Từ trong rừng cây, một người đàn ông trung niên
bước ra, thân mặc áo bào trắng, trên tay phe phẩy một chiếc quạt. Hai
chân hắn bước đi thong thả, dáng điệu nho nhã, nhìn bộ dáng giống như
một vị văn nhân đang tản bộ.
“Âu Minh Tử, ngươi đang muốn phá hư quy củ sao ?”
“Tứ trưởng lão quá lời rồi, quy củ đặt ra là để ngăn kẻ gian lẻn vào
Tàng Thư Các. Đứa nhỏ này ta và ngươi đều biết, hà cớ phải làm khó nó ?”
Người trung niên tên gọi là Âu Minh Tử vừa cười vừa đáp lời.
“Quả không hổ là đệ nhất nhân trẻ tuổi của gia tộc, ngay cả quy củ
Tàng Thư Các cũng không coi ra gì – Hắc bào nhân liếc xéo Âu Dương Huyền một cái, hừ lạnh quay đi.
Âu Minh Tử cũng không để ý đến sự mỉa mai trong lời nói vừa rồi, từ
trong nhẫn trữ vật lấy ra một tấm lệnh bài màu vàng kim. Hắn nhẹ nhàng
chạm nó vào màn chắn, chỉ thấy tấm màn rung lên, để lộ ra một lỗ hở cho
một người chui vào.
“Huyền Nhi, Đại Điển Gia Tộc chỉ là chuyện nhỏ, Tam Tộc Chi Tranh nửa năm tới mới là quan trọng. Cuộc thi đấu lần này ảnh hưởng rất lớn đến
tương lai của Âu Gia. Ta và phụ thân ngươi đều rất kỳ vọng vào ngươi,
đừng khiến chúng ta thất vọng”
Âu Dương Huyền thoáng ngó vị hắc bào đứng phía xa, sau đó chắp tay
thi lễ với Âu Minh Tử, xoay người bước vào bên trong. Nhìn bóng lưng Âu
Dương Huyền đi vào Tàng Thư Các, nụ cười trên môi Âu Minh Tử dần tắt,
quay lại hỏi Tứ Trưởng Lão:
“Chuyện lần trước, ngươi nghĩ thế nào rồi ?”
“Ta đã nói với ngươi rồi, đưa Nhị Đương Gia lên làm gia chủ, ta không đồng ý” - Tứ Trưởng Lão hai tay chắp sau lưng, hờ hững trả lời.
Âu Minh Tử nhíu mày :
“Tại sao ? Không lẽ ngươi cho rằng có người khác phù hợp hơn y ?”
“Đại đương gia không có ở đây, các ngươi giờ lại muốn ép lão gia chủ lập gia chủ mới, không phải là quá bất công ư ?“
“Đại Đương Gia ? Ta công nhận nếu hắn còn ở đây, chỉ cần nói một
tiếng, ta sẽ hết lòng ủng hộ hắn lên làm gia chủ. Nhưng hắn đã mất tích
ba năm rồi. Ba năm không tin tức, không hồi âm, chỉ sợ…”
Nói đến đây Âu Minh Tử không nói tiếp. Thế hệ này của Âu Gia có năm
vị Đương Gia, trong đó Đại Đương Gia Âu Chấn Vũ là nổi bật nhất. Chưa
tới 35 tuổi đã đạt tới Ngưng Chân Cảnh , được coi là kỳ tài trăm năm có
một của Linh Hư Thành, đáng tiếc ba năm trước lại bặt vô âm tín.
“Lão gia chủ hiện tại đã già. Hiện giờ trong Ngũ Đại Đương Gia, chỉ có Nhị Đương Gia-phụ thân của Huyền Nhi là thích hợp nhất”
Tứ trưởng lão nhìn thẳng vào mắt Âu Minh Tử:
“Việc lập ai làm gia chủ, chờ sau Đại Điển Gia Tộc hẵng nhắc tiếp”
“Ngươi rốt cuộc muốn đợi cái gì ?”
“Đại Đương Gia tuy không ở đây, nhưng hắn vẫn còn một đứa con trai”
Âu Minh Tử hỏi:
“Ngươi đang nói đến tiểu tử Âu Dương Phong kia? Hắn hiện tại kinh
mạch đứt gãy, có thể tu luyện đến Tôi Cốt đỉnh phong đã là tốt lắm rồi.
Ngươi còn kỳ vọng hắn sáng tạo ra kỳ tích gì sao ?”
Tứ trưởng lão không trả lời, bà ta quả thật không biết nên nói thế nào cho phải.
“Ta biết ngươi và mẫu thân của Đại Đương Gia tình như tỷ muội, nên
luôn coi hắn là con đẻ, ngay cả con trai hắn là Âu Dương Phong cũng được ngươi hết lòng chiếu cố. Nếu không với tình trạng của hắn hiện tại, sao còn có thể ở lại đây tu luyện. Nhưng ngươi cần phải biết, muốn gia tộc
có thể tồn tại thì chỉ có thể loại yếu, nuôi mạnh, nếu không Âu gia sớm
muộn cũng sẽ bị loại khỏi Linh Hư Thành”
Thấy bà ta vẫn im lặng, Âu Minh Tử biết tâm đối phương đã dao động, tiếp tục tấn công:
“Được, ta nói cho ngươi biết thêm một chuyện, Tam tộc chi hội lần này sẽ không giống như lần trước, phủ thành chủ cũng sẽ tham gia, hơn nữa
còn có sứ giả của Liên Minh Tứ Trụ đến chứng kiến”
“Ngươi nói cái gì, là thật ?” – Lần này Tứ trưởng lão đã không thể giữ vẻ bình tĩnh được nữa.
Liên Minh Tứ Trụ chính là bốn con quái vật thống trị Tứ Quốc. Linh Hư Thành thuộc về Thiên Khôn Vương Quốc, là một trong Tứ đại Vương Quốc.
Mà Tứ Đại Vương Quốc lại chịu khống chế của Liên Minh Tứ Trụ.
Dù có là hoàng đế một khi gặp sứ giả Liên Minh Tứ Trụ cũng phải lấy
lễ mà đối đãi, bởi bọn họ biết chỉ cần một câu nói của những người này
cũng có thể khiến mình mất vương vị. Bản thân mỗi Vương Quốc đều có phân bộ của Liên Minh Tứ Trụ, cũng là nơi chiêu mộ nhân tài cho bọn họ.
Có thể gia nhập phân bộ của Liên Minh Tứ Trụ chính là ước muốn của tất cả tu luyện giả khắp Tứ Đại Vương Quốc.
“ Đúng vậy, ba ngươi mạnh nhất trong Tam tộc chi hội sẽ được sứ giả
tiếp dẫn đến Thiên Khôn Vương Quốc. Dương Huyền năm nay 18 tuổi, đã đạt
đến Luyện Khí Cảnh đệ tam tầng, so với thiên tài ở Tam Thành, Nhị Châu
đều không yếu. Ngươi không hiểu sao ? Nó mới chính là hy vọng của Âu Gia ta”
Âu Tịnh Kỳ cúi gằm mặt, bà biết Nhị Trưởng Lão nói đúng, nếu có thể
gia nhập phân bộ của Liên Minh Tứ Trụ thì thanh thế của Âu Gia sẽ vươn
lên vượt xa cả Phủ thành chủ và hai gia tộc còn lại. Nếu chẳng may thất
bại nhưng có biểu hiện tốt, không chừng lại lọt vào mắt xanh của Thiên
Khôn Vương Quốc thì cũng không tệ.
Trái lại nếu để Viên Gia hoặc Lâm Gia đạt được vị trí này, tương lai
chỉ sợ Âu Gia khó sống. Nghĩ đến đây, Tứ Trưởng lão cuối cùng cũng
nhượng bộ:
“ Được rồi, ta đồng ý để Nhị Đương Gia lên làm gia chủ, nhưng ta có
một điều kiện, đó là Phong Nhi phải được sống một cuộc sống tử tế nửa
đời còn lại, đây là giới hạn cuối cùng của ta”
“Ngươi yên tâm, Nhị Đương Gia đã hứa, chỉ cần hắn lên làm gia chủ, sẽ đưa Âu Dương Phong đến Lạc Yên Trấn để tiếp quản sản nghiệp gia tộc, cả đời không cần phải lo chuyện tiền bạc”
Nói xong, lão chắp tay bước đi, để mặc Âu Tịnh Kỳ đứng im trong gió. Trong đêm tối, bóng lưng bà ta nhìn đầy vẻ cô độc.
--------------------
Âu Dương Huyền bước vào tầng một của Tàng Thư Các, lòng vẫn khiếp sợ
không thôi. Hai người này tạo cho hắn một cảm giác sâu không lường được, đặc biệt là vị trung niên mặc áo trắng kia. So với lão, những tên đeo
mặt nạ mà hắn gặp trong bệnh viện không cùng một đẳng cấp.
Hắn lướt qua căn phòng, thấy tầng một khá rộng, bốn phía để hằng hà
những tủ sách. Ở trong góc là một chiếc bàn dài cùng vài tấm bồ đoàn, rõ ràng là chỗ ngồi đọc. Khung cảnh này khiến hắn nhớ lại thời còn là sinh viên Y Khoa, cứ sau mỗi buổi giảng lại cùng lũ bạn kéo lên thư viện.
Họ Âu tiến đến một tủ sách gần đó, bỗng dưng gã đánh vào trán bốp một cái.
CHỮ CỔ !
Đáng lẽ hắn phải nghĩ ra chứ nhỉ. Từ những chữ khắc trên cánh cổng mà ban đầu hắn gặp cho đến tảng đá ngoài kia, tất cả đều là chữ cổ. Xem ra ngôn ngữ thông dụng ở đây chính là loại chữ này.
Âu Dương Huyền học chữ cổ chủ yếu là để làm nàng vui, trình độ thực
tế của hắn ngay cả nhập môn cũng không phải. Không còn cách nào, gã chỉ
đành tìm kiếm những cuốn sách có chữ mà hắn biết. Sau một hồi chọn lựa,
Âu Dương Huyền vác ra hai cuốn sách gồm “ Tu Luyện Cơ Bản” và “Lịch Sử
Toàn Tập Ký”. Đặt sách lên bàn, hắn bắt đầu mở trang đầu tiên.
“ Chữ này là chữ gì nhỉ ? Không nhớ thôi bỏ qua, chữ này dường như là năm nghìn năm, hay là sáu nghìn ?” - Họ Âu dò được tầm mười trang, rốt
cuộc chịu không nổi nằm ngửa ra đất.
Càng nghĩ Âu Dương Huyền càng tức, kẻ khác xuyên không nếu không có
bảo vật nghịch thiên thì ít nhất cũng có ký ức của chủ thể. Còn hắn thì
sao ? Ngay cả cái khố cũng không có. Rốt cuộc ta xuyên không thành cái
thể loại gì vậy ?
Hắn thầm hối hận sao năm đó khi nàng dạy hắn chữ cổ, hắn lại không chuyên tâm học một chút, nếu không đã không khổ sở thế này.
Có điều Âu Dương Huyền không phải loại người dễ bỏ cuộc. Hắn đã đọc
quá nhiều truyện, đủ để hiểu ở một cái thế giới lấy võ vi tôn, không thể tu luyện chính là kết cục tàn khốc nhất. Đương cử như Âu Dương Phong,
cái gì mà “Âu Gia Song Kiêu”, không thể tu luyện vậy thì chờ đợi ngươi
sẽ là tương lai như heo chó.
Hắn quyết định sẽ lấy số lượng bù chất lượng, đọc mười trang không đủ thì đọc trăm trang, chí ít cũng phải biết đây là nơi nào. Đả thông suy
nghĩ, Âu Dương Huyền lại cần mẫn lật từng trang, dò từng từ, rất có
phong phạm của một sinh viên y khoa điển hình.
-------------------
Trong lúc Họ Âu còn đang mải mê với trò nhìn từ đoán nghĩa, cách xa
Linh Hư Thành hơn chục dặm cũng có một Họ Âu khác đang miệt mài khổ
luyện.
Phía Đông của Linh Hư Thành có một khu rừng gọi là Cát Tiên Sâm Lâm.
Lá của Mộc Nhu Thảo, lông của Sát Phá Lang hay Xích Kim Thiết để luyện
khí đều có thể tìm thấy ở đây. Chính vì nguồn cung nguyên liệu hết sức
phong phú, hàng ngày đều có các tổ đội hoặc cá nhân lao vào đây khai
thác nguyên liệu.
Đương nhiên Tôi Thể Kỳ cùng Luyện Khí Kỳ thường chỉ dàm săn bắn ở
vùng ngoài, muốn đi sâu vào trong đơn giản là chịu chết. Lúc này dưới
thác nước đang có một người đang ngồi, cơ thể để trần, làn da đỏ lên vì
lạnh.
Khuôn mặt nhìn qua rất trẻ, chỉ khoảng 16, 17 tuổi. Hàm răng gã cắn
chặt vào nhau, cố gắng chịu đựng áp lực của cả tấn nước đổ lên người.
Sau khoảng chừng một nén nhang, gã thanh niên đã đến cực hạn, xoay
người nhảy lên bờ. Hai chân gã khuỵu xuống vì mệt. Đây là cách gã tự
nghĩ ra để tôi luyện cơ thể, tuy có phần ngu xuẩn nhưng hiệu quả cũng
không tệ.
Dù rất mệt nhưng gã cũng không nghỉ ngơi mà lôi từ trong túi một cái
bình nhỏ màu xanh, nhỏ một ít chất lỏng lên tay rồi xoa đều lên người.
Một cảm giác nóng rực lan phủ ra khắp toàn thân khiến gã không chịu nổi
mà rên lên.
Gã ngồi xếp bằng, hai tay bắt quyết, bắt đầu luyện hóa đống dược lực
trên da. Thứ này gọi là “Uẩn Thể dịch”, một loại nước thuốc luyện thể,
rất có lợi cho người đang ở Tôi Thể Kỳ. Được một lúc, gã mở mắt ra,
miệng lẩm bẩm:
“Tôi Bì đỉnh phong, thật sự quá chậm rồi”
Người khác Tôi Bì thường chỉ mất vài tháng. Còn gã suốt hai năm qua
đều không ngừng Tôi Bì nhưng mới chỉ đạt đến Tôi bì đỉnh phong. Điều này khiến gã không khỏi chán nản.
Trước đây gã không yếu như vậy, 7 tuổi bắt đầu Tôi Thể, 12 Tuổi đã
vào Luyện Khí, trở thành đệ nhất nhân của Linh Hư Thành. Nhất thời danh
tiếng vươn xa, cùng với Âu Dương Huyền được ví như “Âu Gia Song Kiêu”.
Đáng tiếc lên càng cao thì ngã cũng càng đau. Hai năm trước một lũ áo đen bí ẩn bất ngờ tấn công gã, rất may người của Âu Gia đến kịp thời,
nhưng kinh mạch của gã thì đã bị người ta phế không thể tu luyện.
Suốt hai năm qua thân thể gã ngày một tụt dốc, thậm chí không vượt
qua được bức tường đầu tiên của Tôi Thể là Tôi Bì. Kể từ đó, cái tên “Âu Gia Song Kiêu” cũng không còn nữa, thay vào đó người ta gọi gã bằng một cái tên khác: “Phế Vật Thành Linh Hư”.