Xuyên Nhanh Công Lược: Tiến Lên Đi, Pháo Hôi!

Chương 33: Trùm Giải Trí Chưa Kết Hôn Đã Có Thai (Phiên Ngoại)


trướctiếp

Tôi tên là Dương Kim Huy, cái tên mà cha mẹ đã đặt cho từ thuở bé, đại diện cho kỳ vọng to lớn của họ về tương lai của tôi.

Vì gia đình không mấy dư dả, họ hy vọng tôi có thể trở thành người có tiền đồ sáng lạn, không phải như họ, phải vất vả cực khổ cả đời mà chẳng tích góp được gì đáng kể.

Tôi cũng không phụ lòng họ.

Không phải tôi tự cao, nhưng từ nhỏ tôi đã là học sinh xuất sắc, từ mẫu giáo đến đại học, bảng điểm hay giấy khen tôi đều giữ trọn. Bạn bảo tôi có giỏi không?

Tôi có khả năng đặc biệt với những con số, nhất là những con số liên quan đến tiền.

Có lẽ điều này cũng phần nào liên quan đến cái tên mà cha mẹ đặt cho tôi. Vì vậy sau khi tốt nghiệp, tôi không ngần ngại bước chân vào thế giới của những nhà tư bản.

Dù có nhiều người thất bại, tôi lại may mắn nhờ vào khả năng nhạy bén với thị trường mà một mực thành công, thậm chí tạo dựng được chút danh tiếng.

Không nói là giàu có phú quý, nhưng cuộc sống của tôi cũng đã vào hàng khá giả.

Đúng lúc đó, tôi gặp một người còn “đỉnh” hơn tôi rất nhiều.

Thật ra khi mới gặp cô ấy, tôi không hề nhận ra cô ấy giỏi cỡ nào. Đó chỉ là một cô gái trẻ, tôi thậm chí đã nghĩ rằng mình đang gặp một “Tiểu Long Nữ” phiên bản hiện đại.

Trước đó chúng tôi chỉ giao tiếp qua mạng, tôi chưa từng nghĩ người đối diện mình – người khiến tôi phải nể phục qua những cuộc trao đổi – lại là một cô gái trẻ đang mang thai.

Đúng vậy, cô ấy còn đang mang trong mình một đứa bé!

Tôi đến giờ vẫn chưa hiểu rõ tại sao lúc đó mình lại quyết định hợp tác với cô ấy. Nhưng tôi rất biết ơn khoảnh khắc đó. Nếu không có quyết định ấy, cuộc đời tôi chắc chắn sẽ khác.

Phùng Miểu – tôi gọi cô ấy là Phùng tổng – là người đã giúp tôi vươn lên đỉnh cao của cuộc đời.

Nhờ cô ấy, tôi đạt được những thành tựu mà trước đây chưa bao giờ nghĩ tới. Ra ngoài, người ta gọi tôi là "Dương tiên sinh". Tôi có vợ đẹp, con ngoan, cha mẹ cũng sống cuộc đời hạnh phúc.



Mỗi khi nghĩ về hiện tại, tôi không thể không biết ơn... chính mình.

Phải, chỉ có tôi mới có thể đưa ra quyết định liều lĩnh khi ấy, đồng ý với yêu cầu của Phùng tổng và theo cô ấy đến tận cùng sự nghiệp.

Tất nhiên, tôi cũng phải cảm ơn Phùng tổng.

Nếu không có sự thúc ép của cô ấy, tôi sẽ không biết mình có thể phát huy tiềm năng khi tăng ca nhiều đến thế. Nếu không có sự "giáo dục" của cô ấy, tôi sẽ không trở thành người lạnh lùng, kiên cường trên thương trường.

Dù Phùng tổng là một người rất quyết đoán, cô ấy vẫn giữ cho mình một trái tim nhiệt tình và nhân ái.

Hàng năm cô ấy bỏ ra một khoản lớn để làm từ thiện mà chẳng chút bận tâm.

Mỗi lần tôi thốt lên cảm thán, vợ tôi lại liếc xéo:

"Đó chính là lý do Phùng tổng khác hẳn với anh – một người bình thường. Tư tưởng và tầm nhìn của cô ấy vượt xa anh, hiểu chưa?"

Tôi không hiểu.

Tôi chỉ biết rằng, vợ tôi cũng như nhiều cư dân mạng khác, là fan cuồng của Phùng tổng.

Thậm chí con trai tôi cuối cùng cũng trở thành người hầu của con gái Phùng tổng, chỉ còn thiếu mỗi việc nó vào làm rể nhà họ Phùng nữa thôi!

Sau này, mặc dù con gái nhà Phùng tổng gả vào nhà tôi, nhưng con trai tôi chẳng khác gì một chàng rể thực thụ.

Nhưng tôi cũng thông suốt. Người như tôi, dĩ nhiên sẽ có một đứa con không quá nổi bật.

Thượng đế luôn công bằng mà, có phải không?

trướctiếp