Anh liếc liếc mắt Lục Tư Thần, trong lời nói có gì đó: “Cô nương kia có chút ý tứ.”
Lục Tư Thần thu mày.
Cố Manh Manh lại nghe nhưng không hiểu, không nén nỗi tò mò hỏi: “Có chút ý tứ gì ấy?”
Đường Triều Phong hà hơi một cái, từ từ chậm rãi nói: “Trong việc này còn có chút uẫn khúc, tôi đây cũng không giúp được cho hai người, ngược lại tôi ở đây lại là bóng đèn lớn, không bằng sớm về nhà đi ngủ!”
Gương mặt Cố Manh Manh khinh bỉ.
Đường Triều Phong chỉ về phía nàng, thiêu mày: “Ánh mắt này của cô là ý gì đấy?”
Cố Manh Manh hừ một tiếng: “Sớm như vậy đã ngủ? Anh không phải là ông chủ lớn sao, sao tôi chẳng thể nào cảm thấy anh và Lục Tư Thần có điểm nào giống nhau?
Đường Triều Phong nghe không hiểu: “Không giống nhau ở chỗ nào?”
Cố Manh Manh nghe vậy, liền quay ngón tay tính toán: “Lục Tư Thần rất bận nhé, mỗi ngày anh ta đều phải đi làm, sau đó về đến nhà vẫn phải làm việc, lần nào cũng đều ngủ trễ hơn tôi, nhưng mà lúc nào cũng thức dậy cùng lúc với tôi, thậm chí có lúc dậy sớm hơn cả tôi!”
Vốn ý của Cố Manh Manh là Lục Tư Thần rất bận, cho nên Đường Triều Phong nên là bận giống anh ta mới phải.
Nhưng mà, Đường Triều Phong sau khi nghe xong những lời nói đó, điểm chú ý lại là….
“Oh, tôi hiểu rồi, hai người mỗi ngày đều cùng nhau rời giường!”
Lục Tư Thần xoa xoa cái đầu dưa nhỏ của cô, ánh mắt cưng chìu: “Đừng nói lý với anh ta.”
“Uml” Nguồn truyen.one nhé cả nhà! Mong cả nhà chọn truyen.one đọc khích lệ nhóm lên chương tốt mỗi ngày!” Chúc cả nhà vui khỏe!
Cố Manh Manh gật đầu, quyết định chuyên tâm ăn thật ngon, không muốn lại lý lẽ với Đường Triều Phong.
Đường Triều Phong ngược lại cũng không để ý, sau khi anh ta cùng Lục Tư Thần nói thêm vài câu, rất nhanh liền rời đi.
Sau khi anh ta đi rồi, Cố Manh Manh rất tò mò hỏi Lục Tư Thần: “Lục Tư Thần, quan hệ giữa anh và Đường tiên sinh rất tốt hả? um, ý của tôi là, hai người là bằng hữu rất thân?”
Lục Tư Thần “ừm” một tiếng, nói tiếp: “Ba mẹ của cả hai đều là bạn bè thân thiết.”
Ý nói là anh ta và Đường Triều Phong từ nhỏ đã quen biết nhau.
Cố Manh Manh như có điều gì suy nghĩ gật gật đầu.
Lục Tư Thần nhìn cô, nói tiếp: “Còn nữa, lần sau cô trực tiếp gọi tên anh ta la được, không cần phải khách khí với anh ta.”
Cố Manh Manh cười tươi, ngây ngô nói: “Được ạ!”
Lục Tư Thần nhìn dáng dấp vui vẻ an lạc của cô, tròng mắt từ từ nhu hòa.
Chạng vạng, Cố Manh Manh ngồi trong phong khách xem tỉ vi.
Vừa xem được nửa tiếng, Lục Tư Thần liền từ trên lầu đi xuống. . Ngôn Tình Hay
Cố Manh Manh nghe thấy âm thanh, ngắng đầu lên nhìn một chút, không có phản ứng gì nhiều, tiếp tục chăm chăm nhìn màn hình tỉ vi.
Như đoán trước được, Lục Tư Thần dĩ nhiên đi tới, lại còn ngồi xuống cạnh phía bên cô.