của Tiêu hoàng hậu không đơn giản như vậy.
Tiêu hoàng hậu nhếch mép cười: "Sợ rồi?"
"Nguyệt Nhi... Nguyệt Nhi không muốn là kẻ thù với An Cửu!" Thủ đoạn của An Cửu tuy nàng chưa lĩnh giáo nhưng đã chứng kiến rồi.
"Ai bảo bổn cung muốn con thành địch với nàng ấy?" Tiêu hoàng hậu đứng dậy
đi đến trước mặt Tiêu Nguyệt, nắm tay nàng, "Bổn cung đang mưu tính
tương lai cho con!"
"Mưu tính tương lai cho Nguyệt Nhi? Nguyệt Nhi không hiểu ý của dì."
"Trai lớn cưới vợ, gái lớn gả chồng, tuổi của con và An Cửu gần bằng nhau,
hiện giờ An Cửu gả cho Bắc vương gia đã có thai rồi, còn con thì sao?
Bổn cung biết con khổ, năm đó ở Tấn quốc công phủ, những phu nhân chưởng gia kia nào chú ý đến con, có điều không sao, có những thứ bổn cung sẽ
tính toán giúp con."
Ý cười trên mặt Tiêu hoàng hậu ngày càng
đậm, nhưng trong lòng Tiêu Nguyệt lại vang lên hồi chuông cảnh báo: "Dì
đã đồng ý với Nguyệt Nhi cho Nguyệt Nhi làm chủ hôn sự của mình."
Mới mấy ngày trước còn đồng ý, bây giờ bà ta đã muốn đổi ý sao?
"Bổn cung đâu nói không cho con làm chủ? Phu quân của con, tự con chọn! Có
điều con là chất nữ của bổn cung, ít nhất cũng phải gả cho nhân tài xứng đôi vừa lứa."
"Thế thì có liên quan gì với An Cửu?" Tiêu Nguyệt càng không hiểu gì.
"Thân phận của An Cửu tôn quý, có thể móc nối quan hệ với Bắc vương phủ đương nhiên có lợi với con, chỉ đáng tiếc An Cửu kia có vẻ khinh thường việc
xưng tỷ muội với người khác!" Tiêu hoàng hậu thầm quan sát biểu cảm của
Tiêu Nguyệt, quả nhiên thấy sắc mặt nàng ấy thoáng thay đổi.
"An
Cửu vương phi tôn quý, đương nhiên khinh thường Nguyệt Nhi." Tiêu Nguyệt cúi đầu. Trước đây ở Tấn quốc công phủ nàng ăn nhờ ở đậu, bị người ta
khinh thường, bây giờ trở thành quận chúa thì sao? Vẫn bị người ta không đặt trong mắt, mà An Cửu... Sau khi thay đổi tính tình, nàng ấy ở đâu
hình như cũng là tiêu điểm, chính nàng cũng cảm thấy hâm mộ!
"Bổn cung đã đồng ý cho con làm chủ hôn sự của mình, có điều con cũng không
còn nhỏ nữa. Hai tháng sau là tết Khất Xảo, hôm tết Khất Xảo, con chọn
một người đi!"
"Tết Khất Xảo? Có phải... Có phải..." Có phải quá nhanh không?
Tiêu Nguyệt còn chưa nói hết câu, Tiêu hoàng hậu đã lạnh lùng ngắt lời: "Cứ
quyết định vậy. Hôm nay con cũng mệt rồi, lui xuống đi."
Tiêu
Nguyệt giật mình, tự biết bản thân không thể dao động quyết định của
Tiêu hoàng hậu, càng hiểu tuy bà ta đồng ý cho nàng tự làm chủ hôn sự,
nhưng kết quả sợ là cũng không phải do nàng.