Thuyền hàng đang chạy
trên mặt nước, gần như không cảm nhận được quỹ đạo của nó. Trong khoang
thuyền bỗng yên tĩnh trở lại, Nhạc Doanh Khuyết nhìn chằm chằm vào boong thuyền, lúc lâu sau mới cười lạnh một tiếng: “Thật sự tới rồi.”
“Nhạc Tiên Dẫn! Đừng có động vào y, người ra điều kiện gì ta cũng đồng ý,
hoặc là ta tới làm con tin của ngươi.” Bị ảnh hưởng bởi gió sông, giọng
nói của Cố Trầm bị thổi lạc thành từng mảnh thanh âm.
Nhạc Tiên Dẫn liếc nhìn cửa sổ hai bên, trong lòng buồn bực vô cớ: “Cố Trầm, ngươi đúng là biết tính toán, một lớn một nhỏ đang ở đây với ta mà
ngươi muốn đổi, ngươi dựa vào đâu? Không muốn Nhạc Doanh Khuyết bị
thương thì đưa tất cả mọi người rời thuyền mau.”
“Ngươi có gan lén buôn lậu muối, vốn chỉ còn đường chết thôi, dù ta có thả
ngươi đi thì cũng có quân triều đình truy bắt ngươi.” Cố Trầm thấp
giọng.
Nhạc Tiên Dẫn cười lạnh: “Dù là kết cục thế nào thì ta cũng sớm lường trước
rồi, nhưng nếu bây giờ ngươi muốn cá chết lưới rách cùng ta thì cứ xông
lên thử xem. Nhạc Doanh Khuyết sẽ mất mạng trước, hay là thân thủ ngươi
nhanh hơn, ngươi dám thử không?”
Ngoài khoang thuyền im lặng một lúc, Nhạc Tiên Dẫn đắc ý nói: “Ngươi không
dám, ngươi không đành lòng. Nếu đã không dám, vậy để tất cả mọi người
rời thuyền đi.”
Nghe được tiếng ồn ào trên boong thuyền, Nhạc Tiên Dẫn đè gáy Nhạc Doanh
Khuyết, rủ rỉ thì thầm bên tai y: “Ngươi xem, ca ca không lừa ngươi nha. Dù Cố Trầm có đuổi theo đến đây, hắn cũng không có cách nào cứu ngươi
được.”
Dưới tay cảm nhận được Nhạc Doanh Khuyết đang run rẩy, Nhạc Tiên Dẫn nói
tiếp: “Biết vì sao không? Bởi vì ngươi chỉ là một tên phế vật, ngươi
chẳng những không thể tự thoát thân mà còn làm liên luỵ tới hắn, liên
luỵ tới đứa trẻ trong bụng. Hay là bây giờ ta cho ngươi cơ hội, trước
khi ta quay đầu lại, ngươi chạy được ra khỏi buồng nhỏ này, ta sẽ bỏ qua cho ngươi, được không?”
Quả nhiên Nhạc Doanh Khuyết càng run rẩy hơn. Trong đôi mắt xinh đẹp tràn đầy vẻ kiên cường không chịu khuất phục.
“Thế này mới phải. Ngươi phải như này mới là Doanh Khuyết chứ, vẫn nhát gan
dễ bị bắt nạt giống hệt ngày xưa, sợ ta, giờ vẫn sợ ta. Vươn tay ra với
ngươi chính là một sự bố thí rồi.”
Dao găm lạnh băng áp vào gáy Nhạc Doanh Khuyết. Chỉ cần y có bất kì cử động nào, Nhạc Tiên Dẫn có thể dễ dàng lấy mạng y.
Bên ngoài khoang thuyền, Cố Trầm hạ lệnh cho tất cả mọi người rời thuyền.
Hắn liếc nhìn Lục Lân đầy hàm ý, Lục Lân gật đầu bao vây đuôi thuyền.
Âm thanh bên ngoài nhỏ dần, Nhạc Tiên Dẫn chậm rãi thả tay xuống, lẩm bẩm: “Đều tại Cố Trầm cả, chúng ta không xuôi Nam được rồi, phải làm gì bây
giờ đây? Chờ ca ca tìm được nơi để đi nhé, một nơi mà không ai có thể
tìm được.”
Nhạc Tiên Dẫn đi tới cửa sau, quay lưng về phía Nhạc Doanh Khuyết. Ngay khi
tay gã vừa chạm tới tấm bản đồ lộ trình, sau lưng gã đã vang lên tiếng
sột soạt.
“Doanh Khuyết?”
Đoàng!
Nhạc Tiên Dẫn không tin nổi nhìn Nhạc Doanh Khuyết cách đó không xa. Cánh
tay y đang hơi run rẩy, hai tay lóng ngóng giữ chặt hoả thương, đầu cây
súng đang toả ra hơi khói trắng. Mà viên đạn kia đã ghim chặt vào đầu
gối Nhạc Tiên Dẫn. Chân Nhạc Tiên Dẫn mềm oặt, phải dựa vào tường mới
miễn cưỡng đứng vững.
“Doanh Khuyết!” Cố Trầm sợ tới mức sắc mặt trắng bệch khi nghe tiếng súng vang lên, hắn không quan tâm gì nữa, phá cửa xông thẳng vào.
Trên đầu gối Nhạc Tiên Dẫn chảy ra từng dòng máu tươi. Nhạc Doanh Khuyết run rẩy lấy viên đạn thứ hai trong ngực ra, nạp đạn nổ súng “Đoàng” tiếp
một cái. Âm thanh lần này còn chói tai hơn lần trước, hai chân Nhạc Tiên Dẫn mềm nhũn, gã quỳ luôn xuống đất.
Đốt ngón tay Nhạc Doanh Khuyết đã trở nên trắng bệch, y vẫn không chịu
buông ra. Cố Trầm đành ôm người vào lòng dỗ dành: “Bảo bối, đừng sợ, có
bị thương không? Cục Bánh Cục Bánh, nói với ta một câu đi.”
Không biết Nhạc Doanh Khuyết lấy đâu ra sức lực mà khoẻ vậy, Cố Trầm không
dám giành súng với y, hắn xoa xoa tóc mai của y: “Cục Bánh Cục Bánh…”
Đại nhân trên huyện tới đúng lúc, Cố Trầm ôm người liếc về phía Nhạc Tiên
Dẫn, nói: “Đại nhân, chuyện còn lại phiền đại nhân giải quyết, thảo dân
xin mang nội tử* về trước.”
*Thảo dân: Danh xưng chỉ dân thường thời xưa
*Nội tử: Một danh xưng mà người chồng gọi vợ mình thời xưa.
“Đây là bổn phận của bổn quan, mời Cố đại thiếu gia.”
Trên bờ đã chuẩn bị xe ngựa từ trước. Cố Trầm buông rèm, ôm Nhạc Doanh
Khuyết, kiên nhẫn dỗ dành: “Bảo bối, đưa súng cho ta được không?”
Người trong lòng như không nghe thấy lời Cố Trầm nói, cả người run rẩy. Cố Trầm thấy vậy, trái tim cũng thắt lại: “Đừng sợ…”
Ngón tay luồn vào tóc Nhạc Doanh Khuyết, Cố Trầm cúi xuống định hôn y. Nhạc
Doanh Khuyết muốn né tránh, nhưng càng né thì Cố Trầm càng giữ chặt y:
“Đừng sợ…”
Ngay khi người trong lòng thả lỏng tay, hoả thương rơi xuống đất, Cố Trầm
bình tĩnh đẩy nó ra xa hơn, nắm lấy bàn tay Nhạc Doanh Khuyết.
“Cố lang…” Nhạc Doanh Khuyết cố gắng tỉnh lại, mơ hồ gọi Cố Trầm một tiếng.
Cố Trầm quá đỗi vui mừng, đáp lời y: “Ta ở đây, ngủ một giấc trước đi.”
Cố Trầm đưa người về thẳng Cố phủ rồi mời đại phu tới xem. Đại phu nói chỉ là bị doạ sợ, nghỉ ngơi một lúc là ổn.
Lúc Cảnh Hàn đích thân tới thăm, Nhạc Doanh Khuyết còn đang ngủ say.
“Vương gia, thảo dân có thể gặp Nhạc Tiên Dẫn một chút không?” Cố Trầm hỏi, “Thảo dân có một số chuyện muốn hỏi gã.”
Trong đại lao, chẳng mấy chốc nữa thì Nhạc Tiên Dẫn sẽ bị áp giải lên kinh
thành. Nhìn thấy Cố Trầm, Nhạc Tiên Dẫn cười lạnh một tiếng: “Ta đoán
kiểu gì ngươi cũng tới đây.”
Cố Trầm nghe được gần hết đoạn đối thoại của Nhạc Tiên Dẫn và Nhạc Doanh
Khuyết. Gã nói gì mà hồi nhỏ Nhạc Doanh Khuyết bị bắt nạt, Cố Trầm càng
thêm nghi ngờ chuyện đôi chân bị tật của Nhạc Doanh Khuyết có liên quan
tới Nhạc Tiên Dẫn.
“Ta chỉ muốn biết, chân của Doanh Khuyết có phải do ngươi gây ra không?”
Nhạc Tiên Dẫn nhếch nhác ngồi dưới đất, trên đầu gối chỉ được băng bó qua loa, vẻ mặt tràn đầy hứng thú nhìn Cố Trầm.
“Ngươi không thắc mắc vì sao ta đẩy ngươi xuống hồ à? Chỉ quan tâm chuyện của Nhạc Doanh Khuyết.”
“Chuyện không liên quan tới Doanh Khuyết ta không muốn nghe.” Cố Trầm hừ nhẹ, “Ta chỉ muốn biết chuyện của y.”
“Ồ. Ngươi và đệ đệ ta thật đúng là trời sinh một cặp, cứ thích tự chuốc bực vào thân.” Trên chân có vết thương do súng bắn khiến giọng điệu Nhạc
Tiên Dẫn hơi hổn hển. Nghe có vẻ như muốn giữ thể diện mà đanh giọng
lại, nhưng gã làm vậy trông càng chật vật hơn.
“Dựa vào đức hạnh của đệ đệ ta, chắc chắn nó không nói cho ngươi biết rằng
từ nhỏ nó đã nhu nhược, đơn phương dành tình cảm cho ngươi, rồi chuyện
chân bị phế để khiến ngươi đau lòng vì nó chứ. Nếu ta không nói, chắc cả đời này nó cũng không kể với ngươi đâu.” Vẻ mặt Nhạc Tiên Dẫn trở nên
hung dữ, “Nó lén nhìn ngươi, ta có thể khiến nó cả đời này không đứng
lên được. Đúng là ta muốn nó nhớ kĩ đấy, đừng bao giờ ngấp nghé đồ của
ta.”
Cố Trầm lùi một bước, như thể nhìn thấy rắn rết ghê tởm, tránh còn không kịp.
Nhìn phản ứng của Cố Trầm, Nhạc Tiên Dẫn rất hài lòng: “Biết vì sao ta nói
cho ngươi biết không? Vì ta thừa biết, sau khi ngươi hiểu chân tướng,
chắc chắn ngươi sẽ áy náy cả đời.”
“Mà tên đệ đệ kia của ta, lúc ở trên thuyền ta đã nói cho nó biết cả đời
này nó là sự phiền toái đối với ngươi, là một tên phế vật.” Nhạc Tiên
Dẫn hơi ngừng lại, cười nói, “Nội tâm Nhạc Doanh Khuyết nhạy cảm, ta chỉ nói vài câu mà hắn có thể nhớ được cả đời. Ngươi và hắn đời này sẽ
không sống hạnh phúc được đâu.”
“Với cái tính hay để tâm vào những chuyện vụn vặt của Nhạc Doanh Khuyết,
ngươi đoán xem liệu nó có chủ động yêu cầu Cố đại thiếu gia tái giá
không? Hay là tự thấy mình là một phế vật, chưa nói gì đã bỏ chạy, trốn
đến vùng núi hoang sơ nào đó, khiến ngươi dành cả đời cũng không tìm
được nó.”
“Quả là thú vị.” Nhạc Tiên Dẫn gào lên, “Cố Trầm, ta cũng muốn xem xem ngươi an ủi yêu thương nó thế nào. Nói mới nhớ, cũng là ta thúc đẩy chuyện
tốt của ngươi, không phải, lẽ ra từ ban đầu ta đã không nên mềm lòng,
phải thẳng tay giết ngươi, không cho ngươi cơ hội giả ngu giả dại. Cố
Uyển cũng là tên ngu xuẩn, ở cùng một mái hiên với ngươi mà không nhận
ra.”
Nhạc Tiên Dẫn gần như điên loạn, lời nói ra không hề ăn nhập với nhau: “Vừa
nghe tin ta thành thân với ngươi, dù ngươi có trở nên ngu đần nó cũng
nguyện ý. Nó đúng là yêu ngươi sâu đậm. Haha, Cố Trầm, có phải ngươi
càng thấy áy náy hơn không?”
“Tên điên.” Cố Trầm ghét bỏ rời mắt.
Cố Trầm có được đáp án mình muốn mới rời khỏi đại lao, trở về Cố phủ. Lúc
này Nhạc Doanh Khuyết đã tỉnh, y ngồi một mình trong nội viện.
“Sao không cho người đi gọi ta?” Cố Trầm rảo bước đi vào, ngồi xổm xuống cạnh Nhạc Doanh Khuyết.
“Cố lang…” Bờ môi Nhạc Doanh Khuyết trở nên trắng toát như đang bị bệnh nặng, đôi mắt mơ màng nhìn Cố Trầm.
“Đang nghĩ gì vậy?” Lời Nhạc Tiên Dẫn vừa nói như vẫn đang quanh quẩn bên
tai. Đúng là hắn sẽ áy náy cả đời. Khi đó Nhạc Doanh Khuyết mới được mấy tuổi, thậm chí chính Nhạc Doanh Khuyết cũng không nhớ nữa.
Nhạc Doanh Khuyết quay lại nhìn hắn, khẽ hỏi ngược: “Ngươi vừa đi đâu vậy?”
Cố Trầm đáp: “Vào đại lao.”
“Ta đang nghĩ hiện giờ Nhị ca ta ra sao rồi, còn cả Lâm Nhược Thu nữa.”
“Lâm Nhược Thu bị đưa tới Am Đường. Còn Nhạc Tiên Dẫn, vài ngày nữa sẽ bị người của Vương gia áp giải đi.”
Cố Trầm mở nắm tay Nhạc Doanh Khuyết ra, lòng bàn tay y đã rịn đầy mồ hôi: “Chúng ta tới sơn trang, ta và ngươi cùng đi.”
“Phiền phức lắm…” Nhạc Doanh Khuyết lẩm bẩm. Có lẽ Nhạc Tiên Dẫn nói cũng
đúng, y cứ làm liên luỵ tới Cố Trầm, đến chuyện xuất phủ nho nhỏ thế này cũng phải phụ thuộc vào hắn.
“Không phiền. Lúc động phòng không phải ta đã hứa với ngươi rồi sao, ta sẽ ôm ngươi tới mọi nơi ngươi muốn tới.”
Nhạc Doanh Khuyết chớp mắt thắc mắc, một lúc lâu sau mới nhớ ra những gì Cố Trầm đã nói: “Nhưng mà…”
“Không có nhưng mà.” Đáy mắt Cố Trầm mang nét cười, ngón tay dần thả lỏng ra,
trịnh trọng bao bọc lấy bàn tay Nhạc Doanh Khuyết: “Lúc ngươi muốn đi,
ta sẽ đi cùng ngươi, khi ngươi không muốn đi nữa, ta sẽ cùng ngươi dừng
lại.”
Cố Trầm nghĩ, nếu Nhạc Doanh Khuyết không muốn nói cho hắn biết, vậy thì
hắn có thể giả vờ như mình không biết gì hết, âm thầm đối xử với y thật
tốt.
Sức nặng trên tay tăng lên, Nhạc Doanh Khuyết cúi xuống nhìn tay mình và
tay Cố Trầm đan chặt mười ngón vào nhau, tim y đập thình thịch. Như một
cơn sóng cuốn qua trái tim Nhạc Doanh Khuyết, cuộn trôi mọi nỗi lòng y.
Y ngồi ở đây nghĩ ngợi, y đoán liệu Nhạc Tiên Dẫn sẽ nói gì với Cố Trầm. Y không muốn bị thương hại, không muốn phải hổ thẹn, không muốn bị đồng
cảm.
Cố Trầm sẽ nói gì?
Cố Trầm ngẩng lên đúng lúc chạm mắt với Nhạc Doanh Khuyết: “Đời này ta tình nguyện, cả cuộc đời ta đều nằm trong tay ngươi.”