Giam lỏng? Đường đường là hoàng đế, ở Đông Sở Quốc này ông ta là người đứng trên hàng vạn người, ai có thể giam lỏng ông ta?
"Hoàng Thượng..."
Thục phi bất chấp ngứa đau trên người, vội đi về hướng Thừa Huy Điện, còn
chưa đến cửa, mấy người mặc võ trang đột nhiên xuất hiện cản bà ta ở
ngoài.
"Các ngươi tránh ra hết cho bổn cung? Không có mắt hả? Đường bổn cung đi mà các ngươi cũng dám cản!" Thục phi lạnh giọng quát.
Nhưng những thị vệ đó ai cũng lạ mặt, bọn họ không thèm để ý tới Thục phi thì sao không có thái độ không coi ai ra gì!
Thục phi thấy thế càng phẫn nộ: "Biết bổn cung là ai không? Thục quý phi, là phi tử được Hoàng Thượng sủng ái nhất!"
Nghe Thục phi kêu gào, Tiêu Văn Tuệ ở cách đó không xa định đến xem Tĩnh
Phong Đế bị giam lỏng lộ vẻ châm chọc: "Đã thành bộ dáng người không ra
người quỷ không ra quỷ còn nghĩ mình là Thục quý phi? Sao hả? Không phải Hoàng Thượng đã hạ chỉ nhốt bà ta ở Vĩnh An Cung sao? Sao còn chạy ra
ngoài?"
Văn cô cô hầu hạ bên cạnh cũng thoáng nhìn Thục phi, toàn thân bà ta lúc này nổi đầy ban sởi, trông hết sức chật vật, thậm chí
còn khiến người nhìn thấy tê dại. Văn cô cô cũng chán ghét: "Hồi nương
nương, Thục phi chịu đả kích lớn nên chắc tinh thần không được ổn định."
"Đúng là điên rồi. Thục quý phi? Phi tử được Hoàng Thượng sủng ái nhất? Bà ta không tự soi gương xem mình thế nào sao?"
"Nương nương, giấc mộng quý phi của bà ta không được trọn vẹn, sợ là bà ta vẫn chưa biết Hoàng Thượng hiện giờ đã không còn là Hoàng Thượng của trước
kia, ngay cả Thừa Huy Điện ông ta cũng không bước ra được, nào còn khả
năng phong bà ta làm quý phi?" Văn cô cô phụ họa, không khỏi nhớ tới lời Hạ Hầu Âm nói trước khi chết, kết cục của Thục phi này e là không tốt
hơn Hạ Hầu Âm là bao.
Trong hoàng cung này có ai có thể nói rõ được tương lai của mình, mọi người xưa nay đều thân bất do kỷ!
Mà chủ tử của mình... Văn cô cô im lặng.
Ở bên kia, Thục phi vẫn gây chuyện ngoài Thừa Huy Điện, mấy lần va chạm đều không vào được cửa.
Tiêu Văn Tuệ nhếch mép cười: "Đi thôi, đi gặp Thục quý phi của chúng ta!"
Thục phi vốn đang kêu gào với đám thị vệ thấy người khác tới, đảo mắt liền
thấy Tiêu hoàng hậu trong phục sức hoàng hậu, sắc mặt càng trầm xuống:
"Các ngươi tới đây làm gì?"
"Chúng ta tới đây không có gì lạ, lạ
là một cung phi bị cấm túc sao vẫn có thể tùy ý đi lại trong cung vậy?"
Tiêu Văn Tuệ đắc ý nhìn Thục phi.
Thục phi hất cằm như
muốn tranh khí thế với Tiêu hoàng hậu: "Hoàng Thượng sủng ái bổn cung,
ngài ấy sao có thể cấm túc bổn cung thật? Hôm nay cái gọi là cấm túc
chẳng qua là vì Hoàng Thượng bất đắc dĩ phải làm, ngài ấy không hề thật
sự muốn thế."
"A, Thục phi, có người nói ngươi đin rồi, ta thấy
ngươi không chỉ điên, đầu óc còn có vấn đề, có điều chắc ngươi cũng biết tại sao Hoàng Thượng lại phải làm thế đúng không?" Tiêu hoàng hậu cười
như không cười.
"Ta..." Thục phi nghiến răng, hừ lạnh một tiếng, "Bổn cung chỉ lỡ miệng..."
"Xem ra ngươi vẫn biết, ngươi lỡ miệng nói ra bí mật lớn như vậy chẳng khác
nào đâm Hoàng Thượng một nhát dao! Nếu không phải ngươi nói chuyện không lựa lời, Hoàng Thượng đã không bị lộ tẩy, cũng không cần được ăn cả ngã về không xé rách da mặt với Bắc vương gia."
Thục phi cau mày. Xé rách da mặt với Bắc Sách?
"Bắc vương phủ kia dù có lợi hại thì có thể làm được gì Hoàng Thượng? Bên
thiệt hại chẳng phải Bắc vương phủ sao?" Thục phi trầm giọng. Sớm muộn
gì cũng phải xé rách da mặt, bây giờ xé rách cũng tốt, nhưng còn Linh
Nhi ở trong tay Bắc vương phủ... Không... Thục phi đột nhiên nhìn về
phía Văn cô cô đứng cạnh Tiêu Văn Tuệ, đầu óc trống rỗng, người này...
Văn cô cô... Bà ta sao lại đi cùng Tiêu Văn Tuệ?
Tiêu Văn Tuệ lại không màng bà ta đang khiếp sợ, vẫn nhướng mày cười: "Ai
nói bên thiệt hại là Bắc vương phủ? Nếu bên thiệt hại là Bắc vương phủ,
Hoàng Thượng đã không bị giam lỏng ở nơi này."
Thục phi hoàn hồn: "Ngươi nói gì? Giam lỏng? Hoàng Thượng thật sự bị giam lỏng?"
"Ngươi đã thành ra như vậy, bổn cung còn đi lừa ngươi à?" Tiêu Văn Tuệ quan
sát Thục phi từ trên xuống dưới. Bà ta còn chưa tin? Nữ nhân này ký thác tất cả hy vọng vào nam nhân trong Thừa Huy Điện, nhưng bà ta nào biết
trên đời này kẻ không đáng tin nhất chính là nam nhân kia.
Thục phi lẩm bẩm: "Không, sao có thể? Không đâu, Hoàng Thượng sao có thể..."
"Thục phi ơi Thục phi, mộng quý phi của ngươi không thể thành hiện thực rồi." Tiêu Văn Tuệ châm chọc. Hơn hai mươi năm, ở Lăng Tiêu Cung nghe nói
Hoàng Thượng sủng ái phi tử này, sắc phong phi tử kia, lòng bà ta sao có thể không nghẹn khuất? Hôm nay nhìn Thục phi thế này, đúng là thống
khoái.
"Không, ta là quý phi, quý phi! Tiêu Văn Tuệ, tiện nhân
nhà ngươi, ngươi đừng vội đắc ý với bổn cung, ngươi có gì để đắc ý hả?
Cho dù ngươi là hoàng hậu thì cũng chỉ một mình cô đơn, ngày nào đó ngay cả nữ nhi thân sinh của ngươi cũng khó giữ được, ả ta bị Hoàng Thượng
lưu đày, cho dù ngươi dựa vào nhi tử của Nhàn phi thì sao? Nhi tử của
Nhàn phi có mẫu thân là Nhàn phi, sao nó phải nhận thêm ngươi? Trừ khi
ngươi giết Nhàn phi, hài tử kia do ngươi nuôi nấng, nhưng Bắc vương phủ
sao có thể bỏ mặc? Ha ha, Tiêu thị, dù ngươi tính kế thế nào thì bản
thân ngươi cũng sẽ không có kết cục tốt, cuối cùng ngươi vẫn sẽ cô đơn,
còn ta, ta có nhi tử của ta, nếu nhi tử của ta trở thành thái tử, kế
thừa ngôi vị hoàng đế, nó nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi."
Thục phi cười lớn, bà ta không thành quý phi thì sao? Bà ta còn nhi tử, bà ta mạnh hơn Tiêu văn Tuệ rất nhiều.
Nhưng nghe bà ta nói, Tiêu Văn Tuệ lại càng cười đầy thâm ý: "Thục phi, ngươi cho rằng tất cả những gì ngươi thấy đều là thật sao? Có một số việc
ngươi không có cách nào đoán được. Con của ngươi? Ngươi có nhi tử thì
sao? Không nói đến việc hắn mãi mãi không thể ngồi lên vị trí thái tử,
cho dù người được, ngươi cũng không có ngày nhìn thấy, bệnh sởi trên
người ngươi... Ha ha, Thục phi, ngươi không ngờ đúng không, đây là tự
làm tự chịu, ngươi muốn hại nhi tử của Nhàn phi, giá họa cho An Cửu, đến cuối cùng bản thân lại là ngời nếm tư vị của độc dược này."
Thục phi nghiến răng, gương mặt trở nên dữ tợn: "Bổn cung không đoán được gì? Ngươi chẳng qua chỉ ăn nói lung tung mà thôi."
"Vậy ta đây sẽ nói cho ngươi biết chuyện ngươi không đoán được. Tiêu Văn Tuệ ta trước giờ không phải kẻ cô đơn, ta có nhiều hơn ngươi tưởng. Ngươi
thử nghĩ xem, nếu Sùng Ninh công chúa là nữ nhi thân sinh của Tiêu Văn
Tuệ sao, ta sao có thể trơ mắt nhìn ả bị lưu đày, ả chỉ là người không
liên quan thôi." Tiêu Văn Tuệ híp mắt nhìn Thục phi như nhìn một người
sắp chết.
Thục phi ngẩn ra: "Ngươi... Ngươi có ý gì?"
Lời
Tiêu Văn Tuệ nói không ngừng quanh quẩn bên tai Thục phi, Sùng Ninh công chúa không phải nữ nhi thân sinh của Tiêu thị? Vậy ai phải?
Tiêu Văn Tuệ tính kế như vậy không phải vì ngôi vị hoàng đế sao? Hay là... Bà ta cũng có nhi tử?
Nhưng năm đó rõ ràng Tiêu Văn Tuệ sinh được nữ nhi chính là Sùng Ninh công chúa, đây... Đây rốt cuộc là chuyện thế nào?
Thục phi mở to hai mắt nhìn Tiêu Văn Tuệ, chờ Tiêu Văn Tuệ trả lời.
Nhưng Tiêu Văn Tuệ sao phải giải thích nỗi nghi ngờ của bà ta?
Tiêu Văn Tuệ cười lạnh: "Có ý gì hả? Thục phi muội muội, sau này muội còn rất nhiều thời gian để nghĩ vấn đề này!"
Có điều thời gian đó chỉ sợ không phải ở trên nhân gian!
Thục phi sững sờ, hiểu ý Tiêu Văn Tuệ, dù có trốn tránh bà ta cũng biết bản
thân trúng loại độc này, chết là kết cục chắc chắn, cho dù bà ta cố chịu cũng không cố chịu được bao lâu.
Hiện tại, tâm nguyện duy nhất của bà ta chính là cầu xin Hoàng Thượng lập con trai bà ta làm thái tử!
Ánh mắt lập lòe, Thục phi chợt nghĩ tới một vấn đề liền chuyển sự chú ý
sang Văn cô cô đứng cạnh Tiêu hoàng hậu: "Tại sao ngươi lại ở bên cạnh ả ta?"
Chủ tử của Văn cô cô không phải Bắc vương phủ sao?
Văn cô cô nhìn Tiêu Văn Tuệ, từ khoảnh khắc chủ tử để bà ta đi theo hầu hạ, chủ tử đã không còn cố kỵ gì cả, càng không cần phải lo để lộ manh mối
với Thục phi.
Hiểu ý hoàng hậu, Văn cô cô hành lễ với Thục phi:
"Hồi Thục phi nương nương, người nô tỳ luôn đi theo hầu hạ là hoàng hậu
nương nương, ở bên cạnh hoàng hậu nương nương là lẽ đương nhiên không có gì lạ!"
Luôn đi theo hầu hạ?
Vậy chủ tử của bà ta là Tiêu Văn Tuệ?
Sao có thể? Bà ta cứ tưởng chủ tử của Văn cô cô là Bắc vương phủ, cho nên
lần này mới ra tay với tiểu hoàng tử cùng An Cửu để đánh đòn phủ đầu,
lại không ngờ... Sai rồi sao? Tất cả đều sai rồi sao?
Chủ tử của Văn cô cô thế mà là Tiêu Văn Tuệ, điều này có ý nghĩa gì?
"Linh Nhi..." Thục phi giật mình, chuyển hướng nhìn Tiêu Văn Tuệ.
"Linh Nhi hả?" Tiêu Văn Tuệ cười cười, "Chắc Văn cô cô đã nói với ngươi chỉ
cần ngươi có tâm tư nâng đỡ con mình làm thái tử, ngươi sẽ được gặp Linh Nhi đúng không?"
Quả nhiên!
Thục phi hít sâu một hơi,
điên cuồng phá lên cười: "Ha ha, Tiêu Văn Tuệ ơi Tiêu Văn Tuệ, chỉ sợ
ngươi phải thất vọng rồi, ngươi tưởng bây giờ ngươi còn có thể dùng Linh Nhi uy hiếp ta sao? Hạ Hầu Âm đã chết, cho dù Hoàng Thượng giận ta cũng chỉ là nhất thời, ta của hiện tại còn sợ ngài ấy hận sao? Chỉ cần ngài
ấy biết nhi tử của ta là chỗ dựa duy nhất của ngài ấy lúc này là được!"
"Con của ngươi là chỗ dựa duy nhất của ông ta? Thục phi, ngươi quá đề cao
con của ngươi rồi. Hơn nữa, ngươi cũng không có cơ hội đó!"
Thục phi ngẩn ra, hoảng sợ: "Ngươi... Ngươi định làm gì?"
"Làm gì hả?" Tiêu Văn Tuệ cười như không cười, "Người đâu, đưa Thục phi đi
cho bổn cung, bổn cung có vài lời muốn nói riêng với ả."
Tiêu hoàng hậu vừa dứt lời, người hầu đi theo phía sau lập tức bước lên đưa Thục phi đi.
"Ngươi muốn làm gì? Tiêu thị, tiện nhân nhà ngươi, ngươi không thể đưa bổn
cung đi... Hoàng Thượng, Hoàng Thượng cứu mạng, Hoàng Thượng..." Thục
phi kêu gào, nhưng chỉ còn âm thanh quanh quẩn trong không khí.
Tiêu hoàng hậu liếc nhìn Thừa Huy Điện, nhếch mép cười, tiếng kêu của Thục
phi Tĩnh Phong Đế ở bên trong sao có thể không nghe thấy? Nhưng nghe
thấy thì sao? Ông ta vẫn thờ ơ, nam nhân này sao có thể ra mặt vì một
quân cờ không còn tác dụng?
Bà ta vốn định đến gặp Tĩnh Phong Đế, xem ông ta bần cùng thế nào, có điều tương lai còn dài, bà ta còn rất nhiều cơ hội.
"Hồi cung." Tiêu Văn Tuệ xoay người dẫn theo cung nhân đi về hướng Thục phi
kêu gào, hoàn toàn không chú ý khi các nàng đi rồi, Bách Lý Ngạn vừa vội vàng đuổi theo Thục phi xuất hiện ngoài Thừa Huy Điện.
Nghe tiếng mẫu phi kêu cứu, Bách Lý Ngạn nhíu mày, hai tay nắm chặt thành đấm.
Nhưng hắn lại không đi theo mà bình tĩnh đứng đó, sắc mặt lạnh lẽo.
Không cứu sao?
Hắn biết không cứu mẫu phi được, ngay cả phụ hoàng trong điện cũng không có động tĩnh đã cho thấy tâm ý của phụ hoàng, mà nếu bản thân đứng ra che
chở mẫu phi, bản thân e là cũng không thể thoát thân.
Hắn sớm đã
biết Tiêu hoàng hậu kia dùng khoảng thời gian ngắn như vậy từ lãnh cung
bước lên vị trí hoàng hậu, nữ nhân này quá nguy hiểm, hắn không thể lấy
cứng chọi cứng.
Nghĩ đến tin tức mình vừa nghe thấy, Bách Lý Ngạn rơi vào suy tư.
Sùng Ninh công chúa không phải nữ nhi thân sinh của Tiêu hoàng hậu?
Thảo nào dù khi còn ở Lăng Tiêu Cung hay sau khi ra ngoài, Tiêu hoàng hậu
đều chẳng quan tâm Sùng Ninh công chúa, thậm chí thời điểm Sùng Ninh
công chúa bị phán lưu đày, bà ta cũng không hề đưa tiễn, đây nào phải
thái độ của người làm mẫu thân?
Nhưng nếu Sùng Ninh công chúa không phải nữ nhi của Tiêu hoàng hậu thì ai là nữ nhi của bà ta? Con của Tiêu hoàng hậu...
Ta có nhiều hơn ngươi...
Lời Tiêu hoàng hậu nói quanh quẩn trong đầu Bách Lý Ngạn. Có nhiều hơn mẫu phi? Chẳng lẽ con của Tiêu Văn Tuệ là hoàng tử?
Nhưng trong số hoàng tử có độ tuổi thích hợp lại chẳng tìm ra một người như vậy không phải sao?
Bách Lý Ngạn không rõ, nhưng có một điều hắn biết phía sau Tiêu hoàng hậu
này cất giấu một bí mật rất lớn, mà bí mật đó đủ để uy hiếp hắn, hoặc
nói đúng hơn là đủ để khiến Bách Lý hoàng thất chấn động.
Bách Lý Ngạn liếc nhìn Thừa Huy Điện, trầm mặc nửa ngày, sau đó im lặng rời đi.