Nơi chân trời lấp lánh ánh sáng lung linh huyền ảo, nhưng rơi vào mắt Kỷ Ninh nó chẳng phải cảnh tượng đẹp đẽ gì cả.
Cậu biết thứ ánh sáng kia đến từ Arques, cũng biết ẩn trong đó là thứ sức
mạnh mang tính hủy diệt. Mặc dù cậu có thể nhìn ra Arques đã thu liễm
đôi chút, khi ánh sáng rơi xuống mặt đất thì năng lượng sẽ rất nhỏ,
nhưng trong cấp bậc phòng bị an toàn cực cao của Liên Bang này, những
nguồn năng lượng không rõ lai lịch kia rất có thể bị máy đo lường quang
võng dò ra, thậm chí còn phái phi hành khí cảnh vệ đến kiểm tra.
Sao bọn họ cứ muốn đánh nhau hoài vậy chứ...... Kỷ Ninh thở không ra hơi.
Có điều cậu dám khẳng định là Hoắc Vô Linh khiêu khích trước, tính tình
Arques rất ngoan, sẽ không chủ động xung đột với người khác.
Kỷ
Ninh đang nghĩ cách làm sao để liên lạc với ba người trên không trung
thì chợt phát hiện trên đấy không xuất hiện luồng ánh sáng mới nào nữa,
hình như đã kết thúc cuộc chiến, kế đó, đột nhiên có một đôi bàn tay
lạnh như băng từ phía sau lưng cậu duỗi ra, nhẹ nhàng ôm lấy eo Kỷ Ninh.
"Rốt cuộc em cũng đã trở về."
Giọng nói dịu dàng trầm thấp vang lên bên tai cậu, Hoắc Vô Linh khẽ cười một
tiếng, gối đầu lên vai cậu, nhiệt độ lạnh lẽo của quỷ hồn khiến Kỷ Ninh
vô thức run rẩy.
"Nếu em không trở về," Hoắc Vô Linh mỉm cười: "Thì tôi lại phải vào trong giấc mơ của em để tìm em về đấy."
"Anh lại đánh nhau với Arques hả?"
Kỷ Ninh không chịu nổi dáng vẻ này của hắn, không chút nể tình gạt tay hắn ra xoay người lại, nhìn thẳng vào mắt của Hoắc Vô Linh hỏi: "Sao anh cứ luôn bắt nạt anh ấy vậy?"
"Em cảm thấy là tôi sai?"
Người
đàn ông trẻ tuấn mỹ xòe tay nhún vai, hàng mày nhướng lên, vẻ mặt rất
chi là vô tội nói: "Nhưng tôi lại cảm thấy đây là do bên bọn họ mà, hai
người họ liên thủ bắt nạt một mình tôi, chẳng lẽ tôi không được đánh
trả?"
"Có lẽ không phải do anh ra tay trước, nhưng chắc chắn trước đó anh đã nói cái gì đó." Kỷ Ninh vô cảm: "Herinos và Arques không phải là người không nói đạo lý."
"Chứ gì nữa."
Người đàn ông tóc đỏ đứng bên cạnh nghe cả nửa ngày, không nhịn được mà biện minh cho bạn của mình: "Arques không muốn gây thêm phiền phức cho cậu, vẫn luôn
nhịn, tất cả đều tại cái tên này......"
Anh còn chưa dứt lời thì
bị Hoắc Vô Linh liếc một cái, trong ánh mắt rõ ràng đọng ý cười nhưng
lại khiến anh không nhịn được rùng mình, lập tức im bặt như ve sầu mùa
đông. Được rồi, anh biết rồi, anh không nên mở miệng nói chuyện nữa.
"Ninh Ninh, quả nhiên em rất hiểu tôi, điều này khiến tôi vui vô cùng."
Đôi mắt Hoắc Vô Linh cong cong, khẽ hôn lên gương mặt Kỷ Ninh rồi xoay người nhàn nhã ngồi xuống sô pha, nói.
"Nhưng bọn họ cũng không thể trốn tránh trách nghiệm, thực tế mà nói tôi không muốn động thủ, bởi vì việc này không có chút lợi ích gì đến việc tôi
khôi phục sức mạnh cả."
Nói rồi, ánh mắt hắn hơi trầm xuống, khóe
môi nhếch lên để lộ ra tia nguy hiểm sắc bén: "Nếu để tôi chọn, tôi nhất định sẽ đợi đến khi sức mạnh khôi phục đến mức đủ để giết chết bọn họ."
"Hoắc Vô Linh...."
Có một phần tử nguy hiểm như vậy ẩn núp trong nhà, Kỷ Ninh thật sự có chút đau đầu, không nhịn được mà đứng trước mặt Hoắc Vô Linh, nắm lấy đôi
vai của hắn, nói.
"Anh không thể......" Nói đến đây, Kỷ Ninh chợt
khựng lại, bởi vì cậu đột nhiên nhận ra đây là chuyện bất khả thi, thế
nhưng cậu vẫn nói hết câu: "....... Ở chung hòa bình với bọn họ sao?"
"Ồ? Cái này cũng không phải không được."
Không ngờ Hoắc Vô Linh lại thoải mái trả lời như vậy, thế nhưng câu tiếp theo của hắn đã bại lộ mục đích thật của mình: "Em hôn tôi một cái thì tôi
có thể suy nghĩ lại một chút."
Hắn ngả người dựa sô pha, đôi tay ôm cánh tay, cong môi ngước nhìn Kỷ Ninh, tựa hồ chắc chắn cậu sẽ không làm như vậy.
Nhưng ngay sau đó, người đàn ông tóc đen bỗng nhiên cảm nhận được cảm giác
mềm mại ấm áp truyền đến từ đôi môi của mình, cho dù chỉ là khẽ lướt qua nhưng vẫn khiến hắn hiếm thấy mà ngẩn ra.
"Vậy được chưa?"
Sau khi hôn hắn, Kỷ Ninh đứng dậy, hỏi.
"......" Hoắc Vô Linh chớp chớp mắt, đột nhiên không hề báo trước vươn tay kéo
cổ tay Kỷ Ninh làm cậu ngã lên ghế sô pha, hắn cúi người đè xuống, cười
nói: "Vẫn chưa đủ."
Hắn cúi đầu muốn hôn Kỷ Ninh, đúng vào lúc
này, cửa biệt thự bỗng nhiên mở ra, một cơn gió lạnh lẽo từ bên ngoài
thổi vào, thiên sứ tóc bạc tuấn mỹ đứng ngoài cửa, trên người còn vương
lại khí lạnh từ trên không trung, hợp với một thân đồ thuần trắng càng
khiến hắn như được tạo thành từ băng tuyết, bên cạnh còn có một con dơi
nhỏ đang bay bay.
Bọn họ nhìn thấy Hoắc Vô Linh đẩy ngã đè lên
người Kỷ Ninh, ánh mắt của thiên sứ lạnh lùng, đầu ngón tay lại lần nữa
tụ năng lượng, người đàn ông tóc đỏ thấy thế thì ho mạnh một cái, vội
vàng đi đến nhỏ giọng thì thầm bên tai hắn.
"......"
Không
biết tóc đỏ đã nói gì với Arques, ánh sáng nơi đầu ngón tay hắn tắt dần, cánh chim khẽ động một chút, hắn đi đến trước mặt Kỷ Ninh nửa quỳ
xuống, nắm lấy tay cậu, nhẹ giọng nói.
"Xin lỗi, là tôi không tốt, đã gây thêm phiền phức cho em."
Hắn cúi đầu, hàng mi khẽ run lên, thoạt nhìn vừa ngoan ngoãn vừa hiểu
chuyện, khiến cho Kỷ Ninh không nhịn được xoa xoa tóc của hắn, an ủi:
"Không sao Arques, tôi biết đây không phải lỗi do anh."
Kỷ Ninh
đẩy Hoắc Vô Linh trên người ra, thờ ơ liếc hắn một cái, Hoắc Vô Linh
cười nhạt, không chịu nhận sai, cong cong môi nhìn về phía người đàn ông tóc đỏ, nghiền ngẫm nói: "Lấy lui làm tiến? Chiêu này không tệ."
"......"
Vẻ mặt của tóc đỏ thoáng qua vẻ mất tự nhiên, liếc mắt nhìn sang nơi khác, nhưng anh vẫn khăng khăng nghĩ mình không sai. Tính tình Arques đơn
thuần, rất dễ chịu thiệt khi đối mặt với Hoắc Vô Linh, anh cho rằng mình đứng ra giúp đỡ bạn mình thì có gì sai chứ? Không ai có thể cản anh
được hết!
Nhưng đối diện với Hoắc Vô Linh, anh vẫn hơi có chút áp lực, thế là anh nhanh chóng lảng sang chuyện khác, nói với Kỷ Ninh.
"Nếu mọi người đã ở đây đông đủ thì chúng ta nói qua tình hình chút đi, bé
người cá. Lúc trước tụi tôi mơ mơ hồ hồ mà đi theo cậu đến nơi này,
chẳng hiểu cái gì hết. Đây là năng lực của cậu à? Dịch chuyển không
gian?"
"Có thể hiểu như vậy, có điều năng lực của tôi có chút đặc
biệt, nó không chịu sự khống chế của tôi, tôi cũng không biết khi nào nó sẽ xuất hiện hay là biến mất nữa."
Kỷ Ninh châm chước một chút,
lựa chọn vài câu đơn giản để giải thích cho bọn họ: "Thay vì nói là năng lực thì nó càng giống như là lời nguyền hơn, gây cho tôi rất nhiều
phiền phức."
"Ồ?"
Vốn dĩ người đàn ông tóc đỏ chỉ thuận
miệng hỏi, nhưng lúc này lại vô cùng nghiêm túc: "Tình huống như vậy bắt đầu xuất hiện trên người cậu từ khi nào? Còn nữa, cậu vừa là người cá
nhưng cũng là con người, có đồng thời hai trạng thái, liệu năng lực dịch chuyển không gian hỗn loạn của cậu có liên quan đến hình thái của cậu
không?"
Ánh mắt nhìn Kỷ Ninh của anh không khỏi có phần nghiên cứu tìm tòi, bởi vì khi ở chung với Kỷ Ninh, anh càng cảm thấy cậu quá thần bí, anh dám khẳng định thân phận của cậu tuyệt đối không hề đơn giản,
hơn nữa rất có thể không thể tiết lộ được.
Bất luận là người cá
được Arques nuôi dưỡng hay là tình nhân của hoàng đế Auzers đế quốc Mạc
Linh, có lẽ tất cả đều không phải là thân phận thật sự của Kỷ Ninh. Trên người cậu như được phủ lên một tầng sương mù dày đặc khiến người ta
chẳng thể nhìn thấu được.
Người này rất nguy hiểm, thế nhưng cũng rất có sức hấp dẫn.
Thân là lính đánh thuê, tuy rằng người đàn ông tóc đỏ vẫn luôn có thói quen
hành động cẩn thận, nhưng sâu trong xương cốt, anh trời sinh thích những thứ nguy hiểm kích thích. Đương nhiên anh không muốn giành người với
Arques, chẳng qua càng nguy hiểm thì anh càng muốn giúp Arques có được
Kỷ Ninh—— Bảo bối trí mạng nhất cũng thường là thứ mỹ lệ nhất.
Nhưng nếu muốn giành người với những kẻ này thì quả thật không phải việc dễ dàng gì.......
Đặc biệt là nghĩ đến vị hoàng đế Auzers của đế quốc siêu cấp kia, người đàn ông tóc đỏ cười khan một tiếng, trước tiên tạm thời không xét đến việc
này, bây giờ còn có một chút vấn đề cần anh giải quyết. Ví dụ như anh
cần phải nắm rõ tình hình cụ thể ở quốc gia này, cùng với vấn đề tài
chính và thân phận của họ, nhiệm vụ ở nước cộng hòa Anema còn đang chờ
bọn họ.
"Dường như là có liên quan, nhưng cụ thể thế nào tôi cũng không rõ lắm."
Nghe được câu hỏi của tóc đỏ, Kỷ Ninh khá bất ngờ với sự nhạy bén của anh,
có thể liên kết rối loạn không gian của cậu và rối loạn thời gian với
nhau. Nhưng mà đối với vấn đề này cậu cũng chỉ trả lời một cách mơ hồ,
dù sao chuyện này liên quan đến hệ thống, cậu không thể tùy tiện giải
thích được.
Người đàn ông tóc đỏ gật đầu, nghe ra được đây có lẽ
là chuyện khá cơ mật, nên liền không hỏi nữa, xoay người lấy máy tính
của mình từ trong hành lý ra, hỏi: "Có thể kết nối với mạng nơi này của
cậu không? Ý tôi là, nếu như quốc gia của cậu có quyền truy cập vào các
trang web bên ngoài lãnh thổ."
"Không thành vấn đề, có thể kết nối liên quốc."
Kỷ Ninh gọi người máy gia đình đến, để nó giúp tóc đỏ, còn nói: "Nhưng
mạng lưới của đất nước tôi được điều khiển bởi quang võng, tất cả thông
tin tin tức đều sẽ được quang não trung ương tiến hành sàng lọc, nếu mà
anh không tiện thì..."
"Được, tôi biết rồi." Người đàn ông gật đầu, dưới sự chỉ dẫn của robot gia đình ôm máy tính chui vào thư phòng.
Bên trong phòng chỉ còn lại Kỷ Ninh và ba người kia, Hoắc Vô Linh an nhiên
ngồi trên ghế sô pha, cười như không cười nhìn Kỷ Ninh: "Rốt cuộc em còn bao nhiêu chuyện mà tôi không biết thế?"
Kỷ Ninh nhìn sang nơi
khác né tránh nhìn thẳng vào mắt hắn, bí mật của cậu đã bị Hoắc Vô Linh
nhìn thấu gần hết, bởi vì bản chất của cậu tương tự hắn, đều là người
xuyên không qua lại nhiều thế giới làm nhiệm vụ, đối với việc lần này
cũng hiểu vô cùng rõ ràng.
Cũng may bí mật cốt lõi "Nơi này là thế giới tiểu thuyết" vẫn chưa bị lộ, cho nên nếu Hoắc Vô Linh dùng điều
này để uy hiếp cậu thì không mức cậu phải thỏa hiệp. Cùng lắm thì thẳng
thắn bí mật cậu qua lại giữa nhiều thế giới ra thôi, dù sao Vân Uyên và
Phó Khinh Hàn cũng đã biết rồi.
Herinos im lặng rất lâu, sau đó
dùng hình thái dơi nhỏ đáp lên đùi Kỷ Ninh, nói: "Ta nghĩ ta cần một lời giải thích từ em, Kỷ Ninh. Giống như hắn nói, rốt cuộc em còn giấu bao
nhiêu chuyện?"
Quả nhiên tới rồi....
Mặc dù trong giọng nói
của Herinos không có bất kỳ ý trách cứ nào, chẳng qua chỉ đơn thuần là
muốn Kỷ Ninh nói ra sự thật, nhưng nó vẫn khiến Kỷ Ninh cảm thấy bất an.
Bởi vì từ sau khi Herinos xuất hiện, cậu vẫn luôn làm bộ mất trí nhớ, không nhớ Herinos, lợi dụng sự áy náy cùng tín nhiệm của hắn để hắn bảo vệ
cậu không bị Hoắc Vô Linh bắt, giờ đây còn hại hắn yếu ớt đến mức phải
duy trì hình thái con dơi.
Cậu biết, dù chính miệng cậu nói ra sự
thật Herinos cũng sẽ không trách cậu, nhưng dường như cũng chính vì thế
càng làm cậu không thể nói ra lời được.
Ánh mắt đen láy của dơi
con nhỏ vẫn luôn nhìn Kỷ ninh, chờ đợi lời giải thích của cậu. Giây phút cậu đang cân nhắc mình nên giải thích thế nào, cửa thư phòng bỗng nhiên mở ra, người đàn ông tóc đỏ từ bên trong đi ra.
Vẻ mặt anh có
chút khó coi, cứ như đã nhìn thấy cảnh tượng gì vô cùng khủng khiếp, lại có vui mừng sống sót sau tai nạn. Tầm mắt anh lướt qua mấy người trong
phòng khách, cổ họng khẽ cuộn mấy lần, mở miệng.
"Tôi mới vừa xem
được một tin tức, phi thuyền chúng ta ngồi ban nãy giữa chừng thay đổi
tuyến bay, điểm đến không phải là nước cộng hòa Anema, mà là hành tinh
thủ đô của Mạc Linh đế quốc."
Tất cả mọi người nghe vậy ngẩng đầu lên nhìn anh, người đàn ông tóc đỏ liếm đôi hơi khô của mình một cái, tiếp tục nói.
"Tất cả hành khách đều phải xuống phi thuyền đón nhận tiếp nhận sự khám xét
vô cùng nghiêm ngặt, đội nhóm quân đội lớn đóng quân xung quanh phi
thuyền, và hoàng đế Auzers của bọn họ cũng xuất hiện tại hiện trường."
"Mặc dù trong bản tin không có nói nguyên nhân Auzers có mặt, nhưng mà..."
Anh có chút đờ đẫn nhìn về phía Kỷ Ninh: "Hắn ta chắc chắn là đi tìm
cậu."
Auzers lại đích thân đi bắt cậu....
Kỷ Ninh trán toát
mồ hôi mỏng, trong lòng sợ hãi không thôi, nếu khi ấy rối loạn không
gian trên người cậu không kết thúc, kết cục ra sao có thể tưởng tượng
được.
Dù cho bên cạnh cậu có mấy người Hoắc Vô Linh nhưng mà
thương thế vẫn chưa lành, hơn nữa hành tinh thủ đô nằm ở trung tâm Mạc
Linh đế quốc, muốn rời đi thì phải đi qua lãnh thổ quốc gia rộng lớn,
trải dài qua địa hạt của vài tinh hệ, còn có vô số người có tinh thần
lực cùng với chiến hạm không gian cản đường, muốn chạy trốn gần như là
chuyện bất khả thi.
"Tại sao vậy chời?" Người đàn ông tóc đỏ không hiểu nổi: "Không phải chúng ta đã xóa trí nhớ của mấy nhân viên kiểm
tra kìa rồi à, làm sao mà tin tức lại bị lộ ra ngoài được?"
"...."
Hoắc Vô Linh nhớ ra gì đó, cặp mắt xinh đẹp híp lại, nói: "Khi phi thuyền
dừng ở Mạc Linh đế quốc, có một đôi mẹ con đi lên, lúc ấy tôi cảm thấy
người phụ nữ không đúng, nhưng dò xét thì không thấy gì khác thường. Giờ nghĩ lại rất có thể liên quan rất lớn đến cô ta, cô ta dùng thủ đoạn gì đó mà chúng ta không biết được."
Kỷ Ninh ở thế giới tinh tế mấy
năm, biết người của Mạc Linh đế quốc dùng tinh thần lực vô cùng quái lạ, có thể có người sở hữu loại năng lực tiềm ẩn kỳ lạ cũng không phải là
không thể.
Mà cậu ở thế giới này không có năng lực, trừ khi xảy ra rối loạn thì hoàn toàn là một người bình thường, cái gì cũng không nhìn ra được, đối với hai mẹ con Hoắc Vô Linh nói cũng không có chút ấn
tượng nào.
Lần rối loạn không gian này đúng lúc kết thúc nên mới
tình cờ thoát được sự truy đuổi của Auzers, nhưng lần sau thì sao, liệu
cậu có thể chạy thoát một lần nữa không?
Kỷ Ninh có chút bất an
trong lòng, dù có quang não trung ương tồn tại nên cơ chế an ninh và
quốc phòng của liên quan vô cùng hoàn thiện, được khẳng định là một
trong những quốc gia an toàn nhất vũ trụ. Song trong thực tế khó tránh
khỏi có thiếu sót, trong quốc cảnh nhất định là có gián điệp từ quốc gia khác, trong số đó chắc chắn không thể thiếu được người của Mạc Linh đế
quốc.
Huống chi thân phận của cậu ở nơi này còn là một minh tinh,
trên quang võng có hình và thông tin tác phẩm của cậu. Tuy thông tin
trên mạng vô cùng phức tạp, cậu cũng không nổi tiếng khắp tinh hệ, phạm
vi thông tin tư liệu lưu truyền vẫn còn rất hạn chế, nhưng điều đó không thể đảm bảo trăm phần trăm không bị phát hiện.
Kỷ Ninh suy nghĩ,
hay là liên lạc với quang võng, lợi dụng đường dây đặc biệt nhà họ Đường phong tỏa toàn bộ thông tin của mình để không còn cách nào truyền ra
mạng lưới ngoài lãnh thổ. Nhưng cậu không thể phong tỏa hoàn toàn được,
dù sao sau này cậu còn phải đóng phim với Cố Sâm, không thể khiến phim
liên quan cậu không thể lưu hành được. Như thế sẽ ảnh hưởng đến diễn
biến của cốt truyện.
Làm xong những chuyện này Kỷ Ninh vẫn không
yên lòng, cậu sờ mặt mình, bắt đầu suy nghĩ trước khi vũ trụ khôi phục
bình thường có nên thay đổi diện mạo đến quốc gia khác lánh nạn không.
Trong tình trạng không có năng lực, muốn thay đổi diện mạo là chuyện cực kỳ
khó khăn, cậu không nào đi giải phẫu thẩm mỹ được, nhưng những phương
pháp khác đều là hành vi trái pháp luật ở Liên bang, thực sự không dễ xử lý.
"Chuyện này giao cho tôi đi."
Nghe được nỗi lo lắng của Kỷ Ninh, người đàn ông tóc đỏ vỗ ngực, cực kỳ tự tin nói: "Nếu cậu cần, tôi sẽ có cách lấy đồ cho cậu."
"Cảm ơn anh Foggy, vậy trăm sự nhờ anh."
Kỷ Ninh cười nói cảm ơn anh, nhưng bản thân cậu cũng rất rõ ràng, biện
pháp này cũng không phải an toàn tuyệt đối, bởi vì Đế quốc có thể tiến
hành kiểm tra sóng dao động của tinh thần lực, sóng của mỗi người là độc nhất vô nhị, không thể nào làm giả được. Mà hết lần này đến lần khác
trước kia cậu vẫn còn lưu lại hồ sơ ở Học viện quân sự Đế quốc, nếu thật sự kiểm tra tới, chắc chắn không thể lừa gạt cho qua được.
Tóm lại là trốn ra ngoài trước đã....
Kỷ Ninh nghĩ vậy, đồng thời cảm thấy sầu não không thôi.
Từ lúcvũ trụ bắt đầu khác thường, bên hệ thống Vận Doanh Thương cứ nói là
đang tìm biện pháp giải quyết, cũng nói khoảng tầm một tuần lễ là có câu trả lời, mà hôm nay đây đã qua cái thời hạn ấy từ lâu rồi, mà bên kia
vẫn im lặng giả chết, chỉ có lúc từ chối đơn xin của cậu hiệu suất mới
cao thôi.
Sau đó người đàn ông tóc đỏ chuyên tâm xử lý chuyện này, những người còn lại chờ đợi trong biệt thự, miễn cương duy trì tình
trạng hòa bình, không có ra tay nữa.
Bị ba người đàn ông đồng thời nhìn chằm chằm, dù có suy nghĩ muốn công lược Cố Sâm trong đầu thì Kỷ
Ninh cũng không có cái gan đó, chỉ có thể ngoan ngoãn ở yên trong nhà
nhìn bọn họ.
Arques cực kỳ tò mò về biệt thự của Kỷ Ninh, nhất là
khi thấy album ảnh hồi nhỏ của cậu, tất cả sự chú ý của hắn lập tức bị
hấp dẫn, ôm quyển album nhìn không chớp mắt, đến tận khi Kỷ Ninh gọi đi
ăn cơm mới quyến luyến không nỡ bỏ xuống.
"Vậy đây là 'thịt kho tàu'?"
Trên bàn cơm, thiên sứ tóc trắng chớp chớp mắt, cẩn thận phân biệt mấy món
ăn trên bàn, lần trước Hoắc Vô Linh có nhắc đến Kỷ Ninh thích ăn thịt
kho tàu, nhưng Arques không biết đó là cái gì, điều đó làm hắn bận tâm
đến tận bây giờ.
Hắn vô cùng nghiêm túc nói với Kỷ Ninh: "Tôi muốn học, sau này làm cho em ăn."
"Ngươi muốn học?" Hoặc Vô Linh cười nhạt nhìn hắn: "Ngươi thực sự muốn làm bảo mẫu của Ninh Ninh hả?"
"....."
Arques mím môi, im lặng nhìn về phía Kỷ Ninh, cậu thở dài, bất đắc dĩ lên
tiếng: "Hoắc Vô Linh... Anh có thể để bọn tôi ăn cơm ngon một bữa không
vậy?"
"Vậy em chỉ cần chặn miệng tôi lại thôi." Hoắc Vô Linh cười: "Không thì em qua đút tôi ăn đi?"
Kỷ Ninh cũng không thèm nhìn hắn: "Bây giờ anh ăn không được."
Hoắc Vô Linh biểu hiện vô cùng khiêm tốn: "Dùng cách hôn môi cũng không phải tôi không thể chấp nhận được."
"Ai cũng được à?"
Con dơi nhỏ đang đứng ở bên cạnh ly thủy tinh uống máu nhân tạo ngẩng đầu
lên, liếc Hoắc Vô Linh một cái, trên không trung bỗng hiện ra mấy con
dơi được tạo từ sương mù dày đặc, bay về phía Hoắc Vô Linh: "Ta nghĩ
những đứa nhỏ này rất vui khi được cống hiến sức lực vì ngươi."
"Vẫn là thôi đi."
Hoắc Vô Linh phất phất tay, đánh tan những con dơi kia thành sương mù dày
đặc, không khỏi cau mày khi nhìn cơn dơi cùng với máu trong ly.
Hắn có thể nhận ra được cái tên ma cà rồng này đang khôi phục sức mạnh, tốc độ cũng không chậm, cùng với cái tên người nhân tạo kia, hai người mà
hợp tác với nhau thì rất khó đối phó, hắn cũng không nhận được chỗ tốt
gì.
Đúng như lời hắn nói với Kỷ Ninh khi trước, giờ mà ra tay đối
phó hai tên này chỉ tổ lãng phí sức mạnh của hắn, chẳng thà chui vào
bóng của Kỷ Ninh để khôi phục như hồi đó, rồi nhân cơ hội giết chết tên
quỷ hút máu trước khi hắn hoàn toàn hồi phục.
"Tôi thực sự không thích cái lũ cánh dài mà."
Hoắc Vô Linh khẽ than một tiếng, dưới những cái nhìn chằm chằm của mọi người thân hình dần nhạt nhòa đi, ẩn náu trong cái bóng của Kỷ Ninh.
Kỷ Ninh cúi đầu nhìn bóng của mình, không biết tại sao Hoắc Vô Linh lại
đột nhiên trở về, dựa theo tính cách của hắn thì hắn không nên có những
hành động như vậy, cuối cùng chỉ có thể tóm lại cho rằng Hoắc Vô Linh
mệt mỏi, dù sao trước đó hắn phải khống chế toàn bộ người trên phi
thuyền, sau đó còn đánh nhau với đám Arques, nhất định đã tiêu tốn không ít sức mạnh.
Không chỉ hắn, mà chính bản thân Kỷ Ninh cũng cảm
thấy cực kỳ mệt mỏi, sau khi ăn tối xong lập tức đi nghỉ ngơi sớm. Nhưng nằm lên giường chưa được bao lâu, bỗng nhiên trên người cậu xuất hiện
một cảm giác khác thường.
Giống như một ngọn lửa bùng cháy, một
khao khát mãnh liệt trỗi dậy từ sâu thẳm trong tâm hồn cậu, tựa như có
một thứ gì đó đang kêu gọi cậu, thu hút cậu.
Là huyết khế của Herinos lại phát tác....
Kỷ Ninh túm lấy cổ áo ngủ, miệng há to thở dốc, trên trán lấm tấm mồ hôi,
cậu loạng choạng bước xuống giường, đi ra khỏi phòng ngủ, tìm kiếm sự
giúp đỡ từ Herinos.
Trong hành lang u ám bay ra một con dơi nhỏ, Herinos cảm ứng được, chủ động đi qua tìm Kỷ Ninh.
Kỷ Ninh càng trở nên yếu ớt hơn, lảo đảo bước muốn ngã về phía trước,
trước mắt cậu bỗng nhiên tối sầm lại, áo choàng đen trên không trung nổi sóng, một bàn tay đeo găng đen đỡ lấy Kỷ Ninh, sau đó cậu rơi vào lồng
ngực mạnh mẽ của Herinos.
Huyết tộc thân Vương tuấn tú rũ mắt nhìn người trong lòng, rạch đứt cổ tay mình để máu tươi chảy ra, đút vào miệng Kỷ Ninh.
Theo huyết dịch chảy vào, đau đơn do huyết khế mang đến nhanh chóng biến
mất, Kỷ Ninh dựa vào lồng ngực Herinos, cả người ướt đẫm mồ hôi, mệt mỏi khẽ nói: "Cảm ơn...."
"Ta ôm em về."
Herinos sờ đầu cậu, ôm ngang cậu trở về giường trong phòng ngủ, đang chuẩn bị rời đi thì Kỷ
Ninh nằm trên giường chợt nắm lấy góc áo hắn, ngăn cản không cho hắn đi.
"Anh không sao chứ?" Kỷ Ninh hỏi: "Anh có thể hút máu tôi để khôi phục sức mạnh."
Vừa nói cậu ngồi dậy, kéo cổ áo mình ra, để lộ cần cổ trắng nõn trước mặt Herinos.
"....."
Herinos khẽ dừng, hắn bằng lòng tôn trọng Kỷ Ninh, mà tương tự đối với sự chủ
động của cậu hắn không có lý do gì để từ chối. Vậy nên hắn ngồi xuống
bên mép giường, duỗi tay ôm lấy thân thể của Kỷ Ninh, cúi đầu đâm răng
nanh vào trong da thịt cậu.
Bị huyết tộc hút máu chưa bao giờ là
chuyện thống khổ cả, ngược lại còn có một loại cảm giác bồng bềnh say
mê, rất dễ gây nghiện. Khi Herinos ngẩng đầu lên, Kỷ Ninh vẫn còn đang
đắm chìm trong cái cảm giác ấy, có hơi chút hoa mắt chóng mặt, qua một
lúc lâu mới miễn cưỡng tỉnh táo lại.
Herinos nhẹ nhàng lau vết máu bên khóe môi, khẽ cười, dịu dàng hôn lên trán cậu: "Cảm ơn em."
".... Thật ra phải là tôi cảm ơn anh mới đúng."
Sau phút giây yên lặng ngắn ngủi, Kỷ Ninh nói: "Với lại, tôi thực sự xin lỗi, Herinos, tôi đã lợi dụng anh."
Nghĩ đi nghĩ lại, Kỷ Ninh cho rằng vẫn nên nói thật, bao gồm việc cậu nhớ
mình đã từng qua lại với Herinos, cùng với chuyện cậu đã từng đi qua rất nhiều thế giới, nhưng cậu sẽ nói theo hướng luân hồi, nói cách thức
sinh tồn của cậu khá đặc biệt, cách một khoảng thời gian là sẽ đổi một
cơ thể, có thân phận cùng cuộc đời mới.
Herinos có thể hiểu theo
cách nói này, bởi vì có một số huyết tộc vô cùng thích loài người, muốn
chung sống với loài người, nên họ sẽ ngụy trang thân phận và dung nhập
vào thế giới loài người. Nhưng bởi vì huyết tộc gần bất tử không già
không chết, nên cứ sau vài năm sẽ tạm biệt nơi cũ, đổi qua một thành phố mới sinh sống.
Nhưng cách thức sinh tồn của Kỷ Nhinh khác với
những huyết tộc này, dựa theo lời giải thích của cậu, những thân phận
này không phải do bản thân cậu chọn, mà cậu chỉ có thể bị động tiếp
nhận, hơn nữa còn phải đóng vai nhân vật tương xứng."
"Cũng không phải là tôi thực sự hận anh."
Kỷ Ninh nói: "Nhưng thân do bất kỷ, chỉ có thể đối xử với anh bằng thái độ như thế, sau đó còn che giấu sự thật nữa, tôi thật sự xin lỗi."
Herinos duỗi tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt cậu, hắn nở một nụ cười nhạt, nhưng lại mang theo chút cay đắng.
Cảm giác lúc này của hắn cực kỳ phức tạp, hắn không nghĩ đến, cho đến tận bây giờ mình đều bị Kỷ Ninh lừa dối.
Ngay từ giây phút đầu tiên nhìn thấy Kỷ Ninh, hắn lập tức biết mình có cảm
tình với cậu, cho nên hắn chưa bao giờ hoài nghi Kỷ Ninh, dù rằng hắn
không ít lần nhận ra được sự bất hợp lý, thì hắn cũng sẽ thiên hướng cảm tính mà vô thức lựa chọn xem nhẹ bỏ qua, hắn nguyện ý tín nhiệm Kỷ
Ninh.
Ám thị của hắn cũng mất đi tác dụng đối với Kỷ Ninh—— Nghĩ
đến mấy lần mình sửa đổi ký ức của Kỷ Ninh, rõ ràng cậu vẫn nhớ nhưng
lại làm bộ như đã bị sửa ký ức, không có một chút dấu hiệu nào. Nghĩ đến đây tâm tình của Herinos càng thêm phức tạp, giờ phút này hắn cực kỳ
muốn hạ cho mình một ám thị, để mình quên hết những chuyện này.
Dù hắn đã trải qua một quãng thời gian khá dài, nhưng ở trước mặt người
mình thích hắn vẫn không tránh khỏi lóng ngóng vụng về thiếu kinh
nghiệm, bởi vì Kỷ Ninh là người đầu tiên, và cũng là người duy nhất hắn
thích.
"Mặc dù em vẫn luôn lừa gạt ta, nhưng mà.... Ta rất vui."
Im lặng một hồi, Herinos vẫn nở nụ cười, dịu dàng nhìn Kỷ Ninh: "Ít nhất em không quên đi quá khứ của chúng ta."
Hắn khẽ dừng, rồi nói tiếp: "Ta cũng muốn xin lỗi em, chẳng phải ta cũng
dùng thủ đoạn tương tự đó thôi? Ta cho là sau khi em đầu thai sống lại
đã quên mất ta, và để khiến em chấp nhận ta, ta đã lựa chọn ám thị em,
để em coi ta là bạn, dùng cách lừa gạt như vậy để em ở lại bên tôi."
"Thật xin lỗi, Kỷ Ninh."
Hắn trịnh trọng nói lời xin lỗi với Kỷ Ninh.
"Đương nhiên là tôi không trách anh, Herinos." Kỷ Ninh nói: "Vậy anh tha thứ cho tôi sao?"
Herinos mỉm cười: "Nếu em vẫn còn ký ức thì em phải biết, ta chưa bao giờ nổi giận với em."
Nghe lời này của hắn, Kỷ Ninh cảm thấy nhẹ nhõm không thôi, nhưng cũng cảm
thấy có chút có lỗi với Herinos. Dường như nhìn thấu tâm tư của cậu,
Huyết tộc thân Vương bỗng nắm lấy tay cậu, đặt lên trước ngực mình, nhìn thẳng vào mắt cậu, thấp giọng hỏi.
"Ta muốn biết, cảm giác thật sự em dành cho ta."
"...." Kỷ Ninh trầm mặc mấy giây mới đáp lại: "Tôi rất thích anh, nhưng đó chỉ là yêu thích đối với bạn bè, tôi xem anh như là bạn của mình."
"Là vậy sao..."
Herinos lộ ra vẻ mặt thất vọng, nhưng sau đó lại nhanh cười cười lên: "Là bạn
cũng tốt, ít nhất ta biết em không hận, như vậy ta cũng rất thoả mãn
rồi."
Nghe hắn nói như vậy trong lòng Kỷ Ninh có xíu không đành,
kỳ thực ở trong thế giới đó cậu không có ý kiến gì với Herinos cả, sở dĩ thành ra như vậy là bởi vì thân phận của cậu.
Trong thế giới của
Herinos, thân phận của cậu là thợ săn huyết tộc, hơn nữa cả nhà đều bị
giết, chỉ có cậu với em gái sống nương tựa lẫn nhau, cho nên nhân vật
cậu đóng không căm thù mỗi Herinos mà là toàn bộ huyết tộc.
Thế
giới này vô cùng đặc biệt với Kỷ Ninh, bởi đây là thế giới đầu tiên cậu
trải qua, mà ban đầu cậu vốn không phải đi công lược nam chính Herinos,
mà là nữ chính Flora.
Cuốn tiểu thuyết phương Tây này được đặt tên là《 Queen of Moonlight 》, kể về câu chuyện Flora – đứa con lai giữa
loài người và huyết tộc từ một thiếu nữ quý tộc trở thành Nữ vương Huyết tộc như thế nào, mà nhân vật Kỷ Ninh đảm nhiệm ban đầu là nam ba trong
tiểu thuyết.
*《 Queen of Moonlight 》: 月色女王, dịch thô Nữ vương
ánh trăng, nhưng đọc đi đọc lại thấy phèn ngang nên để TA. Hok chịu cũng phải chịu : )
Vui lòng tại trang chính chủ aka w.o.r.d.press Bếp Tô Lam và w.a.t.t.pad chodateam
Sau khi Kỷ Ninh gặp hệ thống "Tương Lai", thân phận ban đầu của cậu vô cùng bình thường, cậu vốn nên công lược nữ chính làm cho nữ chính yêu mình,
nhưng bởi vì Herinos mà xảy ra thay đổi nghiêm trọng, dẫn đến về sau cậu không thể không đi con đường công lược nam chính này.
Ở tiểu
thuyết ban đầu, nữ chính Flora là một thiếu nữ quý tộc, vô tình gặp gỡ
nam hai Hoàng tử loài người, hoàng tử lập tức thầm thương trộm mến
Flora. Sau khi biết được thể chất có vẻ vô cùng đặc biệt của nàng và rất dễ bị quỷ hút máu cấp thấp tấn công, nên đã lợi dụng đặc quyền bố trí
Kỷ Ninh làm vệ sĩ cho Flora, bảo vệ nàng không bị quỷ hút máu tấn công.
Nam ba là thợ săn thiên tài cấp cao trẻ tuổi nhất của Hiệp hội săn lùng
Huyết tộc*, cao ngạo lạnh lùng, vô cùng hăm hận huyết tộc cùng với bọn
quỷ hút máu cấp thấp bị chúng đồng hóa, hiển nhiên cũng không thích
Flora hỗn huyết, ban đầu còn rất ghét nàng.
*Hiệp hội săn lùng Huyết tộc nguyên bản là Hiệp hội Huyết liệp, về sau nó dài dòng quá nên để Huyết liệp nhé
Vui lòng tại trang chính chủ aka w.o.r.d.press Bếp Tô Lam và w.a.t.t.pad chodateam
Đây là lần đầu tiên Kỷ Ninh làm nhiệm vụ, cấp bậc của cậu cực kỳ thấp,
không có bất kỳ quyền hạn nào, chỉ có thể thận trọng cẩn thận đóng vai
người ghét Flora trong giai đoạn đầu.
Chỉ là khi ấy diễn xuất của
cậu còn hơi non nớt, Flora dịu dàng lại thông minh, cậu cũng không ghét
nàng, mà Flora cũng lờ mờ cảm nhận được cảm xúc chân thật của Kỷ Ninh,
thành ra câu chuyện đã khác với nguyên bản. Cô không sợ mặt lạnh của Kỷ
Ninh, mỗi lần nhìn thấy cậu cô nàng đều cười khanh khách, điều này khiến Kỷ Ninh sinh ra chút cảm giác thất bại.
Nhưng dù gì thì đây cũng
coi như là chuyện tốt, quan hệ giữa cậu và Flora càng ngày càng thân
thiết. Kỷ Ninh tưởng mình có thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ thì vào
lúc này không ngờ gặp phải Herinos.
Lần đầu tiên cậu nhìn thấy
Herinos là ở bữa dạ tiệc. Trong cốt truyện gốc, đây cũng là nơi Flora
gặp Herinos lần đầu tiên, trong yến tiệc tất cả mọi người đều hóa trang, không ai nhận ra ai, vì vậy Flora liền cùng Herinos hóa trang thành
loài người nhảy một điệu nhảy, đồng thời cũng để lại ấn tượng sâu sắc
cho nhau.
Kỷ Ninh với tư cách là hộ vệ của Flora tất nhiên cũng
phải cùng nàng tham gia yến hội, cậu không có quyền ngăn cản cuộc gặp gỡ đầu tiên của Flora nên liền khoanh tay nhìn Flora ngồi uống rượu trong
góc, nhân tiện chờ Herinos đến.
Có lẽ do ánh mắt nhìn Flora của
cậu quá mức nghiêm túc đến nổi thu hút sự chú ý của người khác, trước
khi bản nhạc chính thức diễn tấu thì bên tai câu bỗng nhiên truyền đến
một giọng nói trầm ấm dễ nghe, ngậm ý cười hỏi cậu.
"Chẳng lẽ cậu không định mời vị tiểu thư xinh đẹp kia sao?"
Kỷ Ninh quay đầu lại, nói chuyện với cậu là một quý tộc vô cùng trẻ tuổi,
người ấy mặc áo đuôi tôm màu đen, bên ngoài khoác một chiếc áo choàng
rộng, phong thái ưu nhã, mang chiếc mặt nạ nửa mặt, chỉ để lộ nửa mặt
dưới nhưng cũng có thể nhìn ra dung mạo tuấn tú của hắn, tóc đen mắt đen như thể được nhuộm bởi bầu trời đêm, khí chất thần bí lại thanh nhã.
Quý tộc trẻ tuổi đi đến bên cạnh cậu, mở miệng cười.
"Ta chú ý thấy ngươi cứ một mực nhìn nàng, ngươi muốn mời nàng khiêu vũ
sao? Thế tại sao không đi? Nàng là một cô gái vô cùng có mị lực, nếu
ngươi không nhanh tay hành động thì nàng sẽ bị người khác mời, chắc
ngươi sẽ không cảm thấy không cam tâm đâu nhỉ?"
Kỷ Ninh liếc quý
tộc không đáp, chỉ tiếp tục trầm mặc nhìn Flora, bởi vì cậu đang chờ
Herinos mời nàng, cậu không có cách nào thay đổi nội dung cốt truyện,
nên chỉ có thể dùng cách khác để thể hiện mình đang "ghen".
Cậu không biết mặt mũi Herinos ra sao, nhưng cậu cũng biết trước khi dạ vũ bắt đầu, Herinos sẽ mời Flora.
Qua một lúc lâu, có một người trẻ tuổi đeo mặt nạ bước tới mời Flora, Kỷ
Ninh quan sát diện mạo người đó, là tóc đen, quần áo cũng giống với miêu tả trong cốt truyện, lễ phục màu đen, mặc áo choàng rộng, mặt đeo mặt
nạ nửa mặt.
Đáng lẽ còn phải có một huy hiệu màu đỏ sẫm cài ở
trước ngực Herinos, và cũng chính là bằng chứng để Flora nhận ra Herinos sau này. Thế nhưng Kỷ Ninh không thấy huy hiệu của người mặc áo choàng
này ở đâu cả, chỉ có thể phỏng đoán chung chung đây là Herinos.
Đã đến lúc cậu đi tới nhấn mạnh sự tồn tại của cậu và thể hiện sự bất mãn đối với việc Flora khiêu vũ cùng người khác.
Kỷ Ninh đang công tác chuẩn bị cảm xúc của mình thì bỗng bị người khác khẽ nắm lấy cổ tay, chính là quý tộc trẻ nói chuyện với cậu.
"Dạ vũ
đã bắt đầu rồi, ngươi mới chịu mời nàng sao?" Quý tộc trẻ cười nói: "Cái này không phù hợp với lễ nghi buổi tiệc, cho dù bây giờ ngươi hối hận
thì cũng đã muộn rồi, nên buông tha nàng đi."
"Không liên quan đến ngươi."
Kỷ Ninh lạnh lùng nói một câu rồi đi về hướng Flora, thì đột nhiên phát
hiện mình không thể nào thoát khỏi bàn tay của quý tộc trẻ tuổi này. Cậu bị ngăn cản nhất thời hoảng hốt trong lòng.
Là một thợ săn huyết
tộc, thân thủ của cậu cực kỳ rốt, sẽ tuyệt đối không bao giờ bị người
bình thường ngăn cản, thế mà bây giờ cậu hoàn toàn không thể nào thoát
khỏi tay người đàn ông này. Điều này làm cậu lập tức trở nên cảnh giác,
nhận ra được thân phận người này chắc chắn không bình thường.
"Chớ đi." Quý tộc trẻ tuổi nói.
"Tại sao ngươi lại ngăn cản ta?"
Kỷ Ninh hơi nhíu mày, trong đầu nghĩ chẳng lẽ đây là trường hợp bất khả
kháng trong cốt truyện, cậu muốn chen ngang Flora với Herinos, nhưng
giữa đường lại bị người khác chặn lại, vì thế cậu dứt khoát dừng bước,
mặt không cảm xúc nhìn quý tộc trẻ tuổi: "Chẳng lẽ ngươi làm bạn khiêu
vũ kế tiếp của nàng?"
"Không." Quý tộc trẻ mỉm cười: "Người ta
muốn mời là ngươi." Dứt lời, hắn hơi khom người, duỗi một tay về phía Kỷ Ninh: "Hy vọng ngươi bằng lòng cùng khiêu vũ với ta một khúc nhạc."
"Đừng đùa." Kỷ Ninh nói: "Chúng ta đều là đàn ông."
"Ta không nói đùa." Quý tộc trẻ hơi cong khóe môi: "Mời đi theo ta."
Hắn nắm tay Kỷ Ninh, kéo cậu đi xuyên qua sân dạ tiệc, tiến vào mê cung lùm cây quanh co ngoằn ngoèo, dẫn cậu đi vào trung tâm mê cung. Nơi ấy là
một nơi vắng vẻ thanh tĩnh xinh đẹp, có thể loáng thoáng nghe được nhạc
khúc ở trong bữa tiệc truyền đến.
Đi đến nơi này, quý tộc trẻ tuổi bỏ áo choàng rộng trên người xuống, tháo mặt nạ trên mặt xuống, hoàn
toàn lộ rõ diện mạo, quả nhiên vô cùng đẹp trai.
Hắn vuốt vuốt
những sợi tóc lòa xòa trước trán ra để lộ vầng trán trơn bóng, cười nói
với Kỷ Ninh: "Khiêu vũ ở nơi này sẽ không có ai quấy rầy chúng ta."
Kỷ Ninh không trả lời, ánh mắt của cậu hoàn toàn tập trung vào trước ngực
quý tộc, bởi vì ở nơi đó, một chiếc huy hiệu màu đỏ sẫm khắc hình một
bông hồng đang phát ra ánh sáng mờ ảo dưới ánh trăng.
Chiếc huy
hiệu này là độc nhất vô nhị, chỉ có một mình Herinos sở hữu nó, lần gặp
mặt thứ hai sau khi dạ vũ kết thúc, Flora cũng dựa vào nó mà nhận ra
Herinos.
Mà giờ phút này nhìn thấy huy hiệu ấy, trong lòng Kỷ Ninh bỗng nhiên dâng lên dự cảm cực kỳ không ổn.
Chẳng lẽ cái tên quái đản này lại là Herinos?
Nếu hắn là Herinos, vậy người đang khiêu vũ cùng Flora là ai?
Kỷ Ninh hơi biến sắc, cậu lập tức túm lấy ống tay áo của quý tộc trẻ tuổi hỏi: "Ngươi tên là gì?"
"Dan." Quý tộc trẻ tuổi cười nói: "Ngươi có thể gọi ta như vậy."
Đây là tên giả Herinos dùng khi gặp Flora lần đầu tiên.
Không còn nghi ngờ gì nữa, người đàn ông này chính là Herinos.
Xong đời rồi!
Kỷ Ninh toàn thân lạnh ngắt, nếu Flora không biết Herinos, vậy toàn bộ cốt truyện về sau sẽ sụp đổ hàng loạt, sẽ dẫn đến cậu bị Vận Doanh Thương
trực tiếp xóa bỏ!
Không được, cậu không thể cứ vậy mà cam chịu số
phận được, cậu phải mang Herinos về, để hắn làm quen Flora, trước khi
yến hội kết thúc vẫn còn kịp!
"Ngươi đi với ta."
Cậu không
nói hai lời túm lấy tay Herinos, lôi hắn đi ra ngoài mê cung, nhưng dù
cho cậu có là thợ săn thiên tài trong Hiệp hội Huyết liệp thì cũng không thể nào đấu lại sức mạnh của Huyết tộc thân Vương được. Đến nỗi Herinos chỉ hơi hơi dùng sức một chút là đã lôi được Kỷ Ninh quay lại, còn
thuận thế bị ôm lấy từ phía sau.
"Một khúc nhạc mới sắp bắt đầu rồi."
Herinos nắm lấy tay Kỷ Ninh, đặt lên mu bàn tay cậu một nụ hôn, mỉm cười bảo:
"Dù người muốn rời đi cũng không sao, chỉ cần nhảy với ta một bản, ta sẽ dẫn ngươi rời đi."
Kỷ Ninh hoàn toàn không nghĩ ra tại sao
Herinos không mời Flora mà lại quay sang coi trọng cậu, cái này quá sức
tưởng tượng rồi, thật sự chẳng hiểu gì cả. Mà bây giờ Herinos lại không
chịu buông cậu ra, nhất quyết muốn khiêu vũ cùng cậu, điều này khiến cậu không nhịn được mà hỏi: "Tại sao ngươi nhất quyết phải khiêu vũ cùng
ta?"
"Ngươi hỏi tại sao à..."
Sau một hồi im lặng ngắn ngủi, Herinos nhếch khóe môi, dưới ánh trăng, dung mạo của hắn càng trở nên
yêu dã hơn, lộ ra khí tức không thuộc về mình.
"Chẳng có lý do gì cả. Ta chẳng qua là lần đầu tiên nhìn thấy ngươi lập tức cảm thấy vô cùng hứng thú, chỉ như vậy mà thôi."
[Đã phát hiện sai lệch cốt truyện nghiêm trọng, nếu không sửa chữa kịp thời, linh hồn của cậu sẽ bị xóa bỏ.]
Âm thanh của hệ thống "Tương Lai" vang lên trong đầu Kỷ Ninh: [Nhưng cậu còn có một sự lựa chọn khác, cho dù cốt truyện thay đổi đột ngột,
cậu cũng sẽ không trực tiếp bị xóa sổ, cậu có thể chọn chấp nhận hoặc
không.]
"Anh nói đi." Kỷ Ninh vội vàng nói.
Giọng điệu của Tương Lai lạnh lùng và bình tĩnh.
[Thay đổi đối tượng công lược, từ bỏ Flora, và khiến cho Herinos yêu cậu.]