Xuyên Nhanh Công Lược: Tiến Lên Đi, Pháo Hôi!

Chương 47: Tác Giả Bị Sao Chép Tác Phẩm (14)


trướctiếp

"Chứng cứ cái quái gì chứ!" Một nữ sinh nhổ nước bọt, "Bất kể bằng chứng thế nào, Tiêu Tiêu của chúng tôi mới là đúng! Lần này chúng tôi đến để cảnh cáo cô, nếu còn không rút lui thì đừng trách chúng tôi không khách khí. Cô có thể chạy, nhưng cái ông què kia thì chạy đi đâu được? Đến lúc đó ông ta tức đến chết chính là do cô bất hiếu đấy!"

Nói xong cô gái đó còn hả hê nói tiếp: "Có đám Mã gia quân chúng tôi, đừng hòng bắt nạt Tiêu Tiêu."

"Ừ, đúng là mấy con ngựa trong chuồng," Dư Miểu gật đầu nhẹ nhàng, "Quả thật là một đám không hiểu tiếng người nhỉ?"

Kể từ lúc ra ngoài, nụ cười trên mặt Dư Miểu vẫn giữ nguyên, nhưng đôi mắt lại trở nên lạnh lẽo hơn bao giờ hết.

Ban đầu cô không có ý định làm gì mấy đứa trẻ này. Dù sao Tiêu Nguyễn mới là kẻ chủ mưu xúi giục.

Với vị thế của mình, Dư Miểu không cần phải tranh chấp với những đứa nhỏ, nếu muốn đối phó, cô sẽ nhắm thẳng vào kẻ đứng đầu.

Nhưng đôi khi, có người dù bạn không muốn động đến, họ vẫn tự tìm đến và đòi bị xử lý. Mà những cô gái này đã bại hoại từ trong gốc rễ rồi.

Họ coi việc phạm tội là trò tiêu khiển, còn lấy thân phận vị thành niên làm lá chắn, thật sự nghĩ rằng thế giới này ai cũng là cha mẹ họ sao?

"Cô vừa nói gì? Tôi thấy cô không muốn sống nữa rồi, tin hay không..."

"Tôi nghĩ..." Dư Miểu vừa nói vừa lấy từ sau lưng ra một vật đặt trước mặt, nhẹ nhàng vỗ lên lòng bàn tay, "Kẻ không muốn sống có lẽ là các cô đấy."

Thứ cô lấy ra là một con dao chặt dưa hấu khổng lồ.

Chiều dài của nó còn vượt qua cả cánh tay người, lưỡi dao nhìn cực kỳ sắc bén, ánh mắt lạnh lùng của Dư Miểu phản chiếu tia sáng trên lưỡi dao khiến không khí xung quanh lạnh đi vài phần.

Mấy nữ sinh lập tức giống như bị nắm chặt cổ họng, không ai nói được thêm lời nào.

"Cô... cô đừng nghĩ rằng cầm dao là có thể dọa được chúng tôi!" Một nữ sinh run rẩy nói, "Tôi... tôi không tin cô dám ra tay!"



Có người đầu tiên lên tiếng, những người khác cũng lấy can đảm hùa theo:

"Đúng vậy! Cô có bản lĩnh thì chém chúng tôi đi! Hừ! Tin chúng tôi giật dao chém lại cô không! Chúng tôi còn nhỏ, sẽ không phải ngồi tù!"

Dư Miểu cầm dao, từng bước tiến về phía trước: "Ồ? Vậy các cô có muốn thử không? Yên tâm, tôi sẽ không chém chết các cô đâu."

Mấy cô gái thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng ngay sau đó, Dư Miểu mỉm cười và nói nhẹ nhàng:

"Cùng lắm thì tôi chỉ chém các cô thành tàn phế thôi. Chém chết thì tôi phải ngồi tù, nhưng chỉ chém bị thương thì tôi chỉ cần bồi thường chút tiền thôi. Dù sao các cô đã chủ động đến đây gây sự mà. Tôi chỉ là tự vệ chính đáng thôi, hơn nữa cuộc trò chuyện vừa rồi tôi đã ghi âm lại hết."

"Cô... cô thật quá xảo quyệt!" Cô gái vừa lên tiếng ban nãy tức giận đến mức mặt lúc đỏ lúc tái, suýt nữa bật khóc.

Những cô gái khác lúc này hoàn toàn mất đi sự ngang ngược ban đầu, mỗi khi Dư Miểu tiến lên một bước, họ đều lùi lại hai bước, không dám đối mặt trực diện với cô.

"Cảm ơn vì lời khen." Dư Miểu đáp lại với vẻ mặt rất vui vẻ.

Không có ai kinh doanh mà không có chút mánh khóe cả! Những kẻ biết buôn bán thì cũng phải biết cách kiếm tiền.

Cô gái dẫn đầu dường như nhớ ra điều gì đó, cố gắng lấy lại bình tĩnh:

"Cô cứ việc khoác lác! Cô chỉ là kẻ sa cơ thất thế, tiền học phí và sinh hoạt phí từ nhỏ đến giờ của cô chắc chắn đều do cha cô nhặt rác kiếm được và nhận tiền trợ cấp đúng không? Cô hoàn toàn không có khả năng trả nổi số tiền đền bù! Nếu không muốn cô và ông già tàn tật đó gặp rắc rối thì mau chóng thả bọn tôi đi!"

Rốt cuộc bọn họ vẫn chỉ là lũ trẻ, biết bắt nạt những người yếu thế và sợ hãi kẻ mạnh.

trướctiếp