Tù Nhân Của Tư Tế
Tư tế nhỏ gần như không tin được vào mắt mình. Người em còn thầm nhớ
thương trong lòng một lúc trước, giờ lại bước khỏi ngục tối, mặc bộ lễ
phục vừa đẹp đẽ vừa quý giá, bước xuyên qua đám người và mời em khiêu vũ dưới biển sao trời lung linh.
Tư tế nhỏ nhanh chóng quyết định.
Em kéo Thất hoàng tử trốn vào một góc tường, cảnh giác ngó trái ngó phải chỉ sợ hắn bị phát hiện, lại còn định dùng vóc người phải nhón chân mới cao ngang tai Thất hoàng tử để che chở hắn.
“Sao anh lại tới
đây?”. Tư tế nhỏ khẽ hỏi, sờ soạng khắp nơi trên người Thất hoàng tử xem hắn có bị thương hay không. “Sao mà anh ngốc thế, chạy được còn không
trốn mau đi, sao còn tới yến tiệc hoàng cung làm gì?”.
Tư tế nhỏ lén lút nhìn về phía cửa chính đại sảnh, định dắt Thất hoàng tử trốn đi.
Nhưng em chưa kịp làm gì đã bị Thất hoàng tử ôm chặt vào lòng.
Trên người Thất hoàng tử có mùi thơm – mũi tư tế nhỏ giần giật, đột nhiên em thấy mùi hương này hơi quen.
Hình như là hương liệu do nước láng giềng nhỏ cống nạp, hiếm có cực kì, trừ
người trong vương thất thì chỉ có Thần Điện được phép sử dụng.
“Em mới ngốc đó”. Thất hoàng tử hôn lên trán tư tế nhỏ, trong mắt đầy ý
cười. “Phạm nhân nào dám đường hoàng xuất hiện ngay giữa dạ hội hoàng
cung cơ chứ?”.
Tư tế nhỏ nghe thế thì ngơ luôn. Như nghĩ tới
điều, gì, đôi mắt em lập tức sáng ngời, nhìn Thất hoàng tử vẻ không tin
được: “Thế anh là?”.
Em muốn nói, thế anh đã được thả ra ư? Nhưng em không dám nói ra, bởi trong lòng em Thất hoàng tử chưa bao giờ là một tù nhân.
Em hồi hộp nhìn hắn, đợi hắn đáp lời mình.
“Bắt đầu từ ngày mai, ta sẽ được khôi phục thân phận hoàng tử”. Trong một
góc không ai nhìn thấy, Thất hoàng tử ôm tư tế nhỏ, trịnh trọng nói:
“Hôm nay ta quang minh chính đại mời em khiêu vũ”.
Tư tế nhỏ cố nén giọng, khẽ hô một tiếng.
Em không dám khiến người khác chú ý, nhưng lại vui tới mức chỉ muốn nhảy dựng lên.
Em túm áo Thất hoàng tử, nhìn hắn bằng đôi mắt chờ mong: “Vậy ngày trước sao anh lại bị giam cầm?”.
Thất hoàng tử hơi khựng lại.
Hắn nhanh chóng liếc qua chỗ Ngũ công chúa và bạn nhảy đang cùng khiêu vũ,
làn váy trắng nàng mặc khẽ phồng lên theo từng nhịp xoay, giày cao gót
uyển chuyển giẫm lên những đóa hoa trên đất.
Đó là người chị gái
thứ năm đã lớn lên cùng hắn, nhưng số mệnh hai người đã được định sẵn là chẳng hề giống nhau kể từ khi cất tiếng khóc chào đời.
“Thực ra
ngày trước ta không bị giam giữ. Từ khi sinh ra ta đã bị yểm bùa, mỗi
tháng phải biến thành dáng vẻ vô cùng đáng sợ trong vài ngày, có khi còn khiến người khác bị thương. Chẳng ai biết thứ bùa ếm ấy có thể chấm dứt được hay không, nên ta mới bị tạm thời nhốt vào ngục”. Thất hoàng tử
thấp giọng giải thích với tư tế nhỏ. Ánh mắt hắn thành khẩn vô cùng –
hệt như những đêm hắn và em tựa sát vào nhau, thấm đẫm nét dịu dàng đáng trông cậy. “Nhưng giờ bùa chú ấy đã được giải, nên bắt đầu từ ngày mai, thân phận của ta sẽ được công bố với người ngoài”.
Tư tế nhỏ thấp giọng ừm một tiếng. Em nhìn Thất hoàng tử, chẳng hiểu sao hắn có vẻ gì đó không giống với ngày trước.
Nhưng em còn chưa kịp hỏi điều gì.
Thất hoàng tử nắm tay em, nhẹ nhàng hôn lên như cách một quý ông đối xử với những cô gái dịu dàng và đáng yêu khác.
“Hôm nay là ngày đầu tiên ta trở lại hoàng cung dưới thân phận một hoàng tử. Tư tế điện hạ tôn quý à, xin hỏi ta có thể có vinh hạnh được mời em
nhảy một khúc hay chăng?”.
Khi theo Thất hoàng tử bước vào sân
nhảy, tư tế nhỏ vẫn hơi lo sợ bất an. Nhưng chỉ một lát sau, em phát
hiện ra rằng – dưới ánh sao mông lung thế này, chẳng ai chú ý tới hai
người họ.
Em lại vui vẻ thì thầm: “Nếu biết là được nhảy cùng anh thì em chẳng liều mạng luyện khiêu vũ thế kia đâu”.
Thất hoàng tử khẽ nhướng mày. “Nếu hôm nay ta không tới thì em định nhảy với ai?”.
Tư tế nhỏ mờ mịt nhìn hắn. “Thì em không nhảy nữa. Ngũ công chúa chẳng khiêu vũ mở màn với em, em còn biết nhảy cùng ai?”.
Thực ra em thèm mấy mâm đồ ngọt bên cạnh đến rỏ dãi cơ. Tay nghề của đầu bếp trong cung vẫn đảm bảo chất lượng vô cùng, không như đầu bếp của Thần
Điện, món gì cũng thanh đạm.
Thất hoàng tử không nhịn được mà phì cười.
Khi đối mặt với tư tế nhỏ, hắn lúc nào cũng rất dịu dàng, chẳng hề giống
một Thất hoàng tử lạnh nhạt uy nghiêm như thiếu mất tình cảm thuộc về
con người những lúc thường ngày,
Hắn nghĩ, quả là trong người mình có dòng máu rồng đang chảy.
Những tàn nhẫn trong hắn vốn ẩn sâu nơi xương cốt, chưa từng có chút thương hại dư thừa nào.
Hắn khinh miệt cả thế giới này, chỉ khi thấy được tư tế nhỏ mới thấy mình hơi mềm mại.
Hắn sẽ vĩnh viễn nhớ rõ ngày đầu đông năm mười bốn tuổi ấy, lần đầu tiên tư tế nhỏ tìm thấy hắn.
Hôm ấy em cũng mặc áo choàng trắng, mép áo cọ xuống đất bẩn khi em ngồi xổm xuống. tư tế nhỏ cẩn thận vươn tay vào sau song sắt, bàn tay mềm như
bông đụng vào vết thương trên mặt hắn.
“Anh đau lắm phải không?”. Tư tế nhỏ nhẹ giọng hỏi.
Như thể đang đụng vào một con thú nhỏ bực bội vì vết thương, vừa cẩn thận lại trìu mến vô cùng.
Thất hoàng tử ôm tư tế nhỏ nhảy trên sân, mọi người lướt qua bên cạnh họ, nhưng chẳng ai nhìn tới họ thêm một cái.
Căn phòng này có nhiều người đến thế, nhưng Thất hoàng tử lại cảm thấy nơi
đây chỉ là vùng đất của riêng hắn và tư tế nhỏ mà thôi.
Đúng là
em nhảy không được tốt – trông như chú vịt con vụng về, nhưng nhờ khuôn
mặt xinh xắn mà sự vụng về ấy lại trở thành đáng yêu.
“Lát nữa chúng ta trốn ra ngoài nhé, ta muốn tặng em một món quà”. Thất hoàng tử khẽ nói bên tai em.
Tư tế nhỏ chớp chớp mắt, rồi ngoan ngoãn gật đầu.