Không thể nào, chắc chắn là hoa mắt rồi. Bách Lý Quyết Minh nghĩ, một
cái xác già cỗi ở trại Âm Mộc đã hàng trăm năm thì sao có thể gọi tên y
được?
Bách Lý Quyết Minh với Mục Tri Thâm thay phiên nhau trông
chừng, tự động bỏ qua Bùi Chân. Thằng lõi này thanh tú yếu ớt, nghỉ ngơi gần nửa canh giờ rồi mà mặt vẫn trắng bệch như tờ giấy, sợ hắn chẳng
may sinh bệnh vì kiệt sức nên cũng không cho canh gác nữa. Nghỉ ngơi đủ
nửa canh giờ thì tiếp tục lên đường. Đi thêm được nửa đường thì quầng
sáng màu đỏ cũng dần tắt lịm, Quỷ Quốc lại trở về là màn đêm tối tăm như hồi mới đến. Điều này cũng có nghĩa là ả đàn bà cổ dài đi đời thật rồi, ba người an tâm thở phào nhẹ nhõm.
Một đường vô lo trở lại chỗ
khe nứt, quay về Tông môn. Lúc gần về đến nơi Bách Lý Quyết Minh túm cổ
áo đe dọa Mục Tri Thâm, yêu cầu hắn phải thận trọng từ lời nói đến hành
động, đừng nói những điều không nên.
Thần sắc Mục Tri Thâm không hề gợn sóng, bình tĩnh đáp lời: "Tiền bối yên tâm."
Nếu không để tên này nói chuyện thì Bách Lý Quyết Minh còn thực sự cho rằng hắn là con rối gỗ đấy. Cho dù là đối mặt với nữ quỷ cổ dài hay Bách Lý
Quyết Minh, nếu là người bình thường thì đã bị dọa cho nhũn cả chân, thế nhưng chỉ mình hắn ta là mặt không thèm đổi sắc. Bùi Chân phải lấy danh dự bản thân ra đảm bảo tên này sẽ không nói bậy nói bạ, Bách Lý Quyết
Minh mới từ bỏ ý định lấy mạng hắn. Nhân tiện viết thêm gia thế bối cảnh của hắn lên quyển sổ tay – cha mẹ mất sớm, người nối nghiệp của Mục
gia, kế thừa lôi pháp. Tính tình trầm ổn, dáng người cũng xuất sắc. Bách Lý Quyết Minh hết sức hài lòng, đánh giá cho hắn bằng một từ "Cực
phẩm".
Sau khi rời khỏi Quỷ Quốc mới nhận ra một điều, tuy bọn
họ cảm thấy chỉ đi có mấy ngày, cùng lắm là bốn đến năm ngày, nhưng bên
ngoài đã trôi qua hơn một tháng rồi. Thuật pháp của Quỷ Mẫu Hoàng Tuyền
làm cho thời không bên trong hỗn loạn, đồng thời cũng khiến nó trở nên
không đồng nhất với bên ngoài. Mọi người đều kết luận cả ba người đã gặp phải chuyện bất trắc, còn đang nghĩ xem nên thông báo tin dữ Tần Thu
Minh táng thân nơi Quỷ Quốc cho Tạ Tầm Vi thế nào. Lão già nhà họ Mục
ngất lên xỉu xuống ba lần, đến khi nhìn thấy Mục Tri Thâm đầu bù tóc rối quay về thì vui mừng quá đỗi mà bật khóc, suýt chút nữa lại ngất xỉu.
Chỉ có mình Khương Nhược Hư ngày ngày canh giữ ở khe nứt với niềm tin
mãnh liệt rằng bọn họ nhất định có thể trở về.
Nhưng suy cho
cùng vẫn là đánh giá quá cao Bùi Chân, tên nhãi ấy mới vừa về đã đổ
bệnh, hoạt thủy tiểu trúc đóng cửa từ chối tiếp khách, ngay cả Bách Lý
Quyết Minh cũng chỉ thấy hắn lúc chạng vạng. Tầm Vi thì càng không cần
phải nói, vẫn là bộ dạng ốm đau bệnh tật ấy, lúc tỉnh táo cũng không
chịu nói chuyện với Bách Lý Quyết Minh nhiều thêm mấy câu, đút được hai
miếng tổ yến liền xua tay, kêu no rồi không ăn thêm được nữa.
Bách Lý Quyết Minh thấy vậy thì vừa đau lòng vừa nóng ruột. Sau hai lần thi
triển thuật pháp ở Quỷ Quốc, tay phải của y về cơ bản đã hoàn toàn bị
phế bỏ, bên trong quần áo phải dùng băng gạc quấn lại, tay đeo găng,
cũng không thường xuyên ra khỏi cửa mới có thể tạm thời che đậy, nhưng
thời gian còn lại đã giảm đi rất nhiều.
Bộ dạng của Bùi Chân kia hệt như con ma ốm, thật sự rất không yên tâm phó thác Tầm Vi cho hắn,
chứ không ở trong trạch viện lão gia phu nhân mỗi người nằm một bên,
hàng ngày thuốc thang đưa ra đưa vào thì thành cái dạng gì. Xem ra vẫn
là Mục Tri Thâm tốt hơn, Bách Lý Quyết Minh quyết định nghĩ cách lôi kéo làm quen, để hắn qua đây gặp gỡ giao lưu với Tầm Vi.
"Cái gì?! Mục Tri Thâm là vị hôn phu của Dụ Thính Thu á?" Bách Lý Quyết Minh thảng thốt.
Bùi Chân dựa người vào kỷ tựa[1] ho khan, lúc từ Quỷ Quốc vội vàng trở về
mắc mưa nên bị nhiễm lạnh, vốn đã dự phòng ăn Mộc Hương Hoàn trước để
tránh cảm mạo nhưng vẫn chẳng có tác dụng. Hắn cột đai đeo trán đính
ngọc bích, thân nhiệt cao, đôi má đỏ bừng vì bị sốt như thể được phủ hai lớp phấn mỏng. Trước mặt kê một cái bàn nhỏ, trên đó bày chén cơm tẻ
cùng mấy đĩa thức ăn chay.
[1]Kỷ tựa /凭几/: một đồ nội thất
phụ trợ thời xưa, dùng để dựa vào khi ngồi, thích hợp cho ngồi nghiêng
hay hướng về phía trước.(tranh minh họa cuối chương)
Hắn
cầm đũa, dịu giọng trả lời: "Con trai trưởng nhà họ Mục đã đính ước với
Dụ cô nương rồi, bây giờ chỉ đợi chọn ngày cưới nữa thôi, tiền bối vẫn
nên tìm vị phu quân khác đi."
Bách Lý Quyết Minh nản lòng lắm rồi, xem ra Tầm Vi đúng thật chỉ có thể gả cho Bùi Chân.
Bùi Chân cầm lấy một chồng giấy vàng ở mép giường đưa cho Bách Lý Quyết
Minh, "Dựa theo quy định của Tông môn, hẳn là ta phải thành thật bẩm báo những điều mắt thấy tai nghe trong mấy ngày qua, tuy nhiên thân thể lại không được thoải mái, liệu có thể nhờ tiền bối làm thay được không?"
"Quy định ai đặt ra? Rõ là phiền phức!" Bách Lý Quyết Minh bực bội.
"Đại Tông sư Vô Độ."
"Cái lão già này, người thì cũng chết rồi còn gây rắc rối cho ta." Bách Lý Quyết Minh oán giận.
"Tiền bối..." Bùi Chân cân nhắc từng câu chữ, "Điều Tạ tông chủ nói, tiền bối có từng suy nghĩ qua chưa?"
"Nói cái gì?"
"Chuyện Tông sư báo tin cho tiên môn người là ác quỷ."
"Hừ, mấy cái lời nhảm nhí đó mà ngươi cũng tin à?" Bách Lý Quyết Minh xua
xua tay, "Không có chuyện đấy đâu. Vô Độ là người như thế nào ta biết
rõ, trên đời này ai cũng có thể hại ta, nhưng riêng lão và Tầm Vi thì
chắc chắn không có khả năng."
Bùi Chân rũ mắt, hàng mi dài che
đi vẻ lo lắng xuất hiện nơi đáy mắt. Sư tôn luôn là như vậy, tin tưởng
hắn vô điều kiện, hắn nói gì thì sư tôn liền tin là vậy, không bao giờ
cần xác minh cũng chẳng mảy may nghi ngờ. Sư tôn chưa từng nghĩ rằng, đồ đệ bé nhỏ ngây thơ và đáng yêu sẽ có ngày nói dối, lừa gạt y.
"Tuy nhiên..." Bách Lý Quyết Minh vuốt cằm, "Cũng có khả năng là hắn làm thật."
"Ầy, ta cũng chỉ đang suy nghĩ, ngươi nghe một tai thôi, không cần coi là
thật đâu." Bách Lý Quyết Minh gãi gãi đầu, nói: "Ý của ta là, Vô Độ
không thể hại ta được nhưng cũng không có nghĩa hắn sẽ không báo tin cho Tông môn biết ta là quỷ. Lão già Vô Độ đấy quá hiểu ta, siêu độ hay
phong ấn đều chẳng hề hấn gì với ta cả. Bị tiên môn bao vây tiễu trừ,
nói đúng ra thì ta chẳng tổn thất cái gì. Chỉ khổ cho Tầm Vi, phải lưu
lạc đến nhà họ Dụ."
Bùi Chân hiểu ý của y, động cơ khiến Vô Độ
gia gia báo tin cho tiên môn về thân phận của y không phải vì rắp tâm
mưu hại, mà là vì nguyên nhân khác. Vậy rốt cuộc Vô Độ gia gia muốn làm
gì? Vì sao sư tôn nhất định phải rời khỏi núi Bão Trần?
"Ngươi
xem," Bách Lý Quyết Minh tiếp tục phân tích, "Lần này chúng ta tới Quỷ
Quốc toàn là người có tiếng tăm, ai nấy đều ít nhất có một chút quan hệ
với lão già Vô Độ kia. Ta thì không cần phải nói rồi, là sư đệ của ổng.
Còn Mục Tri Thâm, năm đó Vô Độ đã tự tay hạ hình xăm quỷ cho hắn. Tạ Sầm Quan thì đang điều tra Vô Độ. Ơ...từ từ, hình như ngươi không có liên
quan gì tới Vô Độ."
Ngón tay đang cầm đũa của Bùi Chân dần dần siết chặt.
Đúng vậy, mọi chuyện đều đã rõ. Vô Độ gia gia đã dự đoán được chuyện ngày
hôm nay, ông không ngại phiền mà nhắc lại chuyện xưa của Hoàng Tuyền Quỷ Quốc, nói cho sư tôn biết bố cục bên trong và ba điều nhất định phải
tuân theo. Ông dạy Vũ Trùng Triện cho Tạ Tầm Vi, hắc giáo Mã Tang và cả
ngọn ngành của đạo môn phục hưng. Còn hình xăm của Mục Tri Thâm có thể
khiến lũ quỷ nhận nhầm đồng loại, giúp hắn thoát khỏi hiểm cảnh bị ma
quỷ bao vây. Hóa ra Vô Độ đã có sự chuẩn bị từ mười mấy năm trước. Ông
ấy đến Quỷ Quốc trước, để lại ngọc thiền cho sư tôn. Ông đã biết sẽ có
ngày hôm nay, hay nói cách khác, ông âm thầm quạt gió thêm củi, đưa bọn
họ tiến vào Quỷ Quốc.
Rốt cuộc ở Quỷ Quốc có cái gì? Hắn không
hiểu, Tạ Sầm Quan thì thôi không nói, ông ta là quỷ trốn thoát khỏi Quỷ
Quốc, vậy những người khác thì sao? Vì sao Vô Độ lại muốn hắn cùng sư
tôn đi đến Quỷ Quốc?
Hắn chợt nhận ra, chắc chắn sư tôn còn điều gì đó giấu hắn. Thiếu đi một mắc xích ở giữa thì có thế nào cũng không
thể giải thích mọi sự.
Hắn rầu rĩ, oán giận liếc Bách Lý Quyết Minh, "Tiền bối, tới ngày hôm nay mà người vẫn còn có điều giấu ta à?"
"Giấu? Giấu cái gì?" Bách Lý Quyết Minh giả ngu, chợt giơ tay lên, đắc ý cười
rộ, "Nhãi này, chờ ngươi cưới Tầm Vi thì chúng ta sẽ là người một nhà.
Đến lúc đó vi sư sẽ nói hết những chuyện trong lòng cho ngươi biết, đừng nói là mấy cái thứ này, ngay cả quan tài ta giấu ở chỗ nào cũng nói cho ngươi biết luôn."
Bùi Chân cô đơn rũ mắt, "Trước tiền bối còn
nói sẽ đáp ứng mọi yêu cầu của ta, ta thì không có yêu cầu gì chỉ mong
tiền bối chân thành với ta. Không ngờ rằng ở Quỷ Quốc đã từng sống chết
có nhau, cũng thật lòng mà đối đãi, nhưng vừa rời khỏi nơi đó tiền bối
đã trở mặt không nhận người."
Mấy câu này nghe cứ như nàng dâu
nhỏ phải chịu uất ức lắm, như thể Bách Lý Quyết Minh đã ngủ với hắn còn
không chịu trách nhiệm vậy.
Bách Lý Quyết Minh nhún nhún vai, Vô Độ để y tiến vào Quỷ Quốc có lẽ có liên quan tới thứ ẩn sau màn sương
đen trong tâm vực của y. Y phải tìm thời gian để nhìn lại bên trong tâm
vực, xem xem rốt cuộc trong đó có những gì. Việc này không tiện nói với
Bùi Chân, huống hồ ngay đến chính y đây còn như đang lọt vào sương mù. Y giả đò nhìn quanh quất, "Ta bảo này, ngươi ăn cả buổi trời mà sao chỉ
có mấy miếng vậy? Cứ như con gà con mổ thóc ấy. Đàn ông trai tráng ăn ít như thế, bảo sao thân thể yếu ớt."
Bùi Chân có hơi cáu rồi, khi là cô bé con thì nghĩ mình ăn quá nhiều, đến lúc là đàn ông lại kêu
mình ăn quá ít. Đã thế còn suốt ngày chê bai mình yếu đuối rồi nghi ngờ
năng lực của mình, lần này còn có chuyện giấu giếm mình không chịu nói.
Càng nghĩ càng thấy tức, người lại đang ốm sẵn, phẩm chất cao quý của
công tử cũng không giả vờ được nữa, hắn oán giận nghĩ thầm, sao sư tôn
có thể như vậy chứ?
Hắn quăng đũa: "Không ăn nữa."
Bách Lý Quyết Minh chẳng hiểu tên này bực dọc cái gì: "Ngươi sao đấy?"
"Hừ." Bùi Chân quay mặt đi, không thèm để ý tới y.
"Hừ, ngươi còn hừ!" Bách Lý Quyết Minh cảm thấy hắn vô duyên vô cớ tự nhiên
giận dỗi, "Ta nói ngươi bình thường đâu có thế này, hay là ở cạnh Tầm Vi lâu nên lây bệnh của con bé rồi? Ngươi đừng có làm mình làm mẩy với ta, ông đây không ăn quả lừa này đâu." Y gõ gõ ngón tay lên cái bàn nhỏ,
"Nói chuyện nghiêm túc với ngươi này. Nếu Tầm Vi hỏi mấy ngày qua chúng
ta đi đâu, thì ngươi đừng có lỡ miệng nhắc tới chuyện của cha con bé.
Cái bộ dạng kia của cha nó tuyệt đối không thể nói biết chưa. Bản thân
vốn đã không khỏe, biết được cha nó là cái loại vô tâm ngu ngốc thể nào
cũng hộc máu ngất xỉu. Này này, ta đang nói chuyện với ngươi đấy, có
nghe thấy không?"
Bùi Chân khoác áo ngồi ở đó, cả người tràn ngập hơi thở u oán.
Bách Lý Quyết Minh lắc đầu, quả đúng là bị nhóc con Tầm Vi chết tiệt kia lây bệnh rồi. Nhìn hai đứa này lớn lên có tướng phu thê, tính cách cũng
tướng phu thê nốt, không thành thân thì còn thế nào đây? Bách Lý Quyết
Minh đứng dậy, "Không nói nữa, ngươi cứ tức đi, hẹn gặp lại." Nói xong
liền đi ra ngoài.
Bùi Chân: "..."
Nói đến người cha
không có duyên phận với mình, hắn thật sự không ngờ Tạ Sầm Quan lại là
người như vậy. Nhiều năm trước có nghe được vài tin đồn về Tạ Sầm Quan,
nói rằng ông ấy là người ưu tú[2] của Tạ gia, một nhân tài kiệt xuất
trong dòng tộc, dù tác phong đi đứng hay thuật pháp đạo lý sâu xa thì
đều là tấm gương cho thế hệ đương thời. Xem ra chết một lần rồi thì cũng hoàn toàn cởi bỏ gông xiềng để được làm chính mình.
[2]
Nguyên văn là /芝兰/ Chi lan: Lấy hình ảnh cây chi và cây lan là hai loài
cây có hương thơm, ý chỉ người quân tử, tài đức, ưu tú,...
"Các ngươi có từng nghe gì về tên quỷ Tạ Sầm Quan này không?" Hắn hỏi.
Quang cảnh bốn bề trở nên u ám âm trầm, cái bóng của hắn nhanh chóng biến
lớn, bao phủ lấy toàn bộ không gian bên trong. Đồng tử đẩy cửa bước vào
phòng ngủ, chắp tay thi lễ với Bùi Chân.
Bóng dáng ác quỷ mượn thân thể đồng tử cùng đồng thanh đáp lời: "Chưa từng."
Có quỷ hồn dò hỏi: "Muốn bọn ta đi điều tra người này hả? Khả năng hội họa của lang quân đẹp như thế, ta dò hỏi theo tranh vẽ thì sẽ tìm được
nhanh thôi."
Để không bị sư tôn phát hiện ra chút manh mối nào,
lúc ở cùng với sư tôn, Bùi Chân lệnh cho quỷ ảnh phải an phận thủ
thường, phong bế ngũ quan, nên bọn chúng đều chưa từng nhìn thấy khuôn
mặt của Tạ Sầm Quan. Tuy là một thân công lực của sư tôn không được hoàn chỉnh, lại còn là tên ngốc thiếu đầu óc, nhưng dù sao cũng là ác quỷ có âm thọ hơn năm mươi năm, hắn không dám tự cao.
Bùi Chân bước
chân trần xuống giường, đứng trước ngọn nến mỡ cừu, dùng cái móc bạc
khẩy khẩy ánh nến. Ánh sáng lờ mờ hắt lên gương mặt của hắn, thần sắc
chẳng rõ buồn vui.
"Thôi vậy," Hắn thẫn thờ than nhẹ một tiếng, "Nếu ông ấy đã quên đi mối quan hệ cha con này, ta tội gì phải cố bám lấy nữa?"
"Lang quân nói phải." Đồng tử cúi người.
Hắn lại nghiêng đầu trầm ngâm, "Ta nhớ rõ sau khi Tạ Sầm Quan bị sư tôn
đuổi ra khỏi tâm vực thì có nói rằng tâm vực của sư tôn ẩn giấu một nhân vật lợi hại." Hắn nheo mắt, "Ta muốn tìm cơ hội để tiến vào tâm vực của sư tôn."
"Ngài không thể vào được, y là Bách Lý Quyết Minh, ngay đến cả Tạ Sầm Quan còn bị tống cổ."
"Sẽ có cách." Bùi Chân hờ hững trả lời.
Bất kể như thế nào, hắn cũng phải biết mọi bí mật của sư tôn.
Hắn nghiêng người, giọng nói như ngâm nga: "Được rồi, thời gian không còn
nhiều. Báo tin cho Sơ Nhất, Sơ Nhị và Sơ Tam để bọn họ dẫn xe ngựa hàng
hóa lên đường đi."