Đỗ Nhược Khanh khó xử cắn môi nhưng trong lòng sớm đã nở hoa: "Vương
gia, đây không phải chuyện nhỏ, nếu vương gia có thể đứng trên vạn
người, ngài đương nhiên có thể đoạt lại Hạ Hầu Âm từ tay Hoàng Thượng,
nhưng vương gia dù sao vẫn họ Bắc, nếu ngài thay thế hoàng thất Bách Lý
gia chỉ sợ vẫn không ổn."
"Vậy phải làm thế nào? Không được, nàng phải nghĩ ra cách, thường ngày không phải nàng rất thông minh sao? Chắc nàng sẽ biết nên làm thế nào đúng không?"
"Vương gia..." Đỗ Nhược Khanh thở dài, "Nếu ngài thật sự muốn làm, cũng không phải không có cách, chỉ là phải đổi hướng."
"Hướng gì?" Bắc vương gia nhìn Đỗ Nhược Khanh, ánh mắt nóng rực.
"Vương gia mưu phản, danh bất chính ngôn bất thuận, một khi đã vậy, chi bằng
tìm một người danh chính ngôn thuận đi, Bắc vương phủ chúng ta vốn có
thực lực phò tá một hoàng tử lên ngôi vị hoàng đế, mà thứ vương gia muốn chỉ là đoạt lại Hạ Hầu Âm, không phải vị trí kia, không phải ư?"
"Ý nàng là phế thái tử..."
Lần này bọn họ có thể dễ dàng khống chế gã!
Một phế thái tử từ vị trí cao cao tại thượng ngã xuống sao có thể cam tâm?
Nếu thật sự phải làm cuộc giao dịch này, vậy phế thái tử Bách Lý Khiên chắc chắn là người được chọn thích hợp nhất.
Đỗ Nhược Khanh nhìn Bắc vương gia: "Không sai, chính là thái tử, nếu phải
lựa chọn giữa thái tử và Tuyên vương, chúng ta đương nhiên sẽ chọn thái
tử hiện không có gì, sau khi có được ngôi vị hoàng đế, gã có thể cho
ngài nhiều thứ hơn, nếu hợp tác, gã sẽ phải dựa vào chúng ta hoàn toàn."
Bắc vương gia lẩm bẩm: "Thái tử... Thái tử..." Đột nhiên ánh mắt ông ta trở nên kiên định, gằn từng chữ, "Được, vậy cứ làm theo ý nàng, nàng đi tìm thái tử đi, mọi thứ cần chuẩn bị Bắc vương phủ đều sẽ cung cấp."
"Vâng, chuyện của vương gia chính là chuyện của thiếp thân, thiếp thân nhất định sẽ không khiến vương gia thất vọng."
Đúng lúc này, nam nhân bên cạnh đột nhiên nắm lấy tay Đỗ Nhược Khanh, bà ta
giật mình, ngước mắt nhìn Bắc vương gia, thấy sự dịu dàng trong mắt ông
ta, lòng bà ta rét run, ánh mắt như vậy hình như đã lâu rồi không có.
"Nhược Khanh, vẫn là nàng... Đối tốt với bổn vương nhất!" Bắc vương gia nghẹn
ngào. Dù thế nào ông ta cũng không ngờ thời điểm ông ta cần nhất, người
đứng bên cạnh ông ta lại là nữ nhân bị ông ta vắng vẻ.
Đỗ Nhược
Khanh dựa vào lòng Bắc vương gia: "Vương gia, ngài là trời của thiếp
thân, ngài muốn thiếp thân làm gì, thiếp thân đều cam tâm tình nguyện
mưu tính cho ngài, thiếp thân biết ngài coi Âm muội muội là trân bảo
trong tay, lúc trước thiếp thân từng ghen ghét Âm muội muội, nhưng dần
dần thiếp thân nghĩ thông suốt rồi, thiếp thân chỉ cần vương gia vui vẻ
là được."
Bắc vương phủ nở nụ cười: "Đợi việc này giải quyết
xong, bổn vương và Âm Âm sẽ ẩn cư thủy tạ Liễu Oanh, toàn bộ Bắc vương
phủ này giao cho nàng xử lý, còn về những thứ khác... Vị trí Bắc vương
gia cứ để Bắc Mục kế thừa đi, mấy ngày nay nó rèn luyện xử lý sản nghiệp cũng vất vả rồi."
"Thật sao?" Hai mắt Đỗ Nhược Khanh sáng lên.
Để Mục Nhi kế thừa vương vị, vậy chẳng phải tương đương giao toàn bộ Bắc vương phủ cho mẫu tử họ à?
Đỗ Nhược Khanh khó nén vui mừng, chỉ
cần Mục Nhi trở thành Bắc vương gia, cho dù có một ngày thân thế của gã
bị vạch trần, điều đó cũng không trở thành uy hiếp của họ.
A, Bắc Sách, đấu tranh giữa họ rất nhanh thôi sẽ có kết quả!
"Đương nhiên là thật." Bắc vương gia không nghĩ nhiều, trong đầu chỉ toàn là hình ảnh của Hạ Hầu Âm, ánh mắt càng kiên định.
Âm Âm, nàng tiếp tục ở trong cung của cẩu hoàng đế kia nghỉ ngơi thêm một
thời gian đi, chờ bổn vương, bổn vương nhất định sẽ đoạt lại nàng từ tay ông ta. Còn về hài tử... Nếu nàng muốn, ta cũng có thể coi như con của
mình!
Trong xe ngựa, hai người đều có suy nghĩ riêng, xe ngựa rất nhanh đã biến mất khỏi đêm tối náo nhiệt.
...
Trong Cẩm Hoa Điện, yến hội tiếp tục. Không bao lâu, Hạ Hầu Âm bảo mệt mỏi,
liền đứng dậy rời đi. Hạ Hầu Âm có thai, Tĩnh Phong Đế nào yên tâm để
nàng ta đi một mình, vì thế cũng cùng Hạ Hầu Âm về Liễu Oanh Điện.
Trước khi đi, Hạ Hầu Âm liếc nhìn An Cửu, cười như không cười: "Thế tử phi,
không ngờ bổn cung lại có thai trước, ngươi phải đẩy nhanh tốc độ một
chút."
Đối diện với ánh mắt của nàng ta, An Cửu không hề sợ hãi:
"Phiền Dung phi nương nương nhớ mong, ta và thế tử nhất định sẽ nỗ lực
tạo người."
Cách dùng từ không chút e dè khiến Hạ Hầu Âm sủng
sốt, ý cười trên gương mặt hơi cứng đờ. Đứng trước mặt An Cửu, nàng ta
luôn có cảm giác thất bại.
Nhìn cách trang điểm phụ nhân tân hôn
của An Cửu, Hạ Hầu Âm hít sâu một hơi, khôi phục nụ cười ma mị như kẻ
chiến thắng. Không sai, đêm nay nàng ta mới là người thắng lớn nhất.
Tay như có như không vỗ về bụng nhỏ, một thai nhi đã có thể khiến quan hệ
giữa Tĩnh Phong Đế và Bắc vương gia bị đẩy đến ranh giới cuối cùng, chỉ
sợ có thêm Khanh vương phi xúi giục, Đông Sở Quốc này sẽ có thay đổi
trời long đất lở!
Hạ Hầu Âm lặng lẽ nhìn Thục phi không ngừng uống rượu, hừ, đây chính là điều nàng ta muốn!
Sau khi Tĩnh Phong Đế và Hạ Hầu Âm rời đi, Thục phi cũng lấy lý do uống
nhiều mà hồi cung. An Cửu ngồi cạnh Bắc Sách, không khỏi lo lắng chuyện
Bách Lý Vũ rời khỏi thành. Mãi đến khi Bắc Sách kéo tay nàng đứng dậy,
nàng mới hoàn hồn, nhìn vào mắt Bắc Sách, nàng biết sắp đến giờ rồi.
Hai người cáo từ, từ Cẩm Hoa Điện đến thẳng cửa Chu Tước Môn, lên xe ngựa.
Xe ngựa rời khỏi hoàng cung, lại không đi về hướng Bắc vương phủ.
"Chúng ta đi đâu? Chàng định đưa Bách Lý Vũ ra khỏi thành thế nào?" Trên xe
ngựa, An Cửu không nhịn được mà hỏi. Nàng vén màn nhìn đèn đuốc sáng
trưng hai bên đường phố, ngoại trừ bá tánh chúc mừng năm mới thì còn có
Ngự Lâm Quân. An Cửu biết dù đêm nay là trừ tịch, Ngự Lâm Quân truy nã
Bách Lý Vũ cũng không hề lơi lỏng.
Hôm nay, Bắc Sách định đưa Bách Lý Vũ ra khỏi thành thế nào?
Bắc Sách khẽ cười: "Đêm nay trong kinh thành sẽ bắn pháo hoa, trong tất cả
các nơi, chỉ có Ngưng Lộ Đài là nơi ngắm pháo hoa tốt nhất."
Ngưng Lộ Đài?
Nàng biết nơi đó, nơi đó cách kinh thành chỉ có hai dặm.
Nhưng thưởng thức pháo hoa?
An Cửu nhíu mày: "Vậy Bách Lý Vũ thì sao?"
Bắc Sách chỉ cười không nói.
Đúng lúc này, xe ngựa bỗng dừng lại, bên ngoài, giọng của Xích Phong truyền tới: "Không thấy đây là xe ngựa của Bắc thế tử à?"
"Tham kiến thế tử, va chạm thế tử, thuộc hạ đáng chết, nhưng... Nhưng Hoàng
Thượng hạ lệnh trong khoảng thời gian này tất cả người ra vào đều phải
điều tra, mong thế tử thứ tội." Ngoài xe ngựa, thị vệ canh giữ cổng
thành quỳ xuống đất.
An Cửu nhíu mày, nghe Bắc Sách lên tiếng:
"Xích Phong, nếu đã muốn điều tra, vậy cứ để gã điều tra đi, khi nãy
xuất cung còn chưa kiểm tra, cũng nên cẩn thận một chút."
Thị vệ kia vừa nghe vậy không khỏi sợ hãi, mới xuất cung?
Đúng rồi, hôm nay thế tử được mời dự cung yến, ngay cả thị vệ của Chu Tước
Môn cũng không dám kiểm tra xe ngựa của thế tử không phải sao?
Vậy... Gã nên làm sao đây?
Nếu kiểm tra, tất nhiên là đắc tội thế tử, nhưng nếu không kiểm tra, vậy...
Trong lúc thị vệ kia còn khó xử, màn xe ngựa được vén lên, thị vệ nhìn vào
trong thấy Bắc thế tử trong bộ áo gấm bạch y cùng thế tử phi An Cửu ngồi cạnh.
"Kiểm tra đi!" Bắc Sách nhàn nhạt nói, giọng điệu này như cuồng phong trời đông giá rét khiến người ta theo bản năng co rúm lại.
Thị vệ trầm mặc một lát, chắp tay với Bắc Sách: "Đắc tội rồi, thế tử."
Dứt lời, gã ra hiệu cho hai thuộc hạ đứng cạnh, hai thuộc hạ kia cũng sợ
khí thế của Bắc thế tử, nhưng cấp trên đã phân phó, bọn họ không thể
không tiến lên nhưng cũng chỉ kiểm tra đơn giản, liền nói: "Không có,
không có gì khác thường."
Thị vệ cầm đầu lần nữa khom người: "Thế tử thứ tội, thế tử, mời..."
Vừa hết câu, phía trước liền nhường đường cho xe ngựa, Bắc Sách khẽ cười,
buông màn che xuống. Xe ngựa lần nữa lăn bánh chậm rãi rời khỏi kinh
thành, tất cả những gì vừa xảy ra An Cửu đều không nói một câu, trông có vẻ bình tĩnh như thực chất lại đang suy tư.
Đợi xe ngựa đi được
một đoạn, An Cửu mới mỉm cười: "Chắc ổn rồi, trời đang tối, lại đang ở
vùng dã ngoại hoang vu, sẽ không có ai, đừng làm Bách Lý Vũ buồn bực khó chịu nữa."
Bắc Sách sửng sốt, trên gương mặt tuấn mỹ lộ vẻ thưởng thức: "Nàng... Làm sao nàng đoán được?"
"Trong khoảng thời gian này muốn ra khỏi thành đều sẽ bị kiểm tra nghiêm ngặt, dù là hàng hóa, dám thủ vệ kia cũng xốc lên từng cái. Bách Lý Vũ hiện
là trọng phạm Hoàng Thượng hận không thể giết ngay lập tức, đám thị vệ
đó đương nhiên không dám lơ là, cho dù là xe ngựa của Bắc vương phủ, bọn họ cũng không thể không kiểm tra, nhưng nếu biết xe ngựa mới đi từ
hoàng cung tới, bọn họ sẽ không còn phòng bị quá nhiều, hơn nữa với khí
thế không giận tự uy của thế tử, việc điều tra chỉ là hình thức mà thôi. Thế tử mất công như vậy, xe ngựa này sao có thể không có chỗ kỳ quặc?"
An Cửu vừa nói vừa nhìn Bắc Sách nở nụ cười, càng khẳng định suy nghĩ của
mình, nàng nhìn xe ngựa một vòng, xe ngựa này tuy lớn, ám cách kệ sách
cũng nhiều, nhưng để giấu một người đang sống sờ sờ như Bách Lý Vũ...
Cuối cùng, ánh mắt An cửu dừng ngay ván gỗ dưới chân, nhếch mép cười: "Thế tử còn không cho ngài ấy ra sao?"
"Ha ha... Nữ nhân này, hình như không có gì có thể gạt được nàng cả. Xích Phong!" Bắc Sách bật cười, thân mật xoa tóc nàng.
Ngoài xe ngựa, Xích Phong nhận lệnh, cho xe ngựa dừng lại. Bắc Sách đỡ An Cửu xuống xe, trên vùng quê mênh mông bát ngát, bầu không khí náo nhiệt của kinh thành sớm đã bỏ xa, nơi này ngoại trừ tiếng gió lạnh gào thét thì
chẳng còn gì.
An Cửu và Bắc Sách xuống xe ngựa, Xích Phong vào
trong, nhấc tấm gỗ dưới xe ngựa lên, nơi đó quả nhiên có một ô vuông. An Cửu tiến lên một bước nhìn vào, người nằm trong đó không phải Bách Lý
Vũ thì còn là ai?
Bách Lý Vũ đang nhắm chặt hai mắt như đang ngủ. Xích Phong lấy ra một thứ để ngay chóp mũi hắn, hắn mới tỉnh lại.
"Bách Lý Vũ..." An Cửu vui vẻ gọi.
"An Cửu?" Vừa tỉnh lại ánh mắt đầu tiên Bách Lý Vũ liền thấy An Cửu, trái
tim rung động. Khoảng thời gian này hắn được Bắc Sách sắp xếp ở nơi bí
mật, ngay cả người đưa cơm thế nào hắn cũng không nhìn thấy, huống chi
là gặp An Cửu.
"Ngài ra ngoài rồi, Bắc Sách đã đưa ngài rời khỏi
kinh thành, Tĩnh Phong Đế kia muốn truy nã ngài lại càng khó khăn." An
Cửu cuối cùng cũng có thể thở phào.
Bách Lý Vũ hoàn hồn, lúc này
mới chú ý tới Bắc Sách dưới xe ngựa. Hắn nở nụ cười, nhảy xuống, cung
kính chắp tay: "Bách Lý Vũ ta lần đầu tiên thật lòng cảm tạ một người,
Bắc Sách, cái mạng này của ta do ngài và An Cửu nhặt về, ngày nào đó nếu có cơ hội, Bách Lý Vũ ta dù vượt lửa qua sông cũng không chối từ."
Bắc Sách nhận đồ từ tay Xích Phong, đưa cho Bách Lý Vũ: "Mặt nạ da người
này ngươi cầm đi, gương mặt này làm theo một quản sự của Bắc vương phủ,
mấy ngày nay ta đã sắp xếp ông ta đến Bắc Tần Quốc xử lý sản nghiệp bên
đó, ngươi cứ giả dạng thành ông ta đến Bắc Tần Quốc, nơi đó với ngươi mà nói có lẽ sẽ an toàn, còn về quản sự kia, ông ta sẽ tìm một chỗ tĩnh
dưỡng, ba tháng sau mới xuất hiện trước mặt người đời, cho nên ngươi chỉ có thời gian ba tháng." Nói rồi, Bắc Sách lại đưa cho Bách Lý Vũ một
túi tay nải: "Đây là ít đồ ngươi sẽ cần."
"Thế tử... Ngài an bài
chu đáo như vậy, ân tình này ta đây dù làm trâu làm ngựa cũng chưa chắc
trả lại được." Bách Lý Vũ cười tự giễu.
"Ngươi chỉ cần giữ cái mạng này cho tốt, đây là hi vọng của An Cửu!" Bắc Sách nhìn nàng.
Bách Lý Vũ nhìn Bắc Sách, lại nhìn An Cửu: "Được, cái mạng này do An Cửu và
thế tử cứu, Bách Lý Vũ ta chắc chắn sẽ bảo vệ thật tốt."
An Cửu
mỉm cười, tiến lên ôm chặt Bách Lý Vũ, toàn thân Bách Lý Vũ cứng đờ, ánh mắt lộ rõ sự hoảng loạn. Hắn theo bản năng nhìn Bắc Sách, thấy sắc mặt
Bắc Sách nhẹ nhàng, mỉm cười, cứ như không có chuyện gì. Bách Lý Vũ nhíu mày, cũng duỗi tay ôm An Cửu.
Cái ôm của bằng hữu, Bách Lý Vũ hiểu.
"Đi đi, tuy đã ở ngoài thành nhưng cũng không bảo đảm an toàn tuyệt đối." An Cửu kéo khoảng cách của hai người ra, nói.
Bách Lý Vũ cười gật đầu, xoay người, đi vào đêm tối, trong gió lạnh gào
thét, thân ảnh đỉnh bạt kia giơ tay vẫy vẫy phía sau, như lời cáo biệt.
An Cửu nhìn thân ảnh kia đi xa, tay để ngoài gió được Bắc Sách ôm vào
lòng, nghe y nhẹ giọng: "Yên tâm đi, tất cả đều được an bài thỏa đáng,
lần này hắn tới Bắc Tần Quốc sẽ không có chuyện gì."
An Cửu rời mắt, cả người dựa vào lòng Bắc Sách: "Đa tạ chàng, có được phu quân như chàng, đời này của thiếp đúng là lời rồi."
Bắc Sách mỉm cười: "Ta sẽ cho nàng khiếm lời cả đời."
An Cửu giật mình, tiếng cười quanh quẩn trong bóng đêm.
Ngay lúc này, trên bầu trời của kinh thành, pháo hoa nở rộ.
Mấy ngày Tết Âm Lịch, cả kinh thành đều náo nhiệt, Bắc vương phủ cũng vậy,
rất nhiều quan to quý tộc tới báo phỏng, nhưng gần đây nhị công tử Bắc
Mục hình như rất bận, hiếm khi thấy gã.
Đến mùng mười hai, hơi
thở của Tết bắt đầu giảm. Hôm nay, An Cửu đang ngắm mai trong Bắc vương
phủ, Nam Minh vội tới, trình một tờ giấy cho nàng.
An Cửu nhìn tờ giấy kia, nhíu mày: "Đây là chuyện gì?"
"Tờ giấy được mũi tên bắn vào Huy Âm Điện bị thuộc hạ chặn lại, người nọ... Hẳn là cao thủ!" Nam Minh trầm giọng. Thủ vệ của Bắc vương phủ vô cùng
nghiêm mật, một con ruồi cũng khó bay vào, huống chi là một mũi tên?
An Cửu mở tờ giấy ra đọc, sắc mặt thay đổi: "Có biết thân phận người truyền tin không?"
Nam Minh lắc đầu.
An Cửu trầm ngâm một lát, nhanh chóng quay về Huy Âm Điện.
...
Ở Huy Âm Điện, trong thư phòng an tĩnh, Chu Cẩm, Xích Phong đứng song
song, Bắc Sách ngồi trên giường trà vuốt ve ngọc bội trong tay.
"Thế tử, tiếp theo nên làm thế nào?" Chu Cẩm nghiêm túc hỏi, hoàn toàn khác với dáng vẻ cà lơ phất phơ thường ngày.
Bắc Sách nhíu mày, còn chưa nói gì, cửa đột nhiên bị mở ra. Bọn họ đồng
loạt nhìn về phía cửa, vừa thấy An Cửu, Chu Cẩm vốn định mắng chửi lập
tức ngậm miệng.
Nực cười, trước kia trong Huy Âm Điện này người
lớn nhất là Bắc thế tử, nhưng bây giờ, người đứng đầu lại là thế tử phi
An Cửu này!
Ai dám trách nàng tùy ý xông vào thư phòng?
Quả nhiên Chu Cẩm còn đang nghĩ, Bắc thế tử một khắc trước còn thâm trầm
ngồi trên giường trà đã đứng dậy đi về phía An Cửu, mỉm cười sủng nịch,
ngay cả hắn cũng không khỏi kinh ngạc, cứ tưởng mình gặp ảo giác.
"Sao vậy?" Thấy An Cửu nhíu mày, Bắc Sách nắm tay nàng, tay còn lại xoa xoa
giữa cung mày của nàng, trong mắt dường như chỉ có sự tồn tại của An
Cửu.
Chu Cẩm đứng cạnh nhìn lập tức bị hình ảnh ngọt ngào này làm cho nổi da gà, lòng thầm nghĩ từ khi đại hôn, trong mắt thế tử của họ
đã có nữ nhân rồi!
Ánh mắt nhìn An Cửu lúc nào cũng sủng nịch như vậy làm hắn cũng muốn cưới một tức phụ để yêu thương.
An Cửu đưa tờ giấy cho Bắc Sách: "Phế thái tử định soán vị, được Bắc vương phủ hỗ trợ."
Bắc vương phủ hỗ trợ? Không thể nào là Bắc Sách, như vậy khả năng duy nhất là Khanh vương phi.
Bắc Sách nhìn An Cửu, sắc mặt ngưng trọng như lúc nãy: "Xem ra sự việc không đơn giản như vậy.
Chu Cẩm và Xích Phong nhìn nhau: "Hành động gần đây của Bắc Mục đều nhờ
được vương gia trao quyền, gã thậm chí lén dùng thế lực bí mật của Bắc
vương phủ, chẳng lẽ là vì mưu nghịch sao? Nhưng tờ giấy này là ai đang
nhắc nhở?"
An Cửu giật mình, câu này của Chu Cẩm để lộ quá nhiều tin tức: "Thế lực bí mật?"
Bắc Sách nắm chặt tay An Cửu, giải thích: "Năm đó Bắc vương phủ và An Dương vương phủ hỗ trợ tiên đế đánh hạ giang sơn, sau này đương kim hoàng đế
đăng cơ cũng là nhờ được gia gia soái binh phụ tá, cuối cùng gia gia lo
bị vắt chanh bỏ vỏ, cho nên giao ra binh quyền, lấy lui làm tiến, gia
gia một đời ở trên ngựa chiến, danh tướng thủ hạ vô số, cho dù giao ra
binh quyền thì rất nhiều người vẫn là người của gia gia!"
"Ý
chàng là... Bắc Mục và Khanh vương phi muốn lợi dụng thế lực này trợ
giúp thái tử mưu đoạt ngôi vị hoàng đế? Còn được Bắc vương gia ủng hộ?"
An Cửu nhíu mày, thông tin này thật sự khiến người ta khiếp sợ.
Khanh vương phi kia quá lớn mật!
Bà ta có dã tâm chẳng có gì lạ, nhưng Bách Lý Khiên đã hưu Bắc Nhu, bà ta trợ giúp thái tử mưu triều soán vị để làm gì?
Điều này An Cửu thật sự nghĩ không ra, mà Bắc vương gia kia...
Hạ Hầu Âm là mấu chốt trong này?
Bắc vương gia si mê Hạ Hầu Âm, mà Hạ Hầu Âm hoài cốt nhục của hoàng đế, ông ta hẳn không nuốt được cục tức này, cho nên lựa chọn được ăn cả ngã về
không, liều mạng một trận, chỉ cần Tĩnh Phong Đế bị Bách Lý Khiên thay
thế, như vậy ông ta có thể đoạt lại Hạ Hầu Âm, hóa giải oán hận trong
lòng.
Hạ Hầu Âm, nữ nhân này quá yêu tà, dường như tất cả đều là trùng hợp, mà đó thật sự chỉ là sự trùng hợp sao?
Nàng ta câu dẫn hoàng đế tương đương với việc để lộ dã tâm của mình và Hạ
Hầu gia, mà ngay lúc này nàng ta hẳn sẽ kích động Bắc vương gia hận Tĩnh Phong Đế, khiến ông ấy mưu tính toàn bộ việc này.
Mưu triều soán vị? Nếu mục đích của Hạ Hầu gia là mưu triều soán vị thì tại sao không
đợi sau khi hài tử trong bụng nàng ta chào đời rồi tính tiếp, đến lúc
đó, trợ giúp hài tử của nàng ta bước lên đế vương là việc danh chính
ngôn thuận, tại sao lại là bây giờ?
Nếu Hạ Hầu Âm là chủ mưu thì những việc này hình như không thể giải thích, không phải sao?
"Nàng yên tâm, những người đó dù là phụ vương chỉ sợ cũng khó động vào, nếu
bọn họ đã muốn trợ giúp thái tử mưu phản, vậy chúng ta cứ yên tĩnh xem
biến đi." Bắc Sách khẽ cười, "Chu Cẩm, truyền lời xuống, mọi việc cứ
thuận theo ý của Bắc Mục!"
Chu Cẩm giật mình: "Nhưng nếu bọn họ
mưu loạn, thành công, Bắc Mục chắc chắn một tay che trời, nếu không
thành công, Bắc vương phủ cũng sẽ chịu liên lụy."
"Ngươi cứ yên
tâm phân phó xuống, tự ta biết đắn đo. Hai thế lực trong Bắc vương phủ
này tranh đấu nhiều năm như vậy, cũng đến thời điểm nên có quyết đoán
với Khanh vương phi rồi." Bắc Sách híp mắt, đáy mắt lộ rõ sát khí.
Chu Cẩm hiểu ý Bắc Sách, lập tức nhận lệnh lui xuống. Bắc Sách lại phân phó Xích Phong vài câu, Xích Phong ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại An Cửu và Bắc Sách.
Rất nhiều nghi vấn trong đầu An Cửu vẫn không có cách nào tiêu tan, người truyền tin... Rốt cuộc là ai?
Là ai cho họ biết bí mật phế thái tử soán vị? An Cửu nghĩ tới rất nhiều
người, nhưng đến cuối cùng vẫn không có manh mối gì, cứ như trong bóng
tối đang có một bàn tay khống chế tất cả, mà họ lại không thấy rõ chủ
nhân của bàn tay này rốt cuộc là ai.
Mấy ngày kế tiếp, bề ngoài trông có vẻ an tĩnh, nhưng An Cửu biết gợn sóng tiềm tàng ngày càng rõ.
Quy tắc bao năm qua, tế thiên ngày nguyên tiêu do hoàng đế tự mình dẫn
triều đình cung phi đến tế đàn, đây là thời điểm hoàng đế xuất cung, nếu muốn hành thích vua mưu phản, đây là cơ hội không thể tốt hơn.
Từ chỗ Bắc Sách An Cửu nghe được tin gần đây Bắc Mục càng có nhiều hành
động, trước nguyên tiêu một ngày, An Cửu lại nhận một tờ giấy, nội dung
bên trên không khác lần trước.
"Tế thiên nguyên tiêu, hành thích
vua soán vị." Nhìn mấy chữ này, An Cửu nhíu mày, nhìn Bắc Sách, "Lại
nhắc nhở, rốt cuộc là cao nhân tương trợ sau lưng Bắc vương phủ hay
người nọ có mục đích gì khác?"
"Bắc vương phủ xưa nay đều tự bảo vệ mình, cao nhân phía sau..."
"Vậy là có mục đích khác?"
Bắc Sách ôm An Cửu vào lòng, dịu dàng nói: "Hôm nguyên tiêu ta đã an bài
thỏa đáng, cho dù phế thái tử mưu loạn cũng sẽ không liên lụy đến Bắc
vương phủ, còn về mục đích của người truyền tin... Hắn đã có mục đích,
vậy thì dù sớm hay muộn cũng sẽ để lộ thôi, hiện giờ ít nhất từ tin tức
hắn truyền tới cũng có lợi cho chúng ta."
An Cửu dựa vào lòng Bắc Sách, dần bình tĩnh lại, kẻ đứng sau dù có mục đích gì, nàng cũng phải
bắt được hắn và mục đích của hắn, nhìn đến tận cùng!
Hôm nguyên tiêu, An Cửu và Bắc Sách dậy từ sáng sớm.
Theo quy củ bao năm, người của Bắc vương phủ đều tham dự tế thiên, mà Bắc
vương gia lại cáo ốm, thoái thác lời mời của hoàng cung, điều này rất
hợp ý Tĩnh Phong Đế, đỡ phải khiến ông ta lại chướng mắt.
Thời
điểm An Cửu ra ngoài, đúng lúc gặp Bắc Nhu, Ngọc Uyển và Khanh vương
phi. Mấy người họ gặp nhau, không nói gì nhiều, có điều An Cửu phát hiện Khanh vương phi dường như có nét đắc ý.
Xem ra kế hoạch của bọn họ diễn ra vào hôm nay!
Xe ngựa xuất phát, rất nhanh đã hòa vào đội ngũ tế thiên của hoàng cung, đội ngũ mênh mông cuồn cuộn xuất phát tới tế đàn.
...
Tế đàn hoàng lăng nằm ngoài kinh thành mười dặm. Đội ngũ đến tế đàn, An
Cửu vừa xuống xe liền thấy Ngọc Uyển đi về hướng này. An Cửu kinh ngạc,
nhưng đó chỉ là chớp mắt, nàng lập tức hoàn hồn, không hề né tránh, thậm chí còn tươi cười tiếp đón.
"Ngọc Uyển tham kiến thế tử phi."
Ngọc Uyển hành lễ, bộ dáng dịu dàng trầm tĩnh ấy vẫn giống hệt thời điểm còn là nhị tiểu thư Ngọc gia.
"Đều là tỷ muội trong nhà, cần gì
hành lễ lớn như vậy?" An Cửu cười đỡ Ngọc Uyển đứng dậy, "Huống chi muội đang có thai, đừng để mệt nhọc. Bắc Mục thật có phúc, có thứ phu nhân
thông minh như muội, lại sắp có nhi tử chào đời."
Ngọc Uyển thân
mật nắm tay An Cửu: "Thế tử phi, tuy chúng ta cùng sống trong Bắc vương
phủ nhưng lại hiếm có cơ hội qua lại, lần trước tỷ hỗ trợ Ngọc Uyển trên yến tiệc trung thu, Ngọc Uyển luôn khắc ghi trong lòng."
"Vậy muội định báo đáp ta thế nào?" An Cửu nhướng mày cười.
Ngọc Uyển sửng sốt, hoàn toàn không ngờ An Cửu lại đột nhiên hỏi như vậy.
An Cửu bật cười: "Đùa thôi, ta không cần báo đáp gì cả, chỉ mong muội đừng theo ai đó hại ta là được."
Lúc nói chuyện, An Cửu nhìn về hướng Bắc Nhu đang đi tới. Thấy ả ta, nàng
lập hiểu sở dĩ Ngọc Uyển chắn trước mặt nàng hoàn toàn là vì Bắc Nhu bày mưu tính kế.
Nhưng kế hoạch của họ là gì?
Ánh mắt An Cửu
lập lòe như đang suy tư, mà Ngọc Uyển đã nhận ra hành động của mình bị
An Cửu nhìn thấu, nhưng sắc mặt vẫn như thường: "Thế tử phi, tỷ có bằng
lòng tin Ngọc Uyển không?"
An Cửu kinh ngạc: "Tin muội? Tin muội cái gì? Dựa vào đâu mà tin muội?"
"Thế tử phi, hôm đó trong bữa tiệc trung thu, Ngọc Uyển tin tỷ có thể giúp
mẫu thân muội, cho nên muội giúp tỷ vạch trần Ngọc Vô Song. Tỷ là người
muội bội phục. Phụ thân nói muội thông minh, muội cũng nghĩ thế, nhưng
đến khi gặp tỷ, muội mới nhận ra sự thông minh của muội chỉ có thể dùng
để tự bảo vệ mình, còn tỷ thì khác, tỷ thông minh, có thể khống chế được đại cục, do vậy muội mới hạ quyết tâm tới tìm tỷ." Ngọc Uyển thấp
giọng, ánh mắt vô cùng chân thành.
"Thế sao? Muội tới tìm ta làm gì?" An Cửu nhướng mày cười.
"Không sai, muội phụng mệnh Bắc Nhu mà tới, nhưng muội tới không phải để hoàn
thành việc ả ta muốn muội làm. Ả dùng hài tử trong bụng muội ép muội,
bắt muội nghĩ cách đối phó tỷ, nhưng đối phó tỷ nào dễ như vậy? Muội
không muốn rơi vào kết cục như Ngọc Vô Song, càng không muốn biến thành
Bắc Nhu của bây giờ, vì thế muội chọn tỷ, chọn kết thành đồng minh với
tỷ." Ngọc Uyển nhìn An Cửu chằm chằm.
Bắc Nhu nói nàng và ả là
một loại người, nhưng ả sai rồi, Bắc Nhu vì một nam nhân không yêu mình
mà tự chà đạp bản thân, thậm chí vứt bỏ cả hài tử. Nhưng nàng không
phải, nàng thích Bắc Mục, nhưng tình nghĩa đó vẫn nằm trong sự khống chế của lý trí. Nếu không có hài tử, nàng sẽ trợ giúp gã, cho dù mất mạng,
nhưng hôm nay có hài tử, nàng không thể lỗ mãng hành sự.
Ván bài này sẽ dùng hết tiền đặt cược của đời nàng, kết minh với An Cửu, bảo vệ hài tử trong bụng một đời bình an!
An Cửu nghiêm túc nhìn Ngọc Uyển: "Kết minh? Muội định kết đồng minh với ta thế nào?"
"Tế thiên hôm nay sẽ không thái bình, Bắc Nhu bảo muội tới dụ tỷ đến sau
núi, ở đó có chôn hỏa dược, ả muốn nổ chết tỷ, nhưng ngay cả mạng của
muội ả cũng không màng, muội sao có thể tin ả sẽ chờ muội ra mới cho nổ
hỏa dược?" Ngọc Uyển cắn răng.
Nổ chết nàng?
Lần này Bắc Nhu đúng là đã hạ quyết tâm dồn nàng vào chỗ chết!
"Còn gì nữa? Mấy ngày hôm nay vốn đã không thái bình, gần đây hình như Bắc Mục cũng rất bận." An Cửu cười như không cười.
Ngọc Uyển sửng sốt, ngay sau đó cười lạnh: "Ha ha, muội nói mà, thế tử phi là lựa chọn duy nhất của muội!"
Ngay cả việc Bắc Mục hành động nàng cũng biết sao?
Điều này có ý nghĩa gì?
"Muội là nữ tử thông minh, muội đã biết ta biết dã tâm của Bắc Mục, muội
không đi báo tin à? Chẳng lẽ muội định trơ mắt nhìn phu quân của muội bỏ mạng ở đây?" Ánh mắt An Cửu trở nên sắc bén.
"Báo tin? Thế tử
phi nói chuyện này với muội, muội còn cơ hội để báo tin sao? Mục đích
của muội là đầu quân cho tỷ, thay vì báo tin, muội có thể trung thành,
ít ra muội vẫn có được chút ít, không phải ư?"
"Muội thật sự mặc
kệ tính mạng phu quân của muội?" An Cửu nhướng mày, phản ứng của Ngọc
Uyển quả thật nằm ngoài dự đoán của nàng.
"Trượng phu? Thế tử phi cũng biết muội gả cho Bắc Mục thế nào. Từ trước đến giờ Bắc Mục chưa
từng coi muội là thê tử, muội chỉ là công cụ gã phát tiết nỗi hận với
Ngọc Vô Song mà thôi, nhưng muội... Muội vẫn động tình với gã, nhưng tỷ
cũng như muội đều là người thông minh, một khi đã vậy, lúc này nếu chỉ
có thể chọn một, muội đương nhiên sẽ chọn hài tử trong bụng." Ngọc Uyển
kiên định nói, "Tỷ không tin muội sao?"
"Tin muội?" An Cửu cười lạnh, "Ta đương nhiên tin. Nhưng muội thật sự nghĩ kỹ rồi? Không đi báo tin à?"
"Ha ha, nếu đi báo tin, muội sẽ chẳng giữ được gì cả, muội hà tất ngu dốt như vậy?"
"Ngọc Uyển, muội chẳng những thông minh, còn rất thức thời. Được, ta đồng ý kết minh với muội."
Nhận được đáp án này, Ngọc Uyển thở phào: "Bắc Nhu muốn nổ chết tỷ, tỷ không được ra sau núi."
"Vậy còn muội? Không dẫn ta ra sau núi, muội định báo cáo kết quả làm việc thế nào?" An Cửu nhíu mày, nhàn nhạt hỏi.
"Muội còn cần báo cáo ư? Ở đây đông người, muội đột nhiên mất tích cũng sẽ
không có ai phát hiện, cho dù Bắc Nhu chú ý, đắc tội, nhưng muội tin chỉ cần qua hôm nay, ả không còn cơ hội làm gì muội cả." Giọng của Ngọc
Uyển đã bình tĩnh hơn rất nhiều. Trước đây nàng không biết tất cả đều
nằm trong sự khống chế của An Cửu, cho nên còn nghĩ cách khác, mà hiện
tại, nàng "mất tích" là cách tốt nhất không phải sao?
Tin rằng An Cửu sau khi biết mình đã khống chế tất cả bí mật cũng sẽ để mình "mất tích" mới an tâm.
Hai nữ nhân nhìn nhau, An Cửu ngày càng thưởng thức Ngọc Uyển: "Đi, chúng
ta ra sau núi, nếu Bắc Nhu đã có kế hoạch như vậy, dù thế nào cũng nên
cho ả một câu trả lời không phải sao?"
Ngọc Uyển giật mình: "Thế
tử phi..." Vừa mở lời, Ngọc Uyển liền ngậm miệng, cũng nở nụ cười:
"Được, thế tử phi đã muốn đi, vậy chúng ta đi."
Nếu An Cửu muốn
đi thì chắc chắn không phải tự mình mạo hiểm, nếu nàng đã biết nơi đó có hỏa dược, với năng lực của nàng, muốn động tay chân gì đó cũng là việc
dễ như trở bàn tay, chỉ sợ Bắc Nhu...
Ha ha, càng nghĩ Ngọc Uyển
càng kích động, nàng muốn xem xem kế hoạch muốn dồn An Cửu vào chỗ chết
của Bắc Nhu cuối cùng sẽ có kết quả gì?
An Cửu nhìn phản ứng của Ngọc Uyển, mỉm cười: "Vậy phiền muội dẫn đường cho ta!"
"Ngọc Uyển đương nhiên sẵn lòng." Ngọc Uyển hành lễ với An Cửu, sau đó thấp giọng nói với nàng vài câu.
An Cửu lẳng lặng nghe, mà Bắc Nhu đứng cách đó không xa chứng kiến tất cả
rất vừa lòng, xem ra Ngọc Uyển và An Cửu trò chuyện rất vui vẻ, vậy kế
hoạch của ả càng gần thêm một bước không phải sao?
"Lục Nhiêu,
mọi việc đã an bài thỏa đáng chưa?" Bắc Nhu dò hỏi cung nữ bên cạnh,
dường như muốn xác định rõ ràng mọi việc, lần này là lần cược cuối cùng
của ả và An Cửu, ả bắt buộc phải đảm bảo không có sai sót.
"Hồi tiểu thư, đều đã an bài thỏa đáng, tiểu thư cứ yên tâm." Lục Nhiêu trả lời, tâm trạng căng thẳng đến cực điểm.
Bắc Nhu nhếch mép cười: "Tốt, tốt lắm!"
An Cửu ơi An Cửu, hôm nay sau núi hoàng lăng sẽ là nơi táng thân của ngươi!
Không, là chết không có chỗ chôn, lượng hỏa dược đó đủ để khiến An Cử nổ tung đến không còn tro tàn!
Bắc Nhu hưng phấn nhìn An Cửu và Ngọc Uyển đi về hướng sau núi, kích động tiến lên một bước: "Đi, đuổi theo!"
Ả muốn tận mắt thấy An Cửu bước vào cái bẫy ả đã thiết kế.
Ai có thể cười đến cuối cùng sao?
Ả muốn xem xem đến cuối cùng An Cửu còn cười được không!
Người lợn? An Cửu muốn biến ả thành người lợn, vậy ả sẽ cho nàng nổ tung, đây coi như đòn đánh trả tốt nhất!
Nghĩ đến đây, Bắc Nhu càng đắc ý, nhưng vì quá muốn dồn An Cửu vào chỗ chết, ả lại không phát hiện trong mắt hai nữ tử kia đều là thâm ý, cái bẫy
này rốt cuộc lập cho ai còn chưa biết, không phải à?