Chung Văn Thiên có hơi không vui khi bị
Hứa Thư Minh nhắc khéo nhiều lần. Chung Văn Thiên hắn tuy không gọi là
con cưng của trời, nhưng từ nhỏ đến lớn chưa có người nào từ chối hắn
như thế, xem hắn như bệnh truyền nhiễm không kịp tránh.
"Sở xuyên -- "
"Tôi không muốn nghe hành trình tinh thần của anh Viên, cũng không cần hắn
xin lỗi. Tôi đã nói, chỉ cần hắn làm phiền đến tôi thì tôi có thể sống
thật tốt.
Chung Văn Thiên từ bỏ giải thích giúp Viên Sở Xuyên,
Hứa Thư Minh đã cố chấp như vậy, bây giờ lại tức giận lại càng không
muốn nghe cũng là bình thường.
Hắn vốn cũng không muốn giải
thích giúp Viên Sở Xuyên, Viên Sở Xuyên làm việc luôn khoa trương việc
này hắn cũng biết. Nhưng hắn chưa bao giờ muốn uốn nắn tính cách này của Viên Sở Xuyên, bởi vì lúc trước hắn chú ý đến Viên Sở Xuyên cũng vì
tính cách này, nếu Viên Sở Xuyên vì hắn mà sửa đổi vậy thì hắn sẽ thấy
rất đáng tiếc. . Ngôn Tình Hài
Nhưng hắn lại nhìn nhầm Hứa Thư Minh rồi, điều này hắn không thể không thừa
nhận. Thì ra Hứa Thư Minh xinh đẹp mềm mại, thỉnh thoáng cáu kỉnh chỉ là làm cho hắn xem.
Hứa Thư Minh chân chính là một người tính tình cứng rắn vừa khó chịu, miệng lưỡi sắc bén, chưa hề biết cái gì gọi là
chịu thua, bố mẹ anh thật là biết đặt tên cho anh mà.
Đúng là so với chữ "Mềm" không một chút liên quan.
Chung Văn Thiên nghĩ nghĩ, rồi hứa hẹn với anh: "Tôi đã cảnh cáo Viên Sở
Xuyên, tên trợ lý Vương Gia Kỳ đã bị em ấy cho thôi việc, còn Thiến
Nghiên... ân tình của cô ta với em còn chưa trả, tôi sẽ cho cô ta gặp
Hân Hân mỗi tháng một lần, sẽ không nhiều hơn. Cuối cùng, với chuyện này tôi có trách nhiệm cho nên việc của bác trai sau này giao cho tôi xử
lý, em không cần lo lắng về vấn đề thuốc men, rồi tự làm khổ mình. Điều
này thật sự không tốt, Thư Minh, cơ thể là của mình, em không quý trọng
thì ai thay em quý trọng?
Hứa Thư Minh nghe hắn sắp xếp từng
việc, ngạc nhiên gật đầu, nhưng quý trọng cơ thể của mình? Bây giờ chưa
phải là lúc, anh chỉ cười cười, nhẹ nhàng gật đầu.
Chung Văn Thiên biết suy nghĩ của anh nhưng không thể làm gì, thuận miệng hỏi: "Tiếp theo em muốn làm gì?"
Hứa Thư Minh nhìn hắn một cách kỳ lạ, "Đi tìm việc làm, nhưng mà tôi sẽ nghỉ ngơi, sẽ không làm việc điên cuồng."
Nói đến công việc, Chung Văn Thiên cũng muốn nói: "Tôi giới thiệu cho em
hai công việc, nhưng em đều bỏ dở nửa chừng, tôi vì vậy mà nổi tiếng."
Nhắc đến việc này, Hứa Thư Minh cũng cảm thấy áy náy, nhất là công việc thứ
hai, anh nghĩ đến lại càng thấy tiếc, cơ hội như vậy không phải dễ dàng
gặp được.
Chung Văn Thiên nói như vậy cũng chỉ tìm chuyện để trêu chọc anh mà thôi.
Anh sao có thể bỏ lỡ được nữa?
"Công việc lần này tôi sẽ làm thật tối." Hứa Thư Minh nghiêm túc nói.
Sẽ không để cho anh có cơ hội lấy ra để nói đùa.
Chung Văn Thiên giống như chỉ đợi câu này của anh, cười nói: "Bây giờ chỗ tôi có một vị trí tốt đang thiếu người, em có muốn thử một chút không?"
Hứa Thư Minh ngẩng đầu lên, hơi khó hiểu nhìn hắn, Chung Văn Thiên lại gật
đầu với anh, "Để tránh gây tai họa cho người khác, chi bằng để tôi tự
chịu vậy."
Có ý gì đây, hắn làm như anh sẽ giống trước vậy. Hứa Thư Minh nhíu mày.
Đang định từ chối thì Chung Văn Thiên lại đứng lên nói: "Đừng vội vàng từ
chối, làm việc dưới trướng của tôi cũng không dễ dàng gì, em cho rằng em nhất định làm được?"
"Lương có cao không?" Hứa Thư Minh hất cằm hỏi hắn.
Chung Văn Thiên lại không ngờ anh lại hỏi chuyện này, anh coi hắn là ông chủ
keo kiệt à? Hắn hơi không biết nên khóc hay cười, chỉ có thể gật đầu
nói: "Em muốn bao nhiêu thì có thể đàm phán với bên nhân sự, tôi không
quyết định tiền lương cụ thể. Nhưng mà, trước giờ tôi chưa thấy ai phàn
nàn vì tiền lương thấp."
Hứa Thư Minh gật gù như đã yên tâm.
Chung Văn Thiên chỉ vào bàn ăn đã dọn sẵn bên kia: "Ăn một chút gì đi, tôi đặc biệt dặn dò phòng bếp nấu để bồi bổ dạ dày.
Đối với mệnh lệnh của ông chủ tương lại, Hứa Thư Minh không thể từ chối.
Chung Văn Thiên thấy anh rốt cục không còn tâm lý đối địch với mình nữa, cũng thở phào một hơi. Chờ đến khi tận mắt nhìn anh bắt đầu ăn mới yên tâm
rời đi.
"Sẽ có người gọi điện nói về hồ sơ xin việc cho em, nhớ không được tắt máy."
"Vâng, Chung tổng."
Lần này đã thật sự thành cấp trên, tiếng Chung tổng Chung Văn Thiên rất hưởng thụ không còn cảm thấy chói tai.
Chung Văn Thiên rời khỏi phòng bệnh, Hứa Thư Minh nhìn chăm chú theo hướng
hắn rời đi một hồi lâu mới tiếp ăn đồ ăn trên bàn cho xong.
Anh
hiểu ý của Chung Văn Thiên, thay vì để anh ở một nơi hắn không biết,
dùng chút thủ đoạn nhỏ khiến hắn tức giận, không bằng đưa đến dưới
trướng mình để tự mình trông coi.
Mà như vậy còn có thể cắt đứt
quan hệ của mình với chị Chung, lại khiến cho Viên Sở Xuyên hơi dè chừng không tiếp tục làm phiền.
Hơn nữa, từ trước đến giờ Chung Văn Thiên chưa từng động đến người bên cạnh mình.
Cái này gọi là thỏ không ăn cỏ gần hang.
Viên Sở Xuyên cũng có thể yên tâm rồi.
Đúng là một mũi tên trúng mấy con chim.
Hứa Thư Minh ăn xong mới rời khỏi bệnh viện, trên đường đi anh còn gửi tin
cho chị Chung: "Anh Chung chắc đã nói với chị, chị có thể đi thăm lệnh
thiên kiêm rồi."
Chị Chung trả lời rất nhanh, hình như vẫn đang
chờ đợi tin tức của anh: "Đúng vậy, tôi đã nhận được tin của Văn Thiên.
Rất cảm ơn cậu."
"Vậy sau này chị phải tự cố gắng, tôi không giúp được gì nữa."
"Đã có chuyện gì xảy ra?"
"Sau này tôi muốn làm việc dưới trướng của anh Chung, anh ấy sẽ không để cho tôi liên lạc với chị."
"Không, chúng ta có thể ——"
"Chị cũng biết anh Chung sẽ có cách để tôi không liên lạc được với chị."
Chị Chung lúc này mới trả lời: "Thế nhưng anh ấy không đồng ý với tôi sẽ không ly hôn nữa."
Hứa Thư Minh thở dài, "Theo như tôi hiểu, anh Chung đối với Viên Sở Xuyên
không giống như lời chị nói, đối với hắn thâm tình chân thành như thế
nào, tôi cảm thấy chị có chút hiểu lầm với anh Chung rồi, chị Chung, chị không cần vội vàng làm gì, an tâm nuôi dạy con gái cho tốt đi."
"Vậy sau này cậu thế nào? Cậu cứ như vậy với Viên Sở Xuyên sao?"
Hứa Thư Minh nhìn màn hình điện thoại, mỉm cười: "Đây là chuyện của tôi, chị Chung, chúc chị may mắn."
Tính toàn làm sao?
Trước đây không lại gần Viên Sở Xuyên được, bây giờ làm việc bên cạnh Chung Văn Thiên, chẳng lẽ không có cơ hội?