"Đánh rắm, mông vểnh?" Tư Nam bị tiếng gỗ lanh lảnh khi bị độc thủ bẽ
gãy dọa đến run cầm cập, thật cẩn thận nhìn vẻ mặt của Tư Tuyên Dương,
hậu tri hậu giác phát hiện mình đã hỏi ra một vấn đề cực kỳ không muốn
sống.
"Ừm, cả người nó mặc một lớp lụa mỏng, toàn thân chỗ nào
cũng thấy rõ." Úc Sâm nghiêm trang giải thích, ngữ khí bạch liên vô tội.
"Ồ...... Vậy tại sao nó chỉ mặc một lớp sa?"Tư Nam ngơ ngác nhìn thẳng về phía
trước, không dám tiếp tục nhìn vẻ mặt của em trai ruột, trong lòng mắng
hàng nghìn lần thứ giao nhân không biết xấu hổ này, mắng ra miệng, "Đồi
phong bại tục, ít nhiều gì cũng phải phủ một tầng vảy cá chứ!"
Trong lòng Tư Nam giật mình, tức khắc vang lên cảnh báo, chợt nhìn về phía em trai dấm tinh nhà mình.
Quả nhiên, sắc mặt của Tư Tuyên Dương đều đã đen thui, trong boong tàu
không nhiều ánh sáng, trông có vẻ càng thêm âm trầm khủng bố, giống trái bom không hẹn giờ, phảng phất như ngay sau đó chiếc thuyền này sẽ bị
phóng lửa nổ toang, kéo tất cả đồng quy vu tận.
"Hửm?"
Tư
Tuyên Dương tức giận đến ngay cả lời cũng không thể nói ra, đứng tại
chỗ, ánh mắt lạnh lùng, nhìn thẳng vào mặt người phía trước, rõ ràng chỉ là một tư thế vô cùng đơn giản với một từ đơn âm tiết rất giản đơn được nghẹn ra từ trong cổ họng, Úc Sâm lại sinh ra một cảm giác khí thế mưa
gió sắp đến, giống như gió đêm vào tối hôm qua nhưng cuốn thêm khói
thuốc súng và tia lửa, kín không kẽ hở bao vây giam cầm lấy anh.
Hiểu ra rồi, ngay cả thở Úc Sâm cũng cảm thấy khó đi rất nhiều.
Cuối cùng trong lòng anh cũng lộp bộp nhận ra nguy hiểm, thầm nói chắc mình
bị não tử ngõa đặc (1) nên mới đi châm ngòi thổi gió, cuống quít vươn
hai tay vòng lấy cổ của Tư Tuyên Dương, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên đôi môi mím chặt thành một đường thẳng lãnh ngạnh, giống như lông chim mềm
mại xẹt qua, làm nhân tâm ngứa ngáy.
[(1) Não tử ngõa đặc: là
tiếng lóng chửi người có phần đùa giỡn của người Thượng Hải, ý là đầu óc bị hỏng, tương tự như chửi người ta chập dây thần kinh, não úng
nước...]
Sau đó chậm rãi giải thích: "Giao nhân dùng cách đó để
khiến người sa vào ảo cảnh, người cách vách kia khẳng định đã chết như
thế, anh lại không bị nó câu dẫn dụ hoặc, tất nhiên mới có thể thuận
thuận lợi lợi thoát khỏi ảo cảnh."
Giọng nói không hề vấp, cũng
không cố ý mềm âm kéo dài, nhưng ngữ khí và thở dốc mang theo sự suy yếu tự nhiên khi bị bệnh, toàn bộ nửa người trên đều treo lên người Tư
Tuyên Dương, động mạch dưới làn da mềm mỏng bên gáy kề sát hắn, ánh mắt
mềm đến giống như động vật nhỏ mới sinh, vô thức hiện ra sự hồn nhiên ỷ
lại và thân mật.
"Anh bảo nó lăn đi! Còn hôn em trước mặt nó, thật sự, lần này hông có xạo."
Úc Sâm ôm hắn, cảm thấy cánh tay vòng quanh eo theo bản năng siết chặt,
dùng sức muốn nhét anh vào lòng ngực, lại bởi vì vết thương trên eo
thoáng chốc truyền đến đau đớn, thân thể bất giác phát run, kêu lên một
tiếng, được Tư Tuyên Dương nâng.
Cánh tay kia thoáng dừng lại một chút, theo quần áo chậm rãi tránh đi vòng eo, chuyển lên xương bả vai.
Tư Tuyên Dương ôm anh hít sâu một hơi, chôn vài cổ anh sầu giọng nói: "Xin lỗi, lại làm đau anh, là em mất khống chế."
Úc Sâm được người cẩn thận ôm, hoảng hốt chớp chớp mắt, tuy rằng không
biết vì sao những trận giằng co thường xuyên như này, sẽ chấm dứt sau
lời xin lỗi của Tư Tuyên Dương, nhưng cũng không có nghĩa anh sẽ không
leo xuống một cách thông minh.
"Không có việc gì, bị thương có
chút xíu," Úc Sâm nghĩ nghĩ, lại nói: "Yên tâm đi, hải yêu kia cũng chưa từng sờ qua anh dù chỉ một lần."
"Ừ......" Tư Tuyên Dương chậm
rãi buông anh ra, vịn gáy của Úc Sâm, hôn lên cánh môi đạm sắc kia, ánh
mắt tối nghĩa, ngữ khí nhàn nhạt, "Sờ đến cũng không sao, chỉ cần anh
không bị thương là được, nếu lần sau......"
Úc Sâm: "...... Hải yêu rất mạnh, em đừng có mà xằng bậy."
Tư Nam xem hết nguyên màn, sắc mặt tái nhợt nuốt nước bọt, biết rõ chuyện
chặt tay này đối với em trai nhà mình, khả năng là cực kỳ có thể.
Trong lòng anh run lên ba cái, bắt đầu vắt hết óc hồi tưởng sau khi hai người bọn họ yêu nhau, bản thân mình từng có tứ chi tiếp xúc thân mật với Úc
Sâm hay không.
Sau đó lạnh lòng phát hiện -- hẳn là có.
Sờ sờ là chặt tay, vậy kề vai sát cánh......
Có thể bị Tư Tuyên Dương phanh thây hay không!?
Xem ra biệt thự bên ngoài không nên ở lâu, sau một lúc cẩn thận suy tư, Tư
Nam bi tráng quyết định, sau khi trở về sẽ nhanh chóng dọn về nhà cũ,
Thư nữ sĩ tuy rằng có chút hung dữ, nhưng chưa đến mức chính tay đâm con trai ruột.
Còn Tư Tuyên Dương, cũng không nhất định sẽ không chính tay đâm anh trai ruột.
Tư Nam ưu thương thở dài: Về sau không thể ôm ôm ấp ấp với Úc ca, anh còn trẻ, không muốn tuổi xuân chết sớm.
......
Chỉnh lý xong, bọn họ rời phòng, cửa phòng cách vách mở rộng, có cơn gió biển thổi vào phòng qua chiếc cửa sổ chưa từng được đóng lại, lại thổi vào
hành lang, mang theo mùi nước biển ẩm ướt tự nhiên.
Tối hôm qua
bọn họ đi vội vàng, chưa nhìn kỹ hình dáng bên trong của con thuyền, bây giờ nhìn lại, liền có cảm giác con thuyền thế kỷ 17 - 18 này rất đặt
biệt.
Tuy rằng nhìn thoáng qua nhiều chỗ đã cũ kỹ mục nát, nhưng
khác biệt với thuyền bằng gang thép thời công nghiệp hiện đại, chế phẩm
từ gỗ và đồng trông hậu trọng, hơn nữa là thuyền hải tặc, dường như bản
thân con thuyền cũng lộ ra khí chất hung ác tàn bạo.
Đi trong
boong tàu như thế, luôn luôn có cảm giác sẽ có một tên hải tặc mang bịt
mắt từ trong góc nào đó nhảy ra, trên đầu chắc hẳn còn đội một chiếc mũ
bằng da đặc biệt.
Nhưng khi bọn họ đã đến nhà ăn, dọc đường cũng không thấy bất cứ thuyền viên nào, càng đừng nói đến hải tặc.
Nhưng đáng nhắc đến, chính là đồ ăn trên thuyền cũng không tệ lắm, ít nhất
tốt hơn nhiều so với nhà hát ca vũ kịch, thậm chí bữa sáng còn có heo
sữa nướng, có thể thấy thuyền trưởng hải tặc rất hưởng thụ, cũng thật sự đi cướp.
Úc Sâm luôn choáng đầu, thân nhiệt vẫn còn cao, tuy rằng không đến mức muốn nôn, nhưng cũng xác thực không có cảm giác thèm ăn.
Chỉ là tầm mắt của Tư Tuyên Dương vẫn luôn dính lên người anh, ánh mắt lại
giống như lên án không tiếng động, Úc Sâm thật sự chống đỡ không nổi,
tốt xấu ăn chút ít, liền no bụng.
......
Cơm nước xong,
sau khi mất một ngày tìm kiếm manh mối, bọn họ mới biết nhận thức của họ đối với thuyền trưởng nơi này thật sự lệch lạc.
Đâu chỉ thật sự cướp bóc!
Quả thực phải gọi là kẻ cuồng tiền tham lam.
Trước đó Úc Sâm còn cảm thấy kỳ quái, tại sao thuyền này rõ ràng nhìn không
nhỏ, nhưng phòng thuyền viên bọn anh ở lại không lớn, hơn nữa còn là
phòng bốn người, hóa ra mấy phòng khác đều dùng để chứa mấy tài vật cướp được!
Hơn nữa căn cứ vào hiểu biết của bọn họ đối với hải tặc
thông thường thời Trung cổ, bọn hải tặc cố định ở đảo hoang trên biển,
dùng để giấu tài bảo và rượu ngon, cùng với một ít thứ tiếp viện, cách
một đoạn thời gian tùy vào tình hình đến đảo, hoặc lấy đồ, hoặc gửi đồ,
không có khả năng chất đống toàn bộ trên thuyền, như vậy không an toàn,
cũng không cần thiết.
Nói cách khác, những thứ chất đầy phòng
này, đều là chiến lợi phẩm trong cuộc hành trình của con thuyền hải tặc
này, cướp dọc theo bờ biển.
Cướp một lần nhiều như vậy, trình độ tham lam này, quả thực khiến người ta nghẹn họng nhìn trân trối.
Hơn nữa từ trong đồ vật đầy phòng này nhìn ra thuyền trưởng hải tặc chắc
hẳn không thể kháng cự những đồ vật xinh đẹp, trang sức châu báu và đồng vàng sáng lấp lánh, đao kiếm súng kíp rèn tinh xảo và đồ nội thất theo
kiểu Châu Âu, đồng hồ cơ giới độc đáo và hộp nhạc xinh xắn, bình thạch
anh chứa rượu Rum.....
Thậm chí còn có rất nhiều váy áo rườm rà
và son phấn chỉ có phụ nữ mới sử dụng, không khó để đoán ra trên thuyền
từng xuất hiện qua không ít cô gái mỹ lệ, được người vuốt ve như những
châu báu xinh đẹp kia, tỉ mỉ vuốt ve đùa bỡn.
Có lẽ ngay cả một
số truyền thuyết không tốt về hải tặc cũng không ảnh hưởng gì đến vị
thuyền trưởng tùy hứng tham lam này, thế nên khi bọn họ gặp được những
hải yêu tuyệt sắc, lòng tham cũng mảy may không giảm.
Cuối cùng mới bị hải yêu chế ngự.
Và nhiệm vụ của Úc Sâm bọn họ, là giải thoát bọn hải tặc trên con thuyền này.
Nhưng mấu chốt là, làm gì mới tính là giải thoát?
Ngay cả bóng của hải tặc bọn họ còn chưa nhìn thấy.
......
Thân tàu tương đối lớn, phòng không ít, bọn họ cẩn thận xem hết đồ vật, cuối cùng dạo xong tầng trên lúc ba bốn giờ chiều.
Hoàng hôn trên biển khá muộn, nhưng nhiệt độ không khí lại giảm rất nhanh. Úc Sâm xoay một ngày, đi đi dừng dừng, cho dù Tư Tuyên Dương vẫn luôn ôm
lấy anh, đỡ lấy trọng lượng đại bộ phận, nhưng cả người của anh vào giờ
phút này vẫn choáng váng như cũ.
Ban ngày Tư Tuyên Dương nhiều
lần muốn mang anh về phòng nghỉ ngơi, Úc Sâm lại không chịu, thế nào
cũng phải đi theo, ít nhiều gì cũng có gió thổi qua, lúc này độ ấm thời
tiết giảm xuống, gió lạnh thổi, thân thể của anh lại mềm thành bùn, đầu
quay cuồng phân không rõ đông tây nam bắc.
Tư Tuyên Dương tức
muốn hộc máu, tay lại không chút qua loa chặn ngang bế người lên, làm lơ những ánh mắt khác thường của mấy người khác dọc đường, giấu kín mít Úc Sâm, ôm trở về phòng.
Còn thuận tiện lấy về một bình rượu.
Hải tặc trên thuyền, thứ không thể thiếu nhất chính là rượu.
Úc Sâm biết mình mất ý thức trong một đoạn thời gian ngắn, lúc ấy trước
mắt lan tràn toàn vòng màu đen, cánh tay ôm lấy Tư Tuyên Dương bất tri
bất giác rũ xuống.
Về phòng lúc nào, được bế lên giường ra sao, cái gì cũng không biết.
Anh hiểu rõ đây là do tuột huyết áp, cũng không quá lo lắng, khi mở mắt, Tư Tuyên Dương đang ngồi một bên ánh mắt nặng nề nhìn chằm chằm lấy anh,
trong hốc mắt phiếm tơ máu, nhẹ giọng gọi anh.
Úc Sâm miễn cưỡng
cong cong khóe miệng, cái tay từ chăn vươn ra sờ lên mặt của Tư Tuyên
Dương, thoáng nhìn bình rượu trong lòng hắn, yếu ớt nổi lên một chút cảm xúc trong ánh mắt, vô lực cười một tiếng.
"...... Gì đây? Ở chỗ này, còn muốn uống rượu?"
Tư Tuyên Dương liếc mắt nhìn bình rượu, ngón tay vói vào ống tay áo rộng
thùng thình của Úc Sâm, cọ xát lên làn da mềm ấm trên cánh tay của anh,
thấp giọng giải thích: "Thuyền không có thuốc, em muốn dùng rượu lau
mình hạ nhiệt độ cho anh, nếu không sẽ thêm khó chịu."
Lau mình? Úc Sâm mờ mịt chớp chớp mắt, đầu bị sốt nên có chút mơ hồ: "Vậy..... Là muốn cởi quần áo cho em sờ sao?"
Tư Tuyên Dương hiếm có bị chọc cười, cúi người hôn hôn cánh môi mềm ấm như mật của Úc Sâm, trịnh trọng gật đầu dưới ánh mắt ngập nước ngây thơ của anh, ân cần dụ dỗ.
- - "Đúng vậy, không đau, anh ngoan ngoãn để em cởi quần áo, em sẽ sờ nhẹ một chút."