Xuyên Nhanh Công Lược: Tiến Lên Đi, Pháo Hôi!

Chương 49: Tác Giả Bị Sao Chép Tác Phẩm (16)


trướctiếp

Họ nghĩ rằng việc làm này là để giúp thần tượng của mình, dạy dỗ Lâm Thủy, người mà họ coi là "kẻ không biết xấu hổ", đồng thời thể hiện năng lực của mình để thần tượng biết đến và khen ngợi. Đối với họ, đó là một điều rất oai hùng.

Dù biết Tiêu Nguyễn cố tình xúi giục thì đã sao? Điều đó cũng chẳng ảnh hưởng gì đến lợi ích của họ.

Nhưng giờ đây, khi phải đối mặt với nụ cười đáng sợ của Dư Miểu và con dao sắc bén kia, họ đã biết thế nào là đau đớn thật sự.

Sợ làm Dư Miểu nổi giận, cả đám liền nhanh chóng khai hết mọi chuyện, hận không thể móc cả ruột gan ra mà khai báo, chẳng ai còn quan tâm đến kết cục của Tiêu Nguyễn nữa!

Dư Miểu vui vẻ tiếp nhận những nhược điểm mà bọn họ cung cấp.

Cô cũng không định làm lớn chuyện với mấy đứa trẻ này.

Tuy nhiên việc đe doạ khiến bọn chúng khiếp sợ đến mức không dám tìm đến cô nữa thì cô lại rất am hiểu nha.

Sau khi mấy cô gái khóc lóc, mặt mũi tèm lem nước mắt chạy ra khỏi cầu thang, Dư Miểu đóng cửa lại, cất con dao chặt dưa hấu mới tinh vào chỗ cũ mà không quấy rầy ông Trần.

Sau đó cô quay về căn phòng trọ bên ngoài trường.

So với lúc ban đầu, căn phòng giờ đây đơn giản hơn nhiều.



Ngoài một chiếc giường nhỏ, một chiếc máy tính cũ và một giá sách đơn giản thì chỉ còn một chiếc thùng đựng vài bộ quần áo.

Bên ngoài phòng trọ có mấy chàng trai trẻ ngồi đợi.

Nhìn bọn họ có vẻ như vẫn chưa tốt nghiệp, với nét mặt non nớt của những sinh viên vẫn còn mơ màng với đời.

Khi thấy Dư Miểu xuất hiện, một người trong nhóm liền nhanh chóng đứng dậy: "Ôi trời, cuối cùng cậu cũng về rồi! Tôi còn tưởng cậu đang đùa tôi đấy!"

"Cậu nghĩ mình có gì vui để tôi đùa sao?" Dư Miểu bình thản đáp, không để ý đến ánh mắt dò xét của những người khác, "Thời gian của tôi rất quý giá, tôi không bao giờ lãng phí vào việc đùa cợt."

Nói xong cô nhìn về phía những người còn lại.

Mấy chàng trai ban đầu đang dùng ánh mắt đánh giá xem liệu Dư Miểu có đáng tin hay không. Nhưng dưới ánh mắt lạnh lùng của cô, họ đột nhiên mất hết tự tin, ngược lại cảm giác như chính họ mới là những kẻ đang bị đánh giá.

"Là các cậu à?" Dư Miểu khẽ gật đầu, không nói gì thêm, cô xoay người đi xuống lầu mà không thèm mở cửa, "Đi thôi, tôi sẽ dẫn các cậu đến nơi làm việc sau này."

Khi cô xoay người rời đi, mấy người kia đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.

Không biết là do thoát khỏi áp lực của khí thế đáng sợ kia hay do may mắn vì không phải làm việc trong cái phòng trọ chật hẹp này.



Lợi dụng lúc Dư Miểu không để ý, mấy người kia liền khều khều chàng trai dẫn đầu: "Này Khổng Nam, cậu đào đâu ra một bạn học như thế này, nhìn hơi đáng sợ đấy..."

Ánh mắt đó, khí thế đó, hoàn toàn không hợp với vẻ ngoài thanh tú của cô chút nào!

Khổng Nam bước nhanh hơn: "Cô ấy sẽ là sếp tương lai của chúng ta, sao có thể giống chúng ta được? Nhanh chân lên, đừng để lỡ cơ hội, tôi nghĩ cô ấy sẽ không quay lại tìm thêm người đâu."

Khổng Nam có chút chột dạ khi quay đầu lại.

Làm sao cậu ta có thể giải thích rằng mình gặp cô ấy khi chơi game ở quán net chứ?

Và chính cậu ta cũng không biết vì sao lại bị Dư Miểu dụ dỗ bằng vài lời nói, thậm chí còn gọi thêm cả đám anh em từ các khoa khác đến...

Khổng Nam chỉ mong Dư Miểu không phải đang nói đùa, nếu không khi quay về, chắc chắn cậu ta sẽ bị mấy anh em của mình lột da cho xem!

Khu vực này trông có vẻ đơn sơ, vì nằm gần khu đại học nên giá thuê nhà ở đây tương đối thấp.

Cơ sở hạ tầng có phần lạc hậu và nằm trong diện quy hoạch để phá dỡ, những sinh viên trẻ tuổi yêu thích vẻ đẹp hiện đại chắc chắn sẽ không mặn mà với nơi này.

Những người không có tiền thường chọn ở ký túc xá trường; còn những người có tiền thì đương nhiên sẽ tìm nơi an toàn và tiện nghi hơn để sống.

trướctiếp