Kỷ Ninh thu Lai làm đồ đệ của mình, nhưng chương này vẫn chưa kết thúc và trò chơi vẫn đang tiếp tục.
Cậu ra lệnh cho hai thiếu nữ vong linh xinh đẹp đưa nhóm bạn của Lai ra khỏi pháp trận rồi nhốt vào ngục tối. Đợi đến khi Lai
chính thức trở thành một pháp sư hắc ám thì bọn họ mới được thả ra.
"Thầy à, ngài còn dặn dò gì nữa không?"
Thiếu niên tóc vàng đứng bên cạnh, nhẹ giọng hỏi, không hề có bất kỳ
cảm xúc mâu thuẫn nào cả, nhập vai đồ đệ vô cùng tự nhiên.
Kỷ Ninh liếc hắn một cái, tùy tiện phất tay, nói: "Đừng mặc trang phục kỵ sĩ thần điện nữa, đi thay đi."
"Vâng."
Lai đáp một tiếng sau đó lập tức rời đi cùng thiếu nữ vong linh. Kỷ Ninh cũng không lo hắn sẽ chạy trốn, bởi vì nhóm bạn của hắn còn đang bị nhốt trong ngục tối, mà nơi đó chỉ có ma thuật
của Kỷ Ninh mới có thể mở ra được.
Trong phòng chỉ còn
lại một mình Kỷ Ninh, cậu đứng tại chỗ trầm tư một lúc, càng
nghĩ càng thấy trò chơi này không hợp lý.
Dù biết nguồn
gốc của trò chơi này chắc chắn là không bình thường, nhưng nó lại
kỳ quặc vượt xa tưởng tượng của cậu, những lựa chọn rất chi
này và nọ rồi còn thái độ nghe lời khác thường của Lai khiến cậu vô cùng bứt rứt.
Đây không phải là trò chơi Lai tự mình làm ra đấy chứ.
Sau khi gặp mấy vị nam chính, Kỷ Ninh đột nhiên nổi lên nghi ngờ
như vậy, chỉ là cậu không hiểu ý nghĩa của trò chơi này là
gì. Chứ dựa vào sức mạnh gần như thành thần của Lai trong
đoạn kết thì hắn hoàn toàn có thể trực tiếp đến tìm cậu
mà.
Chẳng lẽ Lai muốn đến được thế giới này còn cần thêm
điều kiện gì, ví dụ như phải thông qua toàn bộ trò chơi mới
được.
Kỷ Ninh từng theo đuổi không ít
nam chính, nhưng mấy trò chơi tình yêu thế này cậu lại chưa
từng chơi, cũng không có hứng thú. Lúc này đối mặt với giới
thiệu của trò chơi cậu hoàn toàn không biết gì hết, nên chỉ
có thể mờ mịt suy đoán từng chút một.
Sau đó, cậu nhấp vào "Mô tả chương".
Hướng dẫn giải thích độ dài của từng chương, quá trình này có thể chỉ mất vài giờ hoặc lên đến vài ngày thậm chí là vài tháng.
Nhưng tốc độ dòng chảy thời gian trong trò chơi không giống với
bên ngoài, nên người chơi không cần phải lo lắng về việc bị mất quá nhiều thời gian trong thực tế.
Sau khi tiếp tục xem
xét một vài câu hỏi, Kỷ Ninh đóng tất cả các lựa chọn lại và có
thêm một chút hiểu biết cơ bản về trò chơi này.
Cậu
vẫn nghi ngờ rằng trò chơi này liên quan mật thiết với Lai,
nhưng tạm thời chưa có bằng chứng nên cậu cần phải quan sát
thêm.
Chẳng qua dù có liên quan đến Lai thì cũng chẳng
sao cả. Đến thì cứ đến, thêm một người hay bớt một người, đối với cậu bây giờ đã chẳng có gì khác nhau nữa rồi.
Càng nhiều áp lực, Kỷ Ninh lại càng thờ ơ. Lúc này đột nhiên nghe
thấy có tiếng gõ cửa bên ngoài. Sau khi được cậu cho phép, Lai
đã thay trang phục mới tiến vào, sau đó cúi đầu hành lễ với
cậu, mỉm cười: "Thầy."
Hai thiếu nữ vong linh bên cạnh Kỷ
Ninh rất thích những bộ trang phục xa hoa nên bộ trang phục tìm
cho Lai cũng lung linh không kém, tay áo đính đá quý sáng lấp
lánh, bộ trang phục màu xanh thẫm càng tôn lên dáng người cao
thẳng của hắn.
Khi mặc bộ trang phục này, Lai bớt đi
một chút khí chất thuần khiết và càng giống một vị thiếu gia quý tộc hơn. Nhưng không thể không nói bộ trang phục này rất
hợp với hắn, công nhận người đẹp mặc cái gì cũng đẹp.
Tuy nhiên, ý định ban đầu của Kỷ Ninh không phải là để Lai mặc
quần áo chỉnh tề như thế. Trời đã khuya nên cậu chỉ muốn Lai
mặc đại cái áo nào đó rồi đi ngủ đi là được.
Kỷ Ninh vừa định mở miệng dặn Lai đi nghỉ thì cốt truyện lại lần nữa xuất hiện trước mặt cậu.
「Lai đã trở thành đồ đệ của bạn, trước khi đi nghỉ, bạn cần phải tiến hành bước đầu tiên chuyển hóa cho Lai: Tẩy sạch nguyên tố ánh sáng trong cơ thể hắn rồi truyền nguyên tố bóng tối vào.」
Lai thân là kỵ sĩ thần điện Ánh Sáng nên sử dụng đều
là ma pháp ánh sáng, sức mạnh cũng từ nguyên tố ánh sáng mà
ra. Nếu muốn chuyển sang ma pháp vong linh thì đầu tiên phải
loại bỏ tất cả nguyên tố ánh sáng trên người hắn rồi hấp thu
nguyên tố bóng tối.
Quá trình chuyển hóa nguyên tố tuy không chết được nhưng lại cực kỳ đau đớn. Phương thức chuyển hóa
của Dạ Linh trong nguyên tác lại càng thô bạo ngang ngược, vì
thế Lai đã phải chịu khổ rất nhiều. Đến khi chuyển hóa xong
thì cũng gần như mất nửa cái mạng.
"Quá trình tẩy rửa
nguyên tố rất đau đớn, nhưng bạn lại biết có hai phương pháp có
thể làm giảm bớt sự đau đớn, vì thế bạn quyết định:
「1: Đưa Lai vào phòng ngủ của bạn, để hắn ngồi trên giường sau đó thông qua cọ xát thân mật mà tẩy rửa nguyên tố.」
「2: Đưa Lai vào phòng ngủ của bạn, để hắn nằm trên giường sau đó
thông qua cọ xát thân mật mà tẩy rửa nguyên tố. 」
Kỷ Ninh nói ngắn gọn, Lai ngoan ngoãn nhắm mắt lại. Sau đó Kỷ Ninh
nhanh chóng hôn lên môi hắn, thông qua việc trao đổi hơi thở để
truyền nguyên tốc bóng tối của mình qua rồi tẩy rửa nguyên tố
ánh sáng trong cơ thể Lai.
Nguyên tố bóng tối sắc bén xâm nhập vào trong cơ thể, phá hủy nguyên tố ánh sáng từng chút
một. Khuôn mặt của Lai lập tức trở nên tái nhợt thấy rõ, trên
trán chảy ra mồ hôi lạnh, hô hấp cũng bắt đầu dồn dập nhưng
vẫn không hề rên một tiếng.
Kỷ Ninh cố ý làm cho tốc độ
chuyển hóa chậm lại, để tránh cho hắn bị đau đớn quá mức.
Đến khi chuyển được hơn một nửa, cậu còn định dừng lại để cho Lai nghỉ ngơi một chút nhưng lại bị hắn từ chối.
Hai vong linh xinh đẹp đi về phía đỉnh tháp, thiếu niên lại đi ngược lại
phương hướng của các nàng, chậm rãi đi xuống chân tháp, tiến vào
ngục tối mà vốn chỉ có pháp sư vong linh mới có thể tiến vào được.
Trong ngục tối trống rỗng, đủ loại âm thanh kỳ quái vang lên, ba người bị giam trong một phòng giam nhìn thấy thiếu niên đi tới thì lập tức đứng dậy vươn tay về phía hắn, kích động hét
lớn: "Lai!"
"Lai, chúng ta mau chạy đi, mau rời khỏi pháp sư tà ác này."
"Cậu không thể trở thành đồ đệ của hắn, càng không thể ở bên cạnh hắn được."
Lai dựa vào vách tường nhìn ba bóng người trong phòng giam. Đột nhiên hắn vung tay lên khiến ba người kia lập tức biến thành khói bụi bay theo gió. Sau đó bên trong phòng giam bỗng chốc trở nên yên
tĩnh.
Hắn nhắm mắt lại, dựa vào tường im lặng hồi lâu,
giống như đang nhớ đến chuyện gì đó vui vẻ mà lộ ra một nụ
cười nhàn nhạt. Sau đó hắn nhẹ giọng nói:
"Lần này sẽ không còn ai chia cắt chúng ta nữa, thầy à."