Tim cô lạnh đi, cô hất tay Cố Lan Tâm ra, không ngờ Cố Lan Tâm cố
tình lui về sau một bước, suýt nữa thì ngã xuống cầu thang, nhưng nhanh
chóng vịn được vào bức tường đăng sau mới đứng vững được.
Sắc mặt Cố Chấn Hải ngày càng khó coi, muốn cúi người xuống ôm Hoàng
Mai, Hoàng Mai bị ngã toàn thân đau nhức, vừa có người động vào liền hét lên, “Đau, đau quát”
Nám Nám đứng ở bên cạnh nước mắt lưng chòng, quả nhiên cô bé bị cảnh
tượng này làm sợ chết khiếp, cô bé yếu ớt lên tiếng, “Không phải Nấm đẩy đâu, cháu nhìn thấy rất rõ, là bà này tự ngã xuống đó.”
Lúc Nám Nám lên tiếng Cố Chấn Hải mới nhận ra bên cạnh có một đứa bé
mũm mĩm đáng yêu, nhìn thấy Nám Nám đứng ở đẳng sau, Cố Chấn Hải kinh
ngạc, ông ta bỗng sực tỉnh, đây chính là đứa con ngoài dã thú của Cố
Tiểu Mạch!
Chỉ trong nháy mắt, ánh mắt Cố Chấn Hải hiện lên sự chán ghét và coi thường, ông ta lạnh lùng ôm Hoàng Mai lên, đi ra bên ngoài.
Hoàng Mai bị ngã gãy chân, đau đến mức mặt mày méo mó, bị đưa đến phòng cấp cứu.
Cố Lan Tâm đứng bên cạnh Cố Chấn Hải, lo lắng nói, “Bố, lúc đấy Cố
Tiểu Mạch dùng hết sức lực, hiển nhiên là muốn đẩy mẹ vào đường chết, nó còn đưa đứa con gái đó đến, nhìn thấy mẹ bị ngã mà không chút lo lắng,
bọn họ đã lên kế hoạch từ trước rồi: “Đứa con gái của Cố Tiểu Mạch, đã
điều tra chưa?”
Cố Tiểu Mạch đã sớm đoán được Cố Chấn Hải sẽ hỏi vấn đề này, cô ta
chăm chú quan sát sắc mặt của Cố Chấn Hải, lông mày nhíu lại như thể
đang suy nghĩ điều gì đó.
Cố Lan Tâm vội vàng giải thích, “Đã điều tra rồi ạ, tên là Cố An
Ninh, được sinh ra ở Anh, có điều Cố Tiểu Mạch rất thân thiết với một
người đàn ông, lúc ở Anh ba người họ ở cùng nhau, không biết đứa bé có
phải con của người đàn ông đó không”
“Cái gì? Con nói lúc ở Anh Cố Tiểu Mạch rất thân thiết với một người đàn ông?”
Cố Chấn Hải nghiêng đầu hỏi ngược lại.
Cố Lan Tâm gật đầu, thu lại ánh mắt u ám của mình.
Sáu đó lo đau đáu đứng chờ ở trước cửa phòng cấp cứu.
Cố Tiểu Mạch rất nhanh đã đến bệnh viện, cô nắm tay.