Hai A Gặp Nhau Ắt Có Một O

Chương 89: END


trướctiếp

Buổi sáng hôm thi đại học, Giản Tùng Ý gọi điện cho Bách Hoài.

Hắn bảo thế này, ‘’Bạn học tiểu Bách, ghi danh bảng vàng, động phòng hoa chúc, nhân sinh không có gì hối tiếc ngay ở trước mắt rồi. Vậy nên bạn có đạt được chuyện bạn mong muốn hay không phụ thuộc vào sáng nay đấy, xin hãy cố gắng hết mình!’’

Bách Hoài nghiêm túc trả lời, ‘’Yên tâm, vì để động phòng hoa chúc, tôi nhất định sẽ ghi danh bảng vàng. Thế nên tôi cũng mong bạn học tiểu Giản cố gắng cho địa vị gia đình sau này.’’

‘’Xin huynh đài chớ lắng lo.’’

Hai người đã đặt ra một ván bài, ai thi đại học cao điểm hơn người kia thì người đó làm trụ cột gia đình.

Để làm trụ cột gia đình, sau khi từ Bắc thành quay về, Giản Tùng Ý vùi đầu khổ luyện. Thậm chí Bách Hoài còn tưởng người yêu mình yêu quả cầu Vật Lí hơn yêu mình rồi, ngay cả kì phát tình cũng cùng đề thi khắng khít bên nhau, không hề nhớ tới sự tồn tại của một Alpha to bự bên cạnh.

Em bé Omega học tập say mê đến độ quên cả phát tình.

Bách Hoài dở khóc dở cười rồi.

Nhưng khổ luyện nỗ lực này cuối cùng cũng được đền đáp xứng đáng.

Vào ngày kiểm tra đầu vào đại học, Giản Tùng Ý vừa bình tĩnh vừa tự tin vào kiến thức của mình.

Dưới sự giám sát của ai đó, nét chữ chó chạy ngoài đồng bị uốn nắn nên dần trở nên gọn gàng, không làm tắt vì lười mà trình bày rõ ràng tỉ mỉ ra. Phần đọc hiểu và làm văn phân tích từng khiến hắn đau đầu nhức não nay cũng dễ dàng hơn rất nhiều.

Giản Tùng Ý nộp bài làm nghiêm túc sạch sẽ của mình lên.

Feeling so good…

Hắn bình tĩnh như thể đây chỉ là một kỳ thi bình thường, tựa như những lần thi mà hắn từng vô số lần tham dự lúc trước.

Khi thi xong, hai người cũng không vội gặp nhau. Bách Hoài không về Nam thành, mà Giản Tùng Ý cũng không bay ra thành Bắc.

Với lý do vẫn còn nhiều việc phải giải quyết sau khi tốt nghiệp xong, cả hai đều im ắng ngầm chờ đợi cơ hội như nhau.

Họ không vội vàng, bởi họ đều tin rằng vào một ngày nào đó họ sẽ gặp nhau trêи đỉnh vinh quang và niềm kiêu hãnh của mỗi người; cùng nhau chia sẻ quang vinh, để tất cả nghi ngờ, ghen ghét, miệt thị bị cuốn trôi.

Cả hai phải chứng minh rằng chúng ta vì nhau mà trở thành phiên bản tốt nhất.

Đây giống như một loại nghi thức, lại càng giống như sự tín nhiệm phải được nghiệm chứng bởi nỗ lực không ngừng.

Tôi tin tưởng vào bản thân, đồng thời tin tưởng vào người ấy.

Và cuối cùng họ đã làm được.

Thành tích thi của Giản Tùng Ý phải nói là quá tuyệt vời.

Văn 132, Toán 150, Anh 146, Khoa học tự nhiên 298.

Tổng điểm 726.

Thủ khoa tỉnh S, hơn người đứng vị trí thứ hai 10 điểm.

Hôm công bố điểm thi, bỗng nhiên Giản Tùng Ý cảm thấy ba lần thi trước mình thua Bách Hoài đều không đáng để giận dỗi.

Ba lần thua đó của hắn đều là vì cái tật tự phụ huênh hoang, chủ quan khinh địch, không thể nào trách Bách Hoài được.

Nếu như hắn không có một bạn trai ưu tú như vậy, hắn đã chẳng phải nỗ lực học như thế làm gì.

Là Bách Hoài đi tới bên đời hắn, biến hắn trở thành một con người hoàn thiện.

Còn Bách Hoài ở Bắc thành đạt 725 điểm thành tích, ghi danh đầu bảng vàng như mong ước.

Ngày công bố điểm thi, báo chí đã thành thông lệ bắt đầu đi phỏng vấn thủ khoa đại học.

Khi phỏng vấn Bách Hoài, điều tò mò nhất của tất cả các phóng viên là tại sao Bách Hoài lại có thể học chuyên Văn mà anh lại có thể chuyển khối thành công như vậy chỉ trong một năm.

Nhưng dù họ có hỏi, nhưng thực ra trong lòng cũng chẳng ôm hi vọng là mấy.

Cánh phóng viên đều biết đây là con trai nhà họ Bách, không thể nào hỏi quá nhiều, mà theo thông tin truyền miệng thì hổ phụ sinh hổ tử, cha con đều lạnh lùng như nhau.

Nhưng thiếu niên lãnh đạm lại chậm rã trả lời: ‘’Tôi chuyển khối là vì muốn theo đuổi ngành Y.’’

Phóng viên bất ngờ ngay lập tức gài camera đâu vào đấy.

Bách Hoài không nhìn camera, chỉ thản nhiên nói: ‘Về phần thành tích ngày hôm nay, là do tôi muốn ở bên cạnh người mình thích nên không thể không nỗ lực phi thường được. Mỗi ngày gần như đều đi ngủ lúc hừng đông, quãng thời gian đó không có ngày nào ngủ được hơn năm tiếng.’’

Anh nói rất nhẹ nhàng, tựa như câu chuyện này là một chút lông gà vỏ tỏi thường ngày.

Nhất thời phóng viên không biết có nên tiếp tục hỏi nữa hay không, bởi vì dù có hỏi thì cũng không chắc đã được lên sóng truyền hình.

Bách Hoài nhấc mắt nhìn mọi người một lượt, quan sát phản ứng của bọn họ rồi tiếp lời: ‘’Đương nhiên tôi nói thế này không phải để khuyến khích các bạn yêu sớm. Tôi chỉ muốn nói rằng trêи đời này chưa từng có chuyện gì dễ dàng, nếu bạn từng vô cùng khát khao thứ gì đó, vậy nhất định bạn phải vì nó mà nỗ lực hết mình. Chỉ có điều thứ tôi khát khao lại trùng với ước mơ được ở bên cạnh người mình thích. Tình cờ người đó lại cực kì ưu tú, vậy nên tôi nhất định phải trở thành một tôi càng hoàn thiện hơn nữa.’’

Nói xong, anh rũ mắt cười nhẹ: ‘’Tôi nghĩ rằng thích người đó là chuyện cực kì may mắn.’’

Nụ cười kia khiến cánh phóng viên bất ngờ, nhất thời cảm thán quả nhiên đừng nghe tin đồn từ thiên hạ.

Vì vậy thiếu niên giống cha mình trong truyền thuyết lạnh lùng kia lại không hề lạnh lùng. Đáy mắt người ấy hàm ẩn ánh sáng ấm áp đến nhường đó cơ mà.

Lần phỏng vấn này cũng chỉ tới đó.

Mà truyền thông cũng đưa tin thành công, không gặp bất kì cản trở nào.

Sự đồng thuận đó có thể là sự chấp thuận thầm lặng của người cha đằng sau ống kính máy quay đối với con trai của mình.

Sau khi Bách Hoài nói xong những điều anh muốn nói với Giản Tùng Ý, anh lên máy bay trở về Nam Thành.

Thật ra anh chẳng thèm để ý thiên hạ thấy thế nào, anh chỉ muốn thông qua phương thức này biểu đạt với Giản Tùng Ý rằng sự xuất hiện của hắn trong cuộc đời anh là may mắn tột bậc. Bách Hoài còn muốn để cho cả thế giới biết rằng thiếu niên anh đem lòng yêu thương ấy tốt đến nhường nào.

Tuy hơi bất cần, thế nhưng ở cái tuổi này, bất cần như thế mới ý nghĩa.

Còn Giản đại thiếu gia ở trời Nam kia lại càng chao đảo báo chí.

Phóng viên A hỏi hắn, ‘’Xin hỏi bạn học Giản Tùng Ý có cảm nhận gì khi đạt được thủ khoa không?’’

Lời ít ý nhiều, Giản thiếu trả lời, ‘’Tôi thật lợi hại.’’

‘’… Vậy bạn Giản Tùng Ý có kinh nghiệm học tập gì để chia sẻ cho khán giả không nhỉ?’’

‘’Kinh nghiệm gì, trời sinh thông minh, biết đường tìm được bạn trai tốt.’’

“…”

Phóng viên cười gượng tiếp tục, ‘’Thì ra học sinh giỏi cũng yêu sớm sao?’’

‘’Trưởng thành rồi, sớm gì nữa.’’

Phóng viên vẫn tiếp tục kiên cường: ‘’Vậy bạn trai học sinh giỏi có thành tích như nào nhỉ?’’

‘’À, chắc đủ điểm đậu đại học thôi. Lần này anh ấy thi không tốt.’’

‘’Sao lại không tốt?’’

‘’Thấp hơn tôi một điểm, miễn cưỡng làm thủ khoa ở Bắc thành.’’

“…”

Phóng viên muốn bỏ của chạy lấy người.

Giản Tùng Ý tiếp tục nhảm nhí: ‘’Nhưng mà anh ấy từ khoa học xã hội chuyển qua tự nhiên, tuy rằng thấp hơn tôi một điểm, thế nhưng mọi người phải công nhận là anh ấy giỏi đúng không?’’

‘’Vâng…’’

‘’Hơn nữa cũng đẹp trai lắm đó, các bạn xem qua poster tuyển sinh của trường tôi chưa? Người đó chính là anh ấy, đẹp trai không?’’

Phóng viên liếc mắt nhìn poster tuyển sinh trêи bàn.

Erhhhhh… Đẹp trai thật…

Chỉ có điều ngài có thể khiêm tốn một chút được không? Ngài tự kiêu hãnh diện thì thôi đi, lại còn giúp người ta vênh mặt lên sao?

Giản Tùng Ý phớt lờ biểu tình chảy mồ hôi của phóng viên, chỉ tay về phía bảng vinh danh bên ngoài lớp học: “Nhưng anh ấy hơi phiền phức. Lúc nào cũng cạnh tranh với tôi để giành vị trí thứ nhất. Học kỳ đó tôi chỉ thi đứng thứ nhất có hai lần, mà thua dưới tay anh ấy ba lần, bực ơi là bực. Nhưng sau này tôi nghĩ mình phải đánh bại anh ấy nên mới bắt đầu chăm chỉ học tập, không nghĩ tới lại đạt được vị trí thủ khoa tỉnh. Các bạn nói thử xem, có phải tìm bạn trai ưu tú rất quan trọng hay không?’’

Cánh phóng viên cảm giác như mình bị thuyết phục tới nơi rồi.

Giản Tùng Ý nhìn vẻ mặt ngơ ngác của phóng viên, lại chẳng thấy bọn họ vỗ tay gì cả, trong lòng thầm đánh giá đám người này hàng ngày rèn luyện thật thiếu chuyên nghiệp.

Chả có hứng gì mà tiếp tục.

Hắn nhìn đồng hồ, đoán chừng Bách Hoài đã lên máy bay nên uể oải đứng dậy, ‘’Còn có chuyện gì muốn hỏi không?’’

‘’Hết chuyện rồi.’’

‘’Thế thôi tôi đi đón bạn trai tôi trước nhé.’’

Phóng viên mừng như được đại xá ban ân.

Giản Tùng Ý đi vài bước rồi lại dừng chân, quay đầu lại: ‘’À, đúng rồi. Thêm cho tôi câu này nữa.’’

Phóng viên bắt đầu lên đạn như đánh giáp lá cà.

Giản Tùng Ý cười cười: ‘’Yên tâm, đây là lời của thầy chủ nhiệm nhờ tôi nói, phù hợp với thế giới quan của học sinh các cấp.’’

“…”

‘’Người không thể vì người mình thích mà hoàn thiện bản thân thì không xứng yêu sớm.’’

Dứt lời, hắn nháy mắt cười tươi, vừa kiêu ngạo lại đáng yêu không tả được.

Rồi Giản Tùng Ý biến mất dưới làn mưa.

Lúc đầu phóng viên chỉ ngẩn người, xong sau đó cúi đầu nở nụ cười.

Quên đi, tuy rằng đây không phải là buổi phỏng vấn đứng đắn mà người lớn muốn xem, thế nhưng chẳng còn quan trọng nữa.

Tóm lại, chuyện của thiếu niên, nên để thiếu niên nghe mới đúng.

[…]

Ngay giây phút đầu tiên kết quả được công bố, Nam Ngoại ngay lập tức bị oanh tạc.

Cẩu nhân tận mắt chứng kiến cuộc tình này phát triển từ một núi không thể có hai A biến thành bạo quân cưng chiều ái thϊế͙p͙. Học sinh của Nam Ngoại hận không thể tóm được ai là kể ngay câu chuyện nhìn thì giống tình yêu AA nhưng thực chất là AO này.


trướctiếp