“A Ly, hiện giờ ta đang ở chỗ nào?” Sau khi Nhạc Doanh Khuyết bình tĩnh lại, y hỏi.
A Ly mím chặt môi khẽ lắc đầu, vẻ mặt nơm nớp lo sợ, dường như không nói ra được.
“A Ly!” Nhạc Doanh Khuyết thấp giọng quát. A Ly là người duy nhất có thể
giúp y, y muốn tiến gần lại phía nàng, không ngờ A Ly thế mà lại lùi ra
sau một bước.
“Thiếu nãi nãi… Người đừng làm khó ta….” A Ly rót trà, muốn thoát khỏi Nhạc Doanh Khuyết.
Chưa đợi Nhạc Doanh Khuyết mở miệng, cửa đã mở ra két một tiếng. Người tới
không phải là Nhạc Tiên Dẫn, mà là mấy tên đô con cường tráng.
“Cố thiếu nãi nãi.” Tên cầm đầu thản nhiên quăng vũ khí trong tay xuống,
nói, “Ngài đừng cố gắng làm gì, ta tới nói cho ngài biết, hiện giờ ngài
đang ở trong sơn trại của bọn ta.”
Y đã nghe Cố Trầm nhắc đến, ở An Thành có nhiều thương nhân, sơn tặc cũng rất nhiều.
Nhạc Doanh Khuyết liếc nhìn A Ly, che bụng khẽ thở dốc: “Không biết nên xưng hô với các vị hảo hán đây thế nào?”
Tên cầm đầu cười xuỳ một cái, không nghĩ Cố thiếu nãi nãi nhìn yếu đuối mà
lại bình tĩnh như vậy: “Cố thiếu nãi nãi quả nhiên là xuất thân từ gia
đình giàu có, rất dũng cảm. Ta tên Mã Bưu, là người đứng đầu ở sơn trại
này.”
“Không biết các ngươi bắt ta đến đây có chuyện gì?”
“Chỉ là muốn chút tiền chuộc của Cố gia lớn nhất An Thành này thôi. Cố đại
thiếu gia cây to đón gió, trước kia có mỗi vụ làm ăn mà cũng bị hắn ta
làm loạn. Chẳng biết hắn đã bày cho đại thiếu gia Nhạc gia chiêu gì.”
Người trong giang hồ của Nhạc Tiên Dẫn ít tới thảm thương. Vụ mua bán kia của Nhạc Ngọc Lưu đã đặt trước một chân giao dịch với Mã Bưu, người của sơn trại được Nhạc Tiên Dẫn chỉ đường cho, thế mà lại xôi hỏng bỏng không.
“Cố thiếu nãi nãi cũng đừng sợ. Ngài rất quý báu, chỉ cần Cố đại thiếu gia
thành thật giao tiền chuộc ra trước, ngài và tiểu thiếu gia trong bụng
cũng sẽ không mất một cọng tóc nào.”
Nhạc Tiên Dẫn mãi không lộ mặt. Nhạc Doanh Khuyết đoán gã không có quan hệ
gì với đám sơn tặc. Tên Mã Bưu này trông to cao thô kệch, cách nói
chuyện lại ngạo mạn vô cùng, không giống người sẽ răm rắp nghe theo mệnh lệnh của Nhạc Tiên Dẫn.
Căn phòng này đúng là rất đơn sơ, thở thôi cũng hít cả tấn bụi. Nhạc Doanh
Khuyết ho khan một tiếng, y cuộn chặt tay thành nắm đấm dưới ống tay áo. Nhạc Doanh Khuyết đành đánh cược một phen:
“Gia chủ tình nguyện nghe lệnh nhị ca của ta sao?” Âm điệu của Nhạc Doanh
Khuyết không cao, nghe nhẹ nhàng yếu ớt, mang vẻ trong trẻo nhưng lạnh
lùng.
Mã Bưu cười khẩy một tiếng: “Cố thiếu nãi nãi nên tiết kiệm chút sức lực
đi, đừng có phí lời định đâm chọt quan hệ của ta và Nhị gia Nhạc gia, ta nói được làm được, nghĩa trên mặt chữ.”
Sợ Mã Bưu không trả lời, Nhạc Doanh Khuyết không khỏi bấu chặt tay áo,
lạnh lùng nói: “Nghĩ trên mặt chữ thì đương nhiên tại hạ biết chứ, gia
chủ và những huynh đệ đây chỉ là đao kiếm chém giết vì kế sinh nhai,
giao dịch với Nhị ca của ta rất cẩn trọng. Nhưng từ đầu tới giờ gã vẫn
chưa từng lộ diện, bây giờ lại đang xuất hiện rủi ro, thế mà ngươi còn
qua lại với gã sao?”
Vẻ mặt Mã Bưu trầm xuống, không đáp lời, cũng không phản bác.
“Suy tính kĩ càng ra, Nhạc Tiên Dẫn chẳng qua chỉ chỉ đường cho các ngươi.
Nếu như gã bất nhân bất nghĩa, vậy gia chủ việc gì phải nhân nghĩa lại
với gã?”
Mã Bưu thấp giọng cười: “Đại thiếu nãi nãi gặp nguy vẫn không hoảng loạn
làm tại hạ rất bội phục. Bọn ta chỉ là những người lang bạt, cũng đi đến cái bước làm sơn tặc này rồi còn sợ gì trên người gánh thêm tội. Nhị
gia Nhạc gia có thân phận bất tiện, không tiện lộ mặt nên bọn ta làm
thay, có bạc là được… Đại thiếu nãi nãi đừng hòng có ý nghĩ không an
phận, ngoan ngoãn chờ Cố đại thiếu gia đến chuộc người đi.”
“Kể cả thế, gia chủ đây chỉ đang cần tiền, tiền tới tay rồi còn phải chắp
tay làm theo lệnh người ta. Các ngươi mạo hiểm bắt ta về, Nhạc Tiên Dẫn
ngồi làm ngư ông đắc lợi thu lưới. Chẳng lẽ chuyện này gia chủ lại không hiểu? Huynh đệ sơn trại bán mạng vì một tên giả nhân giả nghĩa, có đáng giá không?”
Mã Bưu nửa cười nửa không xoay người định đi ra ngoài, trước khi ra khỏi
bèn nói chêm một câu: “Ta sợ cũng chẳng phải sợ Nhạc Tiên Dẫn có mưu kế, nhưng ta thực sự lo tình cảm mà Cố đại thiếu gia dành cho Thiếu nãi nãi không đủ nhiều đấy.”
Cửa phòng khép lại, ánh sáng trong phòng cũng trở nên ảm đạm nặng nề. Nhạc Doanh Khuyết khẽ thở hắt ra một hơi.
Dũng khí tích luỹ ban nãy gần như bay sạch, trên lưng y rịn một tầng mồ hôi lạnh, thấm ướt cả xiêm y.
A Ly bên cạnh không đành lòng, nức nở nói: “Thiếu nãi nãi…việc gì người
phải nói những lời kia… Nhỡ đâu chọc giận hắn ta, người và….”
Nhạc Doanh Khuyết cúi đầu không nói gì, thầm nghĩ may mà Mã Bưu và Nhạc Tiên Dẫn chỉ là quan hệ hợp tác. Nếu là hợp tác, khi có kẽ hở sẽ xảy ra sự
cố. Y không trông đợi những lời ban nãy y vừa nói có thể giúp tình cảnh
của y khá hơn. Y chỉ muốn khiến Mã Bưu tới tìm Nhạc Tiên Dẫn. Cố Trầm
chắc chắn sẽ theo dõi Nhạc Tiên Dẫn, kiểu gì cũng sẽ phát hiện ra.
Đưa tay che bụng, Nhạc Doanh Khuyết thầm nhủ, bé con, ngươi nhất định không được chịu thua, phải ngoan ngoãn đợi cha ngươi tới.
. . .
Cố gia gặp chuyện không may, Cảnh Hàn chủ ý đưa Lục Sương trở về An Thành. Vương gia điều động đội quân An Thành trong một thời gian dài.
Trước Cố phủ, có một nam hài gọi: “Có người kêu ta tới đưa tin.”
Tin giao tới tay Cố Trầm. Cảnh Hàn thấy Cố Trầm cuộn chặt bàn tay, cánh mũi phập phồng.
“Trong thư nói sao?”
Thật lâu sau, Cố Trầm mới đáp: “Giờ Hợi ngày mai mang bạc tới phía đông bến tàu, đưa bạc lên thuyền rời đi.”
“Cố thiếu gia định giao tiền chuộc dễ thế.”
Bức thư trên tay bị vò nát. Thấy Cố Trầm không nói gì, Cảnh Hàn lại tiếp
lời: “Tên Nhạc Tiên Dẫn này đúng là xảo quyệt thật, mấy ngày nay hắn
buôn bán tới lui rất yên ổn.”
“Vương gia nói buôn bán gì cơ?” Tâm trạng Cố Trầm trầm xuống. Nhạc gia làm gì
còn chuyện buôn bán gì để cho Nhạc Tiên Dẫn động vào nữa.
“Đây chẳng phải là vì Nhạc Ngọc Lưu đi kinh đô, gã muốn kiếm lời trước mặt
phụ thân nên xuôi nam buôn bán ư.” Cảnh Hàn nói, “Bạc giao tới tay,
Doanh Khuyết về được là chuyện tốt, nhưng Nhạc Tiên Dẫn vẫn luôn là mối
nguy hại lớn.”
Làm gì có chuyện Cố Trầm không hiểu ý Cảnh Hàn. Có một A Ly rồi thì sẽ có A Ly thứ hai, chỉ cần chưa tiêu trừ được Nhạc Tiên Dẫn, dù hắn có cẩn
thận đến mức nào cũng vẫn sẽ có điểm sơ hở.
Nhưng hắn không dám đánh cược, đành chịu.
Nhạc Tiên Dẫn đã toan tính đến tình cảm của hắn dành cho Nhạc Doanh Khuyết,
chuyện này như một nắm đấm nặng trịch nện vào ngực Cố Trầm, hắn buộc
phải chống đỡ ngay cả khi chịu một đòn quá đau.
Cảnh Hàn lại nói: “Chỉ sợ nhất là khi giao bạc ra rồi mà đối phương không chịu thả người.”
Chuyện này sao Cố Trầm không hiểu cho được: “Trên đường thuỷ không dễ theo
dõi. Ở phía đông bến tàu, nước chảy theo hướng đông nam, thuyền lớn sẽ
thu hút sự chú ý, huống chi ra tới hẻm núi là một hồ nước cạn. Chắc chắn sẽ có người tiếp ứng tại chỗ nước cạn đó, ngày mai đành phiền ảnh vệ
của Vương gia.”
. . .
Phía đông bến tàu, Nhạc Tiên Dẫn đang nghị sự với “người mua”.
Thấy cách ăn mặc của Mã Bưu đậm chất thương nhân, Nhạc Tiên Dẫn không vui:
“Tốt nhất là ta và ngươi không nên gặp nhau nữa cho đến khi mọi chuyện
ổn thoả.”
Những lời mà Nhạc Doanh Khuyết đã nói vẫn luôn là khúc mắc trong lòng Mã Bưu. Đúng là hắn rất lo về Nhạc Tiên Dẫn, gã có thể toan tính chính đệ đệ
của gã, đương nhiên cũng có thể xử lý hắn.
“Nhạc Nhị gia.” Mã Bưu dẫn theo không nhiều người, sợ gây chú ý với người
ngoài. “Sau khi chuyện này thành công, ngươi định làm thế nào tiếp?”
Nhạc Tiên Dẫn nhìn hắn, trong lòng dấy lên nghi ngờ: “Cứ giao cho ta, chuyến làm ăn lần này xuôi nam, sau đó sẽ bị ném tới một nơi xa xôi, thanh lý
sạch sẽ.”
“Thân phận Nhị gia bất tiện nên không muốn lộ diện, Mã Bưu ta có thể hiểu được, nhưng mà….” Bỗng dưng Mã Bưu hơi ngập ngừng.
Nhạc Tiên Dẫn quan sát sắc mặt hắn: “Gia chủ đừng lo cho ta, bên cạnh ta
không ai có thể làm được. Một nửa tiền chuộc mà gia chủ còn không nhận
ra thành ý của ta. Nếu thực sự xảy ra chuyện gì, đa phần huynh đệ sơn
trại các ngươi đều là nhân chứng, sao ta có thể chối bỏ quan hệ được?”
Mã Bưu cẩn thận lắng nghe: “Nhị gia đừng giận. Chuyện làm ăn của ta và Nhị gia liên quan đến nhiều huynh đệ như vậy, đương nhiên phải cẩn thận là
trên hết. Ngày mai chắc chắn sẽ sai các huynh đệ làm việc cho thật tốt,
đảm bảo không có sai sót.”