Cỗ kiệu kia càng đi càng xa. Bên trong kiệu, nữ tử mơ hồ nghe những
người kia nói chuyện, trên khuôn mặt trầm tĩnh không để lộ chút cảm xúc
nào. Tê Phượng Cung sao?
Nàng biết mình đang ở trong cung, nhưng hoàn toàn không ngờ người muốn gặp mình lại ở Tê Phượng Cung.
Tê Phượng Cung là nơi ở của hoàng hậu nương nương!
Phong vân trong cung tuy nàng không chú ý nhưng cũng nghe được chuyện Tiêu thái tử phi được sách phong làm hoàng hậu.
Người muốn gặp nàng là bà ta sao?
Nữ tử suy tư. Không biết qua bao lâu, cỗ kiệu dừng lại, bên ngoài truyền tới tiếng của thị nữ: "Cô nương, mời!"
Nữ tử mặc bộ lam y, mặt đeo lụa mỏng xuống kiệu, đi theo thị nữ, ánh mắt nhìn xung quanh một vòng vẫn bình thản ung dung.
"Cô nương, nương nương đang ở bên trong chờ người." Người nói chuyện là Văn cô cô sớm đã chờ ở cửa, tiếp đón vị khách này.
Nữ tử gật đầu với Văn cô cô, sau đó theo Văn cô cô vào trong phòng.
Bên trong, từ đầu đến cuối Tiêu Văn Tuệ đều hướng mắt về phía nữ tử lam y,
sắc mặt âm trầm không nhìn ra chút cảm xúc, toàn thân toát ra khí thế uy nghi.
Nữ tử hành lễ với Tiêu Văn Tuệ: "Lam Nguyệt tham
kiến hoàng hậu nương nương, cảm tạ hoàng hậu nương nương thu nhận chiếu
cố trong khoảng thời gian này."
Tiêu Văn Tuệ híp mắt lộ vẻ hứng
thú, nhấp ngụm trà: "Sao ngươi biết bổn cung đang chiếu cố ngươi? Đám
người Phi Ngọc đã tiết lộ gì sao?"
"Hồi nương nương, không phải
Phi Ngọc cô cô tiết lộ, dân nữ nghĩ Phi Ngọc cô cô chẳng qua cũng chỉ
nghe lệnh làm việc mà thôi, hôm nay người muốn gặp dân nữ là hoàng hậu
nương nương, dân nữ suy đoán nương nương mới là người có ơn với dân nữ." Dưới khăn che mặt, Lam Nguyệt khẽ cười, chậm rãi nói.
"Hay lắm, suy đoán hay lắm." Tiêu Văn Tuệ buông chung trà, "Ngươi lại đây, để bổn cung nhìn ngươi thật kỹ."
Lam Nguyệt hành lễ rồi tiến lên trước, quỳ gối trước mặt Tiêu Văn Tuệ.
Tiêu Văn Tuệ duỗi tay vén khăn che mặt của Lam Nguyệt, nhìn gương mặt kia, bà ta không khỏi ngẩn ra: "Đúng là có nét tương tự."
Lam Nguyệt cười hỏi: "Nương nương đang nói về mẫu thân của dân nữ sao?"
"Không, bổn cung chưa từng gặp mẫu thân ngươi." Ý cười trên khóe miệng Tiêu Văn Tuệ càng sâu.
"Chưa từng gặp mẫu thân của dân nữ? Vậy ý của nương nương là..." Lam Nguyệt cau mày.
"Giống một vị cố nhân của bổn cung." Ánh mắt Tiêu Văn Tuệ thoáng trở nên khác
thường, nhưng khi lại nhìn Lam Nguyệt, sự khác thường ấy đã biến mất,
"Nghe bọn họ nói ngươi tên Lam Nguyệt?"
"Vâng, dân nữ tên Lam Nguyệt." Lam Nguyệt đáp.
"Lam Nguyệt..." Tiêu Văn Tuệ lẩm bẩm, "Đúng là cái tên khiến người ta nhớ
thương. Ngươi có biết ngươi vốn không phải mang họ Lam không?"
Lam Nguyệt giật mình: "Dân nữ đúng là vốn không mang họ Lam, Lam là họ của
mẫu thân dân nữ, vì một số lý do dân nữ không thể không theo họ mẫu
thân, không có cách nào nhận phụ thân mình."
"Đúng vậy, bổn cung
đương nhiên biết lý do của ngươi, mẫu thân ngươi cũng không có cách nào
để ngươi theo họ phụ thân mình, nhưng chính nhờ vậy mới bảo toàn tính
mạng của mẫu thân ngươi và cả ngươi." Tiêu Văn Tuệ kéo tay Lam Nguyệt,
vỗ nhẹ mu bàn tay nàng.
Sắc mặt Lam Nguyệt thay đổi, lộ vẻ nghi hoặc: "Nương nương, người... Người chưa từng gặp mẫu thân dân nữ, như vì sao..."
"Ngươi có biết cố nhân mà bổn cung vừa nhắc đến là ai không?"
"Dân nữ không biết." Lam Nguyệt lắc đầu.
"Cố nhân kia là người bổn cung hận nhất trên đời này, nàng là đại tiểu thư
con vợ cả, được phụ thân yêu thương, phụ thân lại là người có quyền lên
tiếng nhất gia tộc. Khi đó đại tiểu thư gả cho một vương gia, vương gia
kia cũng là kẻ có dã tâm, không cam lòng khom người trước ai, mà phụ
thân của đại tiểu thư cũng là kẻ tham lam, do vậy cả hai bắt tay với
nhau, để nữ nhi thân sinh của mình làm hoàng hậu, ông ta đã cùng vương
gia kia lập kế hoạch phản loạn."
Nói tới đây, ánh mắt Tiêu Văn Tuệ lộ rõ hận ý.
Lam Nguyệt lẳng lặng nghe, nàng vốn là người thông minh, vừa nghe liền có suy đoán.
Việc Tiêu Văn Tuệ ám chỉ rõ ràng là cuộc phản loạn của Tề Vương và Tiêu thị năm đó!
Mà lão gia và đạo tiểu thư kia...
"Xem ra ngươi cũng đã đoán được. Không sao, lão gia kia là Tiêu lão gia, mà
đại tiểu thư kia chính là Tề vương phi thời điểm đó, bọn họ vì dã tâm
của mình mà hại bổn cung thật thảm!"
Lam Nguyệt kinh sợ dập đầu: "Nương nương thứ tội, nương nương..."
Tiêu Văn Tuệ nhếch mép cười: "Thứ tội? Thứ tội gì? Người có tội đâu phải
ngươi. Mẫu thân ngươi và Tề vương phi đúng là giống nhau, không hổ là
cùng một phụ thân."
Cùng một phụ thân?
Lam Nguyệt ngẩng đầu nhìn Tiêu Văn Tuệ: "Nương nương, ý của người là... Mẫu thân của dân nữ... Là nữ nhi Tiêu gia?"
Sao có thể?
"Không, không thể nào, từ lúc chào đời dân nữ đã biết mẫu thân mình xuất thân thanh lâu, nữ nhi Tiêu gia sao có thể ở nơi đó!"
"Mẫu thân của ngươi chỉ là nữ nhi thất lạc của Tiêu lão gia ở bên ngoài
thôi, có lẽ khi ấy Tiêu lão gia cũng muốn đón mẫu thân ngươi về phủ, lại không ngờ có một số việc đã xảy ra, cũng nhờ vậy mà mẫu thân ngươi mới
tránh được một kiếp, ngươi cũng có thể sống tới bây giờ. Hiện tại, Tiêu
thị chỉ còn hai người chúng ta!" Tiêu Văn Tuệ nhẹ nhàng vỗ về gương mặt
nàng, "Nhìn gương mặt này, ta lại nhớ tới Tề vương phi."
Lam Nguyệt rủn ẩy, theo bản năng nuốt nước bọt: "Hoàng... Hoàng hậu nương nương..."
"Ngươi đang sợ sao? Sợ cái gì? Sợ vì ngươi là huyết mạch của Tiêu gia, bổn
cung sẽ giận chó đánh mèo với ngươi à?" Tiêu Văn Tuệ híp mắt.
"Vâng, nếu mẫu thân dân nữ thật sự là nữ nhi của Tiêu lão gia, nương nương sẽ
hận, dù gì năm đó vì Tiêu gia làm phản, người phải chịu liên lụy, ở lãnh cung hơn hai mươi năm." Lam Nguyệt thử quan sát Tiêu Văn Tuệ, không có
cách nào nhìn ra nữ nhân trước mắt rốt cuộc là địch hay bạn.
"Ha
ha, đúng, nếu nói thế, hình như bổn cung nên hận, nhưng..." Tiêu Văn Tuệ kéo Lam Nguyệt ngồi cạnh mình, "Nhưng bổn cung nói rồi, Tiêu gia hiện
giờ chỉ còn lại hai người chúng ta, mẫu thân ngươi tuy là nữ nhi của
Tiêu lão gia nhưng bà ấy cũng chỉ là một người mệnh khổ, giống ta vậy,
bị Tiêu lão gia coi là người ngoài. Chúng ta đồng bệnh tương liên, cho
nên lúc này càng phải chiếu cố đối phương mới đúng."
Chiếu cố đối phương? Ý của Tiêu hoàng hậu là...
"Nương nương, dân nữ ngu dốt, không hiểu ý nương nương."
"Ha ha, không hiểu sao? Vậy bổn cung nói rõ một chút, ân oán với Tiêu gia
sớm đã theo gia tộc Tiêu thị mãn môn sao trảm qua rồi, trong lòng ta tuy có hận nhưng thời gian qua lâu như vậy cũng dần tiêu tan, hiện tại, bổn cung ngồi ở vị trí hoàng hậu, mẫu tộc một người cũng không có thì sao
mà được?" Tiêu Văn Tuệ vuốt ve tay Lam Nguyệt, "Nguyệt Nhi, ngươi là
người Tiêu gia còn sốt lại, ngươi chính là người nhà của bổn cung, chỉ
có ngươi bổn cung mới dám tín nhiệm!"
"Nương nương, dân nữ không dám." Lam Nguyệt kinh sợ, nghĩ tới những lời Tích cô nương nói, trong lòng nàng vẫn bất an.
"Không dám? Có gì mà không dám? Sau này ngươi đừng tự xưng dân nữ nữa, cháu
gái của bổn cung đương nhiên phải có phong hào. Văn cô cô, truyền lệnh
xuống, phong Nguyệt Nhi làm quận chúa!" Tiêu Văn Tuệ cao giọng, "Còn
nữa, nếu đã là cháu gái của bổn cung, họ Lam kia cũng nên thay rồi, đổi
thành họ Tiêu đi, sau này Lam Nguyệt chính là Tiêu Nguyệt!"
Đến giờ Lam Nguyệt vẫn chưa thể hoàn hồn.
Tiêu Nguyệt? Quận chúa? Một chuyến tiến cung, nàng hoàn toàn không ngờ bản
thân chẳng qua là một nữ nhi không có thân phận rõ ràng, chỉ có thể lấy
danh nghĩa biểu tiểu thư sống nhờ Diệp gia lại biến mình hóa thành quận
chúa, thành cháu gái của Tiêu hoàng hậu.