"Làm sao mà biết được ngươi có lừa ta hay không?" Bách Lý Quyết Minh vô cùng cảnh giác.
"Tin hay không thì tùy." Tạ Sầm Quan tỏ vẻ dửng dưng chẳng sao hết.
Có thế nào Bách Lý Quyết Minh cũng không thể tưởng tượng nổi cái tên đang
tủm tỉm cười trước mặt mình này lại thực sự là Tạ Sầm Quan. Hắn ta đã
thay đổi thân thể, trông còn trẻ hơn mấy tuổi so với thời điểm chết,
khuôn mặt trắng như sứ, lúc cười lên đôi mắt cong cong tựa như vầng
trăng khuyết, là dáng vẻ rất dễ gần dễ thân, khiến người ta yêu thích
không thôi. Nụ cười của hắn rất dễ gạt người ta, làm Bách Lý Quyết Minh
không khỏi nhớ đến Tầm Vi, lúc con bé quay đầu mỉm cười, đất trời cũng
như bừng sáng.
Người này là bạn hay thù, Bách Lý Quyết Minh không thể đoán nổi.
"Rốt cuộc ngươi muốn gì?" Bách Lý Quyết Minh hỏi.
"Muốn nói vài chuyện với tiền bối ấy mà." Tạ Sầm Quan nâng tay dán lá bùa lên trán Mục Tri Thâm và Bùi Chân, hai người lập tức mềm oặt ngã ra đất rồi bất tỉnh nhân sự. Hắn ta mỉm cười giải thích: "Tiền bối đừng lo, chẳng
qua là bùa an thần để bọn họ được nghỉ ngơi trong chốc lát thôi. Ta chỉ
vì mong được 'chạm gối hàn huyên' với tiền bối, mà người lớn nói chuyện, trẻ con tránh đi thì hơn."
"Đây là thái độ ngươi gặp trưởng bối đấy hả?" Bách Lý Quyết Minh liếc nhìn tấm bùa hình nhân nhỏ màu đen
đang đè nặng lên hai vai y.
Ở nơi Tạ Sầm Quan không nhìn thấy,
Bùi Chân lặng lẽ mở mắt bên dưới lớp tóc rối rũ xuống trán. Hắn dùng một cái quỷ ảnh để thay thế mình chịu sự thôi miên của bùa an thần, cái
bóng đó rơi vào giấc ngủ say mà hắn thì lại vẫn tỉnh táo như thường. Đây là ưu điểm của thuật Câu Quỷ Triệu Linh, theo một góc độ nào đó thì quỷ ảnh chính là phân thân của hắn.
"Ai kêu đạo pháp của tiền bối
cao thâm quá, dù gì ta cũng phải cân nhắc cho bản thân nữa chứ. Nếu có
mạo phạm ở đâu, mong tiền bối thứ lỗi nhé." Tạ Sầm Quan cợt nhả cười tí
tởn, nhưng thoắt cái sắc mặt đã trở nên nghiêm túc, "Đại Tông sư Vô Độ,
tiền bối hẳn là đã quá quen thuộc rồi nhỉ."
Bách Lý Quyết Minh
khịt mũi, "Ngươi muốn hỏi ta về hắn ấy hả? Trên phố hầu như tay ai chẳng cầm một quyển truyện ký về lão già Vô Độ, con cháu tiên môn các ngươi
học bài học đầu tiên chả đọc mấy câu châm ngôn hay chuyện cũ của lão đấy thôi. Ngươi vào bừa tiệm sách nào đó mà tìm một cuốn, hỏi ông đây làm
gì?"
"Không không không," Tạ Sầm Quan lắc lắc ngón trỏ, "Đó
chẳng qua chỉ là mấy lời ca tụng công đức chán ngắt rồi tiện đà nịnh hót thôi. Đại Tông sư sống biệt lập, đóng cửa từ chối tiếp khách, xa cách
trần tục. Theo lý mà nói, thời bấy giờ chỉ có sư đệ của đại Tông sư,
cũng là tiền bối ngài đây hiểu rõ về ông ấy nhất."
Bách Lý Quyết Minh cười lạnh, "Sao, ngươi muốn biết cái gì? Hắn mấy ngày thì đánh rắm mùi như thế nào hả, có định nghe một chút không này?"
Tạ Sầm Quan: "..."
Bùi Chân: "..."
Hầy, sư tôn, người này ấy à... Cách mắng chửi người khác luôn là 'đả thương
địch thủ tám trăm, tự tổn hại một ngàn'. Bùi Chân thầm thở dài trong
lòng.
Tạ Sầm Quan hẳn không còn gì để nói với Bách Lý Quyết
Minh, yên lặng hồi lâu mới lên tiếng: "Ta không có ác ý với ngài, ta
thật sự có rất nhiều điều muốn biết. Trong những năm qua, ta đã luôn
điều tra Vô Độ, nhưng bất kể ta có mày mò đến đâu thì người này vẫn cứ
giống như một lớp sương mù, rất khó nắm bắt. Mỗi khi ta có được manh mối thì cuối cùng sẽ luôn bị đứt đoạn vì một số nguyên nhân khó hiểu nào
đấy. Sau đó, ta nghĩ tới ngài."
Bách Lý Quyết Minh gần như mất kiên nhẫn rồi, khó chịu nói: "Rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì, có rắm thì đánh đi."
"Hỏi ngài chuyện này trước," Tạ Sầm Quan cười cười, "Tiền bối có biết, trước kia là ai đã thông tri cho tiên môn bách gia rằng ngài chính là ác quỷ
mang tim hoa sen sáu cánh không?"
Hiếm khi Bách Lý Quyết Minh lại im lặng.
Bùi Chân cau mày, chuyện ấy hắn cũng đã từng điều tra. Năm đó thân phận của sư tôn ngay đến cả hắn còn không biết, thế mà chỉ trong một đêm đã sải
cánh truyền đi khắp Giang Tả. Hắn lần theo một bức thư được gửi đến
Khương gia, đây dường như chính là ngọn nguồn của mọi chuyện. Nhưng bức
thư ấy đã bị thiêu hủy từ tám năm trước, việc này Khương Nhược Hư cũng
ngậm chặt miệng không nhắc tới bao giờ.
"Ta đã tra ra được một lá thư, vào đúng giờ Thân tại khắc thứ hai tháng Giêng tám năm trước, có
một lá thư được gửi thẳng tới đại trạch của Khương thị, được đưa đến tay Khương Nhược Hư. Đạo hạnh của Khương Nhược Hư rất cao, ta không cách
nào tiếp cận được nên cũng không thể biết được nội dung của lá thư kia.
Nhưng suy đi nghĩ lại, còn chuyện gì nữa ngoài việc tiết lộ ngài là ác
quỷ. Bây giờ phải đặt vấn đề," Tạ Sầm Quan khoanh tay nói tiếp, "Một lá
thư chẳng rõ xuất xứ, vậy thì căn cứ vào đâu mà Khương Nhược Hư lại tin
tưởng đến mức ngay lập tức thông báo cho tiên môn Giang Tả, huy động bốn gia tộc lớn cùng xông lên núi Bão Trần vây giết ngài, người ngày xưa
vốn là sư đệ của Tông sư – Đan Dược trưởng lão?"
Bách Lý Quyết Minh nhìn chằm chằm hắn ta, không ho he một tiếng.
"Thật ra đáp án không khó đoán, đúng không?" Tạ Sầm Quan nhún vai, "Tuy rằng
chẳng thể biết nội dung bức thư kia viết gì, nhưng ta đã tra ra được nó
từ đâu mà đến." Giọng điệu Tạ Sầm Quan chậm dần, như thể muốn để Bách Lý Quyết Minh nghe cho rõ ràng hơn, "Lá thư ấy, đến từ núi Bão Trần."
Con ngươi Bùi Chân đột ngột co lại.
Bách Lý Quyết Minh lạnh lùng nói: "Vào tám năm trước thì Vô Độ cũng đã chết
được tám năm, ta và Tầm Vi sống nương tựa lẫn nhau ở núi Bão Trần. Ngươi đang muốn nói gì đây? Là ta tự tiết lộ thân phận trước tiên môn bách
gia, tự tìm đường chết, hay là Tầm Vi vô tình phát hiện ta là ác quỷ,
bèn phản bội ta đến cậy nhờ tiên môn?"
Tạ Sầm Quan ha hả cười
hai tiếng, "Kịch bản khả thi nhất đương nhiên là Tầm Vi phản bội ngài,
dù sao trong mắt đám đàn ông phụ nữ ngu xuẩn ngoài kia, tám năm trước là Tầm Vi vì đại nghĩa diệt thân, tự tay giết thầy, đâm một nhát dao vào
ngực ngài." Hắn chớp chớp mắt, "Nhưng nếu đó là sự thật, thì sau khi
tiền bối trở lại nhân gian đã không bảo vệ Tầm Vi như thế, hơn nữa còn
vì nó mà tiến vào Quỷ Quốc."
"Ngươi thông minh đấy." Giọng nói Bách Lý Quyết Minh đã nhuốm hơi thở lạnh lẽo.
"Thông minh hơn so với ngài tưởng tượng nhiều," Nụ cười của Tạ Sầm Quan mang
theo một nét bí ẩn, "Tiền bối đây là không biết, hay không muốn biết?
Người phản bội ngài, chính là đại Tông sư Vô Độ."
Bùi Chân cau mày, sao có thể? Khi đó Vô Độ gia gia đã quy tiên rồi, làm thế nào có thể ở núi Bão Trần rồi gửi thư đi được?
"Hẳn là ngài đang nghi ngờ, Vô Độ rõ ràng đã qua đời thì sao có thể truyền
tin phải không?" Tạ Sầm Quan nói, "Trên thực tế, ta cũng rất muốn biết
hắn làm như thế nào. Hắn tưởng chừng như đã chết, nhưng chúng ta cũng có thể cho rằng hắn không chết."
"Ý của ngươi là lão biến thành quỷ ư?" Bách Lý Quyết Minh hỏi.
"Rất có khả năng này. Khoảng thời gian điều tra hắn, luôn có một thế lực nào đấy ngăn cản hành động của ta. Ta hoài nghi mình đang bị thứ gì đó giám thị và theo dõi, cho nên đành phải lựa chọn gặp ngài ở đây, Hoàng Tuyền Quỷ Quốc là nơi an toàn nhất của ta. Nơi này chỉ có hai người là ngài
và ta, một đối một trò chuyện." Tạ Sầm Quan liếc qua hai người đang nằm
trên mặt đất, thở dài, "Được rồi, không hẳn là một đối một, ai bảo ta là một con quỷ tốt bụng chứ, cũng đâu thể ra tay giết bọn họ được."
Bách Lý Quyết Minh vứt cho hắn một cái nhìn khinh miệt thấy rõ, "Đoán là ngươi cũng chẳng dám."
Thật sự không hiểu cái tên này lấy tự tin ở đâu ra, rõ ràng đang bị khống
chế mà vẫn cứ ra vẻ kiêu ngạo, khinh thường người khác. Tạ Sầm Quan
chẳng so đo, tiếp tục nói: "Mặc dù bị cản trở, ta vẫn thu được ít kết
quả. Theo ta được biết, Vô Độ đã ra ngoài thường xuyên trong vòng năm
mươi năm trước khi chết. Hắn đi qua rất nhiều nơi, một trong số đó là
Hoàng Tuyền Quỷ Quốc. Điều khiến người ta càng thêm kinh ngạc chính là
hắn ta bình an vô sự thoát khỏi nơi đây, một cọng lông cũng không bị
thương tổn."
"Đương nhiên rồi." Bách Lý Quyết Minh cười khẩy, "Ngươi cho rằng hắn cũng vô dụng như ngươi à?"
"Tiền bối, nói năng cho bùi tai chút, nếu không thì đừng lên tiếng, sẽ tốt hơn cho ngài đấy."
"Ngươi là cái đếch gì mà dám dạy bảo ông đây thế?"
Thảo nào trong năm mươi năm làm Đan Dược trưởng lão không có lấy một người
bạn. Trong miệng như có gai thế này, ai muốn làm bạn với y chứ? Thời
gian gấp gáp, Tạ Sầm Quan từ chối đấu võ mồm với y, "Mặc dù điều này là
vô căn cứ, nhưng ta suy đoán thế lực ngăn trở ta không tránh khỏi có
liên quan tới Vô Độ. Ta rất muốn biết hắn đã đi qua những nơi chốn nào,
đúng lý ra hắn là đại Tông sư ngàn người sùng bái vạn người kính ngưỡng, đến ba bữa cơm ăn gì cũng đều được ghi lại để người đời viết thành sử
sách lưu truyền, đáng lẽ hành tung của ông ta không ai là không biết.
Nhưng lạ thay, chẳng một ai rõ." Tạ Sầm Quan thần bí nở nụ cười, "Hay
nói một cách khác, những người biết hắn đi đâu đều đã biến mất. Bao gồm
cả ngài nữa, ngài vốn phải biến mất từ tám năm trước, ta thực sự tò mò
không biết ngài đã trở lại như thế nào?"
"Sao ngươi biết ta còn 'sống' vậy?" Bách Lý Quyết Minh không đáp mà hỏi ngược lại.
"Ta biết rất rõ về ngài, tiền bối ạ, ta hiểu ngài nhiều hơn ngài nghĩ đấy.
Khi ta nghe có một gã tên Tần Thu Minh mặc kệ thiên hạ phản đối mà đưa
Tầm Vi đi, còn sở hữu Thiên Tiên Hỏa Pháp trong vạn người may ra có một, ta biết ngay kẻ này chẳng phải Tần Thu Minh gì gì đấy, mà chính là Bách Lý Quyết Minh."
Bách Lý Quyết Minh lạnh lùng nhìn hắn chằm chằm, "Ngươi thấy ta dễ lừa lắm à?"
"Chà, ta nói thật nhé," Tạ Sầm Quan buông hai tay, "Ngài có một đặc điểm, ấy
chính là lần nào người ta nhìn thấy ngài ngài cũng khiến người ta muốn
đánh. Trên đời này không nhiều kẻ giống vậy, mà những tên ngứa đòn như
ngài thì đã ngỏm lâu rồi. Chỉ có tiền bối đây đạo pháp cao thâm, cho dù
người ta hận ngài thấu xương cũng chẳng giết đươc. Ngài tiến vào Quỷ
Quốc, ta vừa nhìn thấy cái điệu bộ đếch coi ai ra gì này thì biết ngay
là ngài."
Bách Lý Quyết Minh: "..."
Tạ Sầm Quan thò mặt tới ngắm nghía Bách Lý Quyết Minh, "Này tiền bối, rốt cuộc ngài trở về bằng cách nào vậy?"
"Cút ngay, cách xa ta ra." Y quay mặt đi.
Mặc dù tò mò, Tạ Sầm Quan cũng không có ý định dò hỏi đến cùng, nghe lời
ngồi dịch ra. "Nói xem, Tông sư Vô Độ đã đi đâu? Nói cho ta biết hắn đi
đâu, ta sẽ chỉ cho ngài cách rời khỏi Quỷ Quốc. Một đổi một, ai cũng
không bị lỗ, con người ta luôn rất công bằng đấy."
"Muốn biết Vô
Độ đã đi nơi nào, có thể." Bách Lý Quyết Minh đăm đăm nhìn vào đôi mắt
của hắn, "Nhưng ngươi phải trả lời ta một chuyện."
"Mời nói."
"Ngươi đã thoát khỏi Quỷ Quốc từ lâu, vậy tại sao lại không đi tìm Tầm Vi?"
Trái tim Bùi Chân bỗng nhiên thắt lại. Hắn cũng rất muốn biết, rõ ràng ông
ấy đã rời khỏi Quỷ Quốc, rõ ràng đã lấy lại tự do, nhưng vì điều gì mà
lại không tới tìm hắn? Người trong thiên hạ ai chẳng biết Tạ Tầm Vi ở
núi Bão Trần và là đệ tử của Bách Lý Quyết Minh. Vì lo sợ hắn biết phụ
thân mình nay đã biến thành yêu ma quỷ quái sao? Hắn nghĩ người đàn ông
này sao mà ngốc nghếch giống như sư tôn vậy, ác quỷ thì thế nào chứ, hắn thà là quỷ còn hơn làm người.
Tạ Sầm Quan trầm mặc hồi lâu rồi than thở: "Câu hỏi của tiền bối thật khó trả lời... Có thể đổi câu khác không?"
"Không thể." Thái độ Bách Lý Quyết Minh rất cương quyết, y mím môi chất vấn,
"Tạ Sầm Quan, ngươi có biết Tầm Vi vẫn luôn đợi ngươi không? Nếu ngươi
ngại thân phận của bản thân, vậy không cần lo lắng, con bé sẽ chẳng bao
giờ để ý ngươi là quỷ đâu."
"Không phải vì nguyên do này." Tạ Sầm Quan ngắt lời y.
Trong ánh nến ảm đạm, mặt mày Tạ Sầm Quan được mạ lên sắc vàng nhàn nhạt, thể như đang đeo một chiếc mặt nạ vàng mỏng, hiển lộ nét lạnh nhạt khác
thường. Bách Lý Quyết Minh nhớ lại lúc Tạ Tầm Vi đứng dưới đèn lồng
trông về nơi xa, vẻ lạnh lùng trong trẻo giữa mi mục chẳng khác gì phụ
thân con bé. Lạ thật, đứa nhỏ này rõ là không lớn lên bên cạnh người cha sinh thành, phụ thân nó nay đã thay da đổi thịt khác hẳn ban đầu, nhưng hai người vẫn mang khí chất giống nhau.
"Bởi vì ta không cần nó." Tạ Sầm Quan đáp.
"Ngươi nói gì cơ?" Bách Lý Quyết Minh cho rằng phải chăng mình đã nghe nhầm.
"Ta nói là," trong sự tĩnh lặng nơi gian nhà nhỏ, giọng nói của Tạ Sầm Quan cất lên chậm rãi mà rõ ràng, "Bởi vì ta không cần nó."