Sau khi phá huỷ sào huyệt, quanh khu biệt thự thanh tịnh hơn không
ít, ngay từ đầu còn có mấy động vật biến dị, sau đó liền không thấy động vật biến dị nào nữa, chắc là đều đi nơi khác kiếm ăn.
Đám người Hàn Dực ở khu biệt thự nghỉ ngơi chỉnh đốn hai ba ngày, mỗi ngày đều
chú ý tin tức, tiến hành các loại huấn luyện thể năng, sửa sang lại vật
tư còn thừa, một đám người
ngốc cùng một chỗ cũng sẽ không cảm thấy nhàm chán.
Trong sân rộng lớn, Hàn Kiều Kiều đối diện với bao cát luyện quyền. Ánh mắt
của cô phi thường chuyên chú, tư thế tiêu chuẩn, tốc độ phi thường mau.
Hàn Kiều Kiều tự định ra hạng mục huấn luyện cho mình, trọng điểm đều là sức chịu đựng hoặc là tốc độ, lực lượng chỉ ngẫu nhiên mới luyện thêm.
Cô biết rõ ưu thế và điểm xấu trên thân thể mình, dù nỗ lực
luyện tập lực lượng như thế nào, cũng khó có thể bắt kịp dị chủng và nam nhân cường tráng, chi bằng tốn thêm nhiều công phu ở tốc độ và sức chịu
đựng.
Ngôn Tiếu và Bạch Khải Thụy đã hấp thu tinh hạch, cũng
luyện tập ở trong sân, hỏa dị năng của Ngôn Tiếu càng thêm thành thạo,
Bạch Khải Thụy chẳng những có thể tàng hình, còn
có thể tàng hình vật tư trong tay, Lục Trường Uyên kiến nghị hắn thuần thục rồi liền thử với vật thể sống.
Hai người ngay từ đầu luyện tập còn tính là nghiêm túc, thời gian lâu rồi
liền không khỏi có chút không thú vị, Ngôn Tiếu thấy Hàn Kiều Kiều đánh
quyền nghiêm túc, liền chạy tới chọc
cô.
"Kiều Kiều, anh em nuôi em lớn thế nào vậy? Chậc chậc chậc, còn biết đánh quyền."
Ngôn Tiếu đến gần bao cát cũng khoa tay múa chân hai cái, cười nói: "Anh
thấy tư thế của em thực chuyên nghiệp a, luyện mấy năm? Tiểu nha đầu tài cao mật lớn ha."
Hàn Kiều Kiều nhấp môi, hàm hồ trả lời: "...... Cũng không mấy năm." Lúc này, Tiêu Giản đi ra, vẫy tay với bọn họ.
Bạch Khải Thụy đang tàng hình vừa thấy Tiêu Giản, lập tức hiện ra, lại hù Hàn Kiều Kiều nhảy dựng.
Bạch Khải Thụy vui sướng chạy vào phòng, trong miệng hỏi: "Tiêu Giản, đến giờ ăn cơm rồi sao?"
Ngôn Tiếu nhìn bóng dáng Bạch Khải Thụy, cười mắng: "Đồ tham ăn, thời gian này còn lâu mới tới giờ ăn."
——
Hiện tại xác thật không phải là thời gian ăn cơm.
Lục Trường Uyên và Hàn Dực đang ngồi ở trong phòng khách trò chuyện cái gì
đó, trên bàn trà là một tấm bản đồ thành phố. Chờ tất cả mọi người đến
đông đủ, Lục Trường Uyên mới
nói cho mọi người, TV trong nhà đã không thu được tín hiệu, internet vừa rồi cũng bị chặt đứt.
Nói cách khác, bọn họ hiện tại đối với chuyện phát sinh bên ngoài hoàn toàn không biết gì.
Hàn Dực quyết định ngày hôm sau lên thành phố một chuyến. Hướng đi và kế
hoạch của quân đội, quy mô căn cứ và phương hướng, còn có quân đội đối
với dị năng giả có tính toán
gì...... Tất cả đều cần phải đi tìm hiểu.
Hàn Dực học ở trường quân đội mấy năm, biết rõ sự lợi hại của quân quyền.
Nếu không phải bởi vì cha Hàn qua đời ngoài ý muốn, hắn hiện tại chỉ sợ
cũng là một quan quân không
nhỏ, chỉ là con đường làm quan luôn ngàn khó vạn hiểm, không có người giúp đỡ rất khó để lên cao hơn.
Mấy người ở Hàn gia lại kéo bè kéo cánh mỗi ngày, có vị trí tốt tự nhiên là để lại cho con cái mình, ai sẽ nhớ đến hắn? Bất quá, hiện tại hắn ngược lại muốn cảm tạ người Hàn gia không
kéo hắn vào đó, như thế hắn mới có thể tùy tâm sở dục bảo hộ người mình muốn bảo hộ, mà không phải
bó tay bó chân, nghe chỉ thị của thượng cấp.
Ngày hôm sau, bọn họ xuất phát đi lên thành phố.
Tiêu Giản ngồi ở ghế điều khiển, Ngôn Tiếu ngồi ghế phụ, Hàn Dực, Hàn Kiều
Kiều và Lục Trường Uyên ngồi ở hàng ghế sau. Bạch Khải Thụy tương đối ủy khuất bị nhét vào thùng xe, thùng xe còn có súng ống đạn dược, Bạch
Khải Thụy hình thể thon gầy cũng không chê chật. Hắn là phái tính tình
yên vui, giỏi về mua vui trong đau khổ, cả người chui rúc sau thùng xe,
phải vươn đầu lên phía trước mới có thể thấy phong cảnh hai bên xe.
Hàn Kiều Kiều thấy hắn thần thái sáng láng, cô che miệng, nói nhỏ bên tai
Hàn Dực: "Anh, anh nhìn anh ta kìa, có giống con chó săn lông vàng chúng ta nuôi trước kia không." Cô
không có ý vũ nhục Bạch Khải Thụy, chỉ là hình ảnh này thật sự làm cô nhịn không được nhớ tới chó săn kia, nó cũng là ngồi xổm trong thùng xe như thế này, duỗi đầu lên trước vui
tươi hớn hở le lưỡi...... Một đầu tóc vàng của Bạch Khải Thụy, biểu tình
trung khuyển thật sự, bất đồng duy nhất phỏng chừng là không le
lưỡi......
Đôi mắt Hàn Dực ám ám, không biết Hàn Kiều Kiều như
vậy có tính là nhả khí như lan không, chỉ cảm thấy mỗi chữ cô phun ra
đều mang theo nhiệt khí, những nhiệt khí đó chui vào tai hắn, làm xương
cốt hắn đều ngứa ngáy. Hắn tóm lấy tay Hàn Kiều Kiều, thanh âm vững vàng nói: "Nghịch ngợm."
Hàn Kiều Kiều ở trong lòng ngực Hàn Dực cười ha ha.
Ngôn Tiếu ở hàng ghế trước quay đầu lại, hỏi: "Cái gì mà lông vàng?"
Hàn Kiều Kiều cười lợi hại hơn: "Tai anh linh thật! Em nói nhỏ giọng như vậy cũng có thể bị anh nghe thấy."
Ngôn Tiếu nhún vai: "Anh không phải tò mò sao? Chưa bao giờ biết trong nhà
Hàn ca nuôi thú cưng mà." Hắn nói xong, chớp mắt, nói: "Hàn ca chỉ lo
nuôi em gái thôi!"
"Sao có thể không biết, lúc ấy đều lên báo mà." Hàn Kiều Kiều méo miệng, kia cũng không phải là hồi ức tốt đẹp gì.
Ngôn Tiếu vừa nghe, tức khắc rất có hứng thú hỏi cô.
Kỳ thật cũng không phải là chuyện lớn gì, lúc sinh nhật mười tuổi của Hàn
Kiều Kiều, cha kế Hàn Thần Cảnh tặng cho cô một chú chó con lông vàng,
đứa trẻ nào mà không thích động vật nhỏ chứ? Lúc ấy Hàn Kiều Kiều cũng
hiếm lạ một trận, chẳng qua ngày thường cô có rất nhiều bài tập, luyện
thư pháp, học đàn tranh, còn đi báo danh khoá học lễ nghi, cho nên thời
gian bồi chó con rất ngắn. Nhiều lắm thì là về nhà trêu đùa, ngày thường chiếu cố chó con cũng đều là người hầu làm.
Nhớ tới chính mình
khi còn nhỏ, cũng buồn cười thật sự, luôn sợ chính mình bị người xem
thường, vì đón ý nói hùa các bạn học, mời các bạn về nhà làm khách, kết
quả ngày hôm sau mấy đứa đó liền ở trong trường học nói bậy, nói cô
ngược đãi chó con. Còn có một nữ sinh vênh váo tự đắc chạy tới nói với
cô cái gì mà không có tình yêu thì đừng nuôi chó, cô không thể cho nó
sinh hoạt hạnh phúc ngay từ đầu thì đừng lựa chọn nuôi nó, nếu nuôi liền phải chịu trách nhiệm, nó là một sinh mệnh, không phải là búp bê Tây
Dương, mỗi ngày nhốt nó ở trong bàn tay trải qua sinh hoạt không có lạc
thú quả thực là quá tàn nhẫn...... Blah blah nói một đống lớn.
Hàn Kiều Kiều nghĩ thầm, làm gì có bàn tay to như bóng rổ? Sân Hàn gia một
chút cũng không nhỏ được không? Bất quá Hàn Kiều Kiều vẫn thực nghiêm
túc kiểm điểm chính mình, cảm thấy thời gian chính mình bồi chó con quá
ít, từ đây mỗi buổi tối cô đều mang chó ra ngoài đi dạo.
Ngôn
Tiếu chớp mắt: "Này không phải là khá tốt ư? Sao lại lên báo?" Hàn Kiều
Kiều tức giận nói: "Là có chuyện nha! Trên đường gặp một nữ nhân mang
theo trẻ con, trong tay đứa trẻ đó ôm một quả bóng, vừa vặn bóng rớt
xuống mặt đất, chó con của
em lúc ấy liền lên cơn, em lúc đó
tuổi còn nhỏ nên không kéo được dây dắt chó, nó lập tức nhào qua." Cô
nói xong, không khỏi thở dài: "Cũng may nó chỉ là chạy theo bóng, không
xảy ra chuyện gì, em cũng vốn dĩ cho rằng không có gì, ai biết ngày hôm
sau báo chí đăng ảnh chụp......"
Nhớ tới chuyện này, cô liền cảm thấy quá mất mặt......
Ngôn Tiếu giả vờ tức giận: "Ai mà không có mắt như vậy? Thế mà dám đăng ảnh
chụp Kiều Kiều của chúng ta? Có đánh mosaic trên mặt không?"
Hàn Kiều Kiều lắc đầu, nói: "Lúc ấy là buổi tối, ảnh chụp cũng không rõ ràng lắm, em còn bị tiêu đề bài viết kia chọc giận đó!"
"Viết như thế nào?"
"Thiên kim hào môn thả chó hành hung!" Cô oan chết đi được. Lúc ấy con chó kia mới sáu bảy tháng tuổi, lại có bộ dáng ngây ngốc, hành hung cái gì
a......
Ngôn Tiếu phụt cười, những người khác cũng sôi nổi cười
ra tiếng. Mọi người liên tưởng Hàn Kiều Kiều mười tuổi, dắt một con chó
săn màu vàng sáu tháng tuổi đi thả chó hành hung?...... Nghĩ như thế nào cũng cảm thấy......
Hàn Kiều Kiều hầm hừ nói: "Sau đó Hàn ba ba tặng chó cho người khác, em không bao giờ muốn nuôi chó nữa!"
Mọi người lại cười rộ lên.
Tốc độ xe lúc này chậm lại, Tiêu Giản ngừng xe, nói: "Hàn ca, phía trước có chướng ngại."