Hứa Thư Minh nghĩ bố mẹ vừa mới xuống máy
bay, hẳn sẽ không ngờ mấy hôm nay lạnh đột ngột như vậy. Khí hậu ở Hồng
Kông ôn hòa hơn rất nhiều so với thành phố này, mùa đông lại càng không
thể so sánh được, gần như là một thế giới khác.
Bố mẹ đi vội vàng, chắc sẽ không quan tâm nhiều, anh cầm lấy hai cái khoác áo lông trong nhà vội vàng đi ra ngoài.
Trên đường đến sân bay, hết lần này đến lần khác gặp kẹt xe. Ban đêm sương
mù lên, tất cả các cầu vượt dọc đường đều bị đóng, xe chỉ có thể chạy
dưới cầu, đường càng tắc hơn.
Hứa Thư Minh lòng nóng như lửa
đốt, nhưng mười mấy phút trôi qua xe vẫn không di chuyển được một bước,
thật sự làm người ta bế tắc.
Anh sợ bố mẹ bị cảm lạnh, nên gọi
điện để họ đi tìm một khách sạn gần đó ở tạm một đêm. Bố mẹ biết anh lái xe tới, không có ý nhất quyết ở lại thành phố này, giọng điệu ôn hòa
hơn rất nhiều, cũng đồng ý nói chuyện rõ ràng với anh.
Hứa Thư Minh nhẹ nhàng thở ra, nếu như bố mẹ kiên quyết không đồng ý, anh cũng không biết làm cách nào để ép họ ở lại.
Mặc dù rất tiếc công việc mới nhận, nhưng so với bố mẹ, thì bố mẹ đương nhiên quan trọng hơn.
"Đi khách sạn làm gì để phí tiền? Con không đến được cũng đừng lãng phí
thời gian, mẹ và bố con sẽ đi taxi qua, để tài xế đi vòng qua chỗ con,
con khỏi mất công đi qua." Mẹ dù giận anh, nhưng vừa có chuyện, vẫn
không nhịn tính toán giúp anh.
Hứa Thư Minh nghe bà nói xong,
cảm thấy trong lòng có một dòng nước ấm chảy qua, trên đời còn có ai vì
anh mà sẵn sàng suy nghĩ mọi chuyện?
Vậy thì anh nhường một bước thì có mất mát gì?
Hứa Thư Minh đã nghĩ thông suốt, anh cười nói: "Hai người không biết tiếng
phổ thông, có thể nói rõ ràng với bác tài không? Vẫn để con đến đón hai
người, đường bên con sẽ nhanh chóng thông thoáng, đừng vội."
"Chúng ta không biết, con thì không sao? Mẹ mở loa ngoài điện thoại, con nói
rõ cho ông ấy đường đi và địa chỉ, thế chẳng phải được rồi sao? Con là
người học cao, sao có thể so với mẹ còn không biết biển báo? À đúng rồi, ông già, ông biết không? Không phải ông học tiếng phổ thông với ông
Lương —— "
Bố Hứa ngồi ở bên im lặng một lúc lâu, lúc này nghe
bạn già nhắc đến mình, mới lên tiếng nói: "Đừng nhắc nữa, đừng nhắc nữa. Ông Lương liên tục quấn lấy tôi để học tiếng Quảng Đông, chơi cờ cùng
ông ta nửa năm, khó khăn lắm mới dạy cho tôi được vài câu tiếng phổ
thông, ai ngờ lần trước tôi nói cho Thư MInh nghe, nó nói tôi nói tiếng
Phúc Kiến, không phải tiếng phổ thông, tôi giận không đánh cờ với ông ấy nữa, đúng là dạy hư người khác!"
Mẹ Hứa nghe ông nói, lập tức
nhớ đến nhầm lẫn xấu hổ hôm đó, cười khanh khách nói: "Đúng đúng đúng,
Thư Minh cũng không hiểu ông đang nói gì, hai người ông nói gà bà nói
vịt cả buổi. Vậy thì cứ như thế đi Thư Minh, bọn ta ngồi taxi, còn con
cũng nhanh trở về đi."
Hứa Thư Minh biết ý mẹ đã quyết cũng
không thể tùy tiện thay đổi, hơn nữa, theo lời mẹ nói thì tiết kiệm được không ít thời gian, nên cũng không khuyên nhiều.
Anh vừa quan
sát tình hình cảnh sát giao thông đang khơi thông đường đi, vừa nói
chuyện với tài xế mà mẹ anh mới tìm được thông qua tai nghe bluetooth.
Báo địa chỉ xong tài xế bắt đầu đi, Hứa Thư Minh lại trò chuyện với mẹ.
Bây giờ đã gần mười hai giờ đêm, trải qua thời gian chờ đợi dằng dặc, rốt cuộc cũng tới phiên xe Hứa Thư Minh di chuyển.
Mẹ Hứa vừa nghe đã nói: "Quay đầu lại nhanh, chúng ta gặp nhau ở dưới nhà con —— ông già —— a..."
Điện thoại đột nhiên truyền đến tiếng lốp xe ma sát trên mặt đất, sau đó là
"Ầm ——" một tiếng thật lớn, tiếng sắt bị đạp vỡ và tiếng hét chói tai
của mẹ, đột nhiên điện thoại im bặt làm người ta sợ hãi.
Hứa Thư Minh cảm giác tim mình đập nhanh như muốn bay ra ngoài, cả người lạnh
ngắt, anh vô thức đạp phanh, anh nói với điện thoại bị cúp máy đột ngột: "Mẹ? Mẹ?! —— bố bố! Bố bố?... Không không —— "
Tiếng cuối cùng, anh có thể tự nghe thấy từ cuối có chút run rẩy.
Hứa Thư Minh nén sự sợ hãi đang khuếch tán toàn thân xuống, ép buộc mình
tỉnh táo, anh quay đầu xe, đạp hết cỡ lên chân ga, phóng thẳng đến sân
bay. Trên đường, anh cảm giác được tay cầm lái của mình hơi run lên,
nước mắt không báo trước từ hốc mắt của anh rơi xuống.
"Không đâu, không đâu, không đâu..."
Anh không ngừng nói với mình câu này, nhưng mà đoạn đường đến sân bay bắt
đầu bị chặn, anh dừng xe ở một chỗ gần nhất, từ trên xe nhảy xuống.
"Xảy ra một vụ tai nạn xe, ban đêm đá như hạt đậu rơi xuống, lại có sương
mù, chiếc xe lớn chở hàng quá tải, phanh trễ, đụng vào xe taxi đang chạy phía trước, xe taxi bị đâm làm hai, nghe nói không nhìn thấy người lái
xe —— "
Hứa Thư Minh nghe mấy xe bị ép dừng ở ven đường nói chuyện, trái tim bỗng trầm xuống, máu trong người anh ngưng lại.
Không đâu, không đâu, bố mẹ sẽ không xui xẻo như vậy, sẽ không phải bọn họ.
Hứa Thư Minh đẩy những người đang chắn ở phía trước ra, đã có cảnh sát giao thông đến xử lí hiện trường.
Hứa Thư Minh tiến lên, liếc mắt đã nhìn thấy nhựa đường đen kịt đầy máu,
còn có xác ô tô, mùi mỡ cháy của các cơ thể và mùi xăng cùng xộc vào mũi khiến người ta buồn nôn.
Hứa Thư Minh chầm chậm đi qua, chân
của anh đã mềm đến không thể đi nổi nữa, chỉ chống đỡ bằng ý chí, cho
đến khi nhìn thấy loáng thoáng biển số xe hoàn chỉnh, Hứa Thư Minh rốt
cuộc cũng không chịu nổi quỳ xuống đất.
Tai Hứa Thư Minh ù đi
mắt nước mắt trào ra không ngừng, làm ánh mắt của anh mông lung không
rõ. Anh không nhìn thấy cảnh sát giao thông đến đè anh lại, không nhìn
thấy xe cứu thương đang chạy đến, vô số bóng người trong mắt anh lắc lư
để anh cảm thấy có lẽ mình đang nằm mơ, nhưng màu đỏ chói mắt trên mặt
đất như dao cắt vào tim anh, đập tan ảo giác của anh, tàn nhẫn bắt anh
mở to mắt nhìn, không cho phép anh trốn tránh.
Cảnh sát giao
thông đè chặt anh, anh không biết cuối cùng mình nói cái gì, chỉ cảm
thấy cổ họng khàn đi đau nhức, khi anh muốn lao ra, Hứa Thư Minh bị cảnh sát giao thông đè chặt trên đất.
Đây là kí ức sau cùng của anh sau một đêm hỗn loạn, anh hôn mê một đêm, mới tỉnh lại trong bệnh viện.
Tai nạn xe này là ngoài ý muốn, chẳng ai biết trước, qua hơn một tháng Hứa
Thư Minh mới miễn cưỡng chấp nhận sự thật là mẹ anh đã ra đi.
Bố lúc ấy tránh được xe hàng va chạm trực tiếp, nhưng đại não và xương
sống đều bị tổn thương, hơn một tháng qua, bố đều ở trong trạng thái hôn mê, vì xương sống bị thương, đến cả di chuyển bình thường cũng không
được, mọi việc đều cần người khác chăm sóc.
Tai nạn này để lại
hậu quả cho không chỉ một nhà Hứa Thư Minh mà còn có bốn người cũng bỏ
mạng ở hiện trường, ba người bị thương nặng.
Hứa Thư Minh vì lo cho bố trị liệu, chuyển mấy bệnh viện nhưng bác sĩ cũng không còn cách nào, chỉ có thể cố gắng hết sức.
Lái xe xe chở hàng là người tạo ra thảm kịch này, người đàn ông trung niên
vì điều khiển xe trong trạng thái mệt mỏi, đối mặt với hậu quả nghiêm
trọng như vậy, hắn táng gia bại sản cũng không thể bỏ ra nhiều tiền như
vậy.
Bảo hiểm cũng không thể thanh toán ngay, hơn nữa bố Hứa Thư Minh là người Hồng Kông, anh phải chuyển viện đến Hồng Kông mới có thể
báo cáo bảo hiểm.
Tài xế xe hàng không đền tiền nổi, Hứa Thư Minh làm con phải bỏ tiền ra.
Nhưng bố đang trong nguy hiểm, Hứa Thư Minh lại không có tiền tiết kiệm, một
ngày nằm phòng đặc biệt tiêu tốn kinh người, đợi ở bệnh viện chẳng khác
nào đốt tiền mỗi ngày, Hứa Thư Minh ở đây càng không có họ hàng để giúp
đỡ một tay, cũng không thể không xin nghỉ việc, một tháng này người đã
gầy đi rất nhiều.
Tang lễ của mẹ cũng làm vội vàng, bởi vì thi thể và các bộ phận ô tô dính vào nhau, nên chọn hỏa táng.
Chờ đến khi Hứa Thư Minh về Hồng Kông đem tro cốt mang về.
Tại lúc Hứa Thư Minh đang vì tiền viện phí của bố mà sầu khổ, cô Chung đột
nhiên xuất hiện. Cô giống như bị tình trạng của Hứa Thư Minh làm cho
giật mình, lại nhìn bộ dáng gầy gò hốc hác của anh mà bị sốc.
"Tôi đã biết hết rồi, thật xin lỗi, tôi không đến kịp lúc." Cô Chung ngồi
bên cạnh Hứa Thư Minh, cùng anh nhìn vào phòng bệnh bố Hứa cách một tấm
thủy tinh.
Hứa Thư Minh nhìn cô đờ đẫn lắc đầu, anh không muốn nói chuyện chút nào.
Cô Chung hình như hiểu anh, nói nhỏ: "Tôi đã thay cậu đóng tiền viện phí, cậu không cần lo lắng."
Hứa Thư Minh bỗng nhiên quay đầu nhìn cô, cô Chung tiếp nhận ánh mắt của
anh vô cùng bình tĩnh: "Tôi không phải đã nói, cậu có chuyện gì, có thể
đến tìm tôi?" Tôi là thật tâm, không phải thuận miệng hứa hẹn."
Hứa Thư Minh cố gắng mở miệng, nhưng lại phát hiện mình không có lời nào để nói, cuối cùng chỉ nói một câu: "Cảm ơn."
Cô Chung nghe thấy anh rốt cuộc cũng lên tiếng, ra vẻ thở phào nhẹ nhõm.
"Cậu đồng ý nói chuyện, đã tốt lắm rồi. Bác Hứa chỉ có một người con
trai là cậu, đừng để tinh thần sa sút, ông ấy rất cần sự chăm sóc của
cậu, phấn chấn lên, Thư Minh."
Hứa Thư Minh nghe cô nói, hình như nghĩ đến cái gì, giương mắt lên, ánh mắt nặng nề nhìn thẳng mắt cô.
"Cô Chung, cô tìm tôi có việc gì?"
Cô Chung hình như bị giọng điệu của anh làm cho tổn thương, sắc mặt ảm
đạm, cúi đầu nói: "Tôi muốn xin lỗi cậu vì hành vi trước đó, Thư Minh
tôi đến là muốn xin cậu giúp tôi, nhưng cậu bây giờ —— "
Hứa Thư Minh nghe cô muốn rút lại tiền, không khỏi nghĩ đến mẹ, mắt nóng lên,
không thể không bỏ qua một bên, nói: "Cô Chung, Hứa Thư Minh tôi có tài
có đức gì nhúng tay vào chuyện nhà cô. Cô tìm nhầm người rồi, tôi đã
đồng ý với mẹ, mấy ngày nữa sẽ trở về Hồng Kông, sẽ không đến đại lục
nữa."
Đây là yêu cầu cuối cùng của mẹ khi còn sống nói với anh, anh sao có thể không hoàn thành?
Huống hồ, là do anh trước kia làm chuyện xấu khiến cho mẹ xấu hổ, cho nên mới ngàn dặm xa xôi đến đại lục tìm anh về nhà.
Nếu không vì anh, mẹ và bố làm sao lại gánh tai họa này?
Tất cả là anh không đúng.
Tất cả là lỗi của anh.
Tất cả là anh ——
Cô Chung sau khi nghe anh nói, trên mặt bày ra biểu cảm kỳ quái vừa đồng
tình vừa muôn nói lại thôi. Cô suy nghĩ hồi lâu mới ngẩng đầu lên nói
với Hứa Thư Minh.
"Thư Minh, tôi nhất định phải nói cho cậu một
chuyện, liên quan đến việc hai bác và cậu, tôi nghĩ, tôi biết tại sao
bọn họ lại gọi cậu về."
Hứa Thư Minh đột nhiên ngửa mặt lên, đôi mắt nhìn cô chằm chằm: "Cô nói cái gì?"
Cô Chung bị anh nhìn thót tim, không thể không dời ánh mắt, nói: "Trước
khi tôi đến, nghe nói bên Viên Sở Xuyên có một vài lời đồn, hình như cậu ta không thích cậu. Còn nhớ Văn Thiên đã giúp cậu không? Sau khi Viên
Sở Xuyên biết, đã buồn bực rất lâu, còn cãi nhau với Văn Thiên vài câu.
Chỉ là Văn Thiên không cảm thấy mình làm gì sai, Viên Sở Xuyên không cam lòng, càng không muốn cậu ở lại đại lục, cho nên —— "
"Cho nên hắn tìm người nói cho bố mẹ tôi, việc tôi đã từng được Chung Văn Thiên bao nuôi phải không?"
Cô Chung nhẹ nhàng gật đầu.
Hứa Thư Minh nhìn cô một hồi không nói gì, anh híp mắt lại nhìn cô Chung
thật kĩ, bỗng nhiên xích lại gần cô Chung, nhìn chằm chằm vào mắt cô,
bình tĩnh nói:
"Cô Chung, tôi biết cô muốn gì, cũng biết cô muốn tôi làm gì. Nhưng mà trước khi muốn tôi làm việc đó, cô phải thành thật nói cho tôi biết, cô và chuyện ngoài ý muốn của bố mẹ tôi không liên
quan gì đến nhau, có đúng không?"
Ánh mắt anh lạnh giống như dưới mặt sông băng, cô chung bị anh nhìn lòng lạnh hơn nửa, một lúc sau mới gật đầu, nói:
"Không có."
"Một chút xíu cũng không thể có, cô Chung. Không thì, tôi không biết tôi có hận cô, vô cùng hận cô."
Cô Chung vô ý thức nhếch môi, một lần nữa khẳng định lắc đầu.
"Thư Minh, tôi xin thề, tôi xin thề với cậu, tôi chỉ muốn cậu giúp tôi đoạt
lại Văn Thiên từ tay Viên Sở Xuyên, chuyện hại người, tôi sẽ không làm.
Tôi cũng là người có con gái, sao tôi có thể ác độc như vậy được?"
Hứa Thư Minh lẳng lặng nhìn cô một hồi lâu, mới chậm rãi gật đầu ngồi
xuống. Anh buông mắt nhìn bố trong phòng bệnh, hàng mi dài đen nhánh rủ
xuống, ở dưới mí mắt tạo thành một mảng tối, che khuất tất cả cảm xúc
trong mắt anh.
Anh im lặng một hồi lâu, mới nói: "Tạo sao cô lại nhất định tìm đến tôi? Vì sao nghĩ tôi sẽ giúp cô?"
Cô Chung hình như đã biết trước anh sẽ hỏi như vậy, lập tức đáp.
"Không phải trước đây tôi đã từng nói, cậu là người đầu tiên chủ động rời khỏi Văn Thiên? Trước đó có được mấy người làm như vậy, ngay cả tôi cũng
không làm được, cậu là đặc biệt, Văn Thiên sẽ không quên cậu."
"Hơn nữa, một tháng trước anh ấy còn tìm công việc giúp cậu? Cậu thật sự
nghĩ anh ấy rảnh như vậy, nhìn thấy ai đáng thương cũng đưa tay ra giúp? —— Thư Minh, anh ấy là một thương nhân, không phải nhà từ thiện. Cậu là người trong cuộc nên không rõ, suy nghĩ lời tôi nói cho tốt đi."