Trường Uyên Thanh Hành Đăng
Edit: Dasom
Beta: Dasom
...
Sáng sớm ngày hôm sau Thanh Đăng liền đi Cốt Nhai Tiểu Trúc.
Người mở cửa là Điệp Điệp, Thanh Đăng hỏi: "Cốt Từ đâu?"
"Tiểu Từ á, còn đang ngủ nha."
Quả nhiên là tiểu hài tử, vẫn còn thích ngủ nướng, Thanh Đăng yên lặng
nghĩ, Điệp Điệp tiếp đón nàng ở trước bàn, xoay người cho pha cho nàng
một ly dược trà.
Ly dược trà này màu hổ phách, Thanh Đăng uống
không ra hương vị gì cả, chỉ cảm thấy nóng nóng ấm ấm uống thật thoải
mái, nàng giương mắt liếc nhìn Điệp Điệp, một cô nương tươi đẹp, có lẽ
độ tuổi cũng không khác nàng là bao.
"Điệp Điệp cô nương, ta muốn hỏi cô một chuyện."
"Cứ gọi ta Điệp Điệp là được rồi, không phải Tiểu Từ cô cũng gọi tên đầy đủ đó sao?"
"Điệp Điệp, kia......" Thanh Đăng rối rắm một chút mới nói, "Cung chủ hắn có phải rất...... Hỉ nộ vô thường hay không?"
Điệp Điệp nhìn trời nghĩ nghĩ, "Cái này, tính tình Cung chủ đại nhân thì ai
mà biết được, cho dù là Vương tổng quản cũng không phải rất rõ ràng."
Thanh Đăng lại uống thêm ngụm trà, bàn tay không tự giác vuốt ve ngọc trâm
trên đầu, "Vậy cô có biết...... Có biết..... Hắn có quan tâm ai đó một
cách đặc biệt hay không?
"Quan tâm đặc biệt sao...... Cố cô
nương hỏi cái này làm gì vậy?" Ánh mắt Điệp Điệp chợt lóe, ghé sát vào
cười hì hì với Thanh Đăng, nói: "Chẳng lẽ Cố cô nương thích Cung chủ đại nhân?"
Thanh Đăng nghe xong trong lòng nhảy dựng, "Không!"
"Chà, Cung chủ đại nhân của chúng ta ấy à, thích ngài cũng là chuyện vô cùng
bình thường thôi, ta cũng thích à nha." Điệp Điệp vỗ vỗ vai Thanh Đăng y như thật, gật đầu nói, "Chẳng qua là trong mắt của Cung chủ đại nhân
căn bản không có chúng ta."
"Còn Toái tuyết Thánh nữ thì sao?"
Thanh Đăng không có lý do hỏi một câu, Điệp Điệp chớp chớp mắt, "Thánh
nữ đại nhân à, chuyện này ta không rõ ràng lắm, dù sao thì nơi đó cách
đây quá xa, nhưng Thánh nữ đại nhân đúng là một nhân vật phi thường ghê
gớm, nguyên nhân là bởi vì mỗi năm mà nàng ta hiến tế, các đảo nhỏ bao
quanh Vô Vọng thành mới không bị lún xuống, cũng không bị nước biển cắn
nuốt, đương nhiên, trong đó cũng có công lao của kết giới do Tiểu Từ tạo ra."
Hoá ra cái danh Thánh nữ không phải là để tượng trưng.
"Khoan đã, không phải Cố cô nương cho rằng Toái Tuyết Thánh nữ là tình nhân
của Cung chủ đấy chứ?" Điệp Điệp mở to hai mắt, Thanh Đăng bị sặc một
ngụm nước trà, cô nương này nói chuyện thật thẳng thắn.
"Không
phải đâu, Cung chủ chưa từng chạm vào Toái Tuyết Thánh Nữ, chuyện này là do thị nữ phía tây cung điện bên kia trộm nói cho chúng ta, Cung chủ
chưa từng có ý định ngủ lại chỗ đó, nói thật là đến chúng ta còn thấy kỳ quái." Giọng điệu của Điệp Điệp y như những thị nữ khác trong cung
điện, đối với chuyện bát quái của Cung chủ vô cùng ham thích.
"Ồ......"
Người nam nhân này không chạm vào nàng ta, lại coi trọng nàng ta chiếu cố
nàng ta, thật ra cũng bởi vì nữ nhân kia có thể củng cố cho địa vị của
hắn mà thôi.
Thanh Đăng miết chén trà, nước trà đã cạn, Điệp
Điệp vừa nhìn thấy lại rót thêm cho nàng một chén, đúng lúc này cửa
phòng trong bị đẩy ra, tiểu thiếu niên tóc bạc xoa xoa đôi mắt chậm rì
rì bước ra.
Thanh Đăng dời mắt nhìn qua, chỉ thấy mái tóc bạc
của Cốt Từ vẫn chưa búi mà buông xoã sau người, trên người khoác một lớp áo bào màu trắng lỏng lẻo để lộ ra da thịt tái nhợt, ánh nắng sáng sớm
nhàn nhạt điểm lên toàn thân tuyết trắng, phảng phất như tiểu thiếu niên trước mắt được bao phủ bởi một vầng sáng trắng tinh thuần khiết.
Nàng xem đến có chút ngốc, nam hài tử này thật sự giống như một tiểu thiên sứ từ trên trời rớt xuống.
Cốt Từ đi đến trước bàn, Điệp Điệp rót cho hắn một ly chất lỏng nhạt màu,
Thanh Đăng tìm tòi nghiên cứu nhìn lại, Điệp Điệp giải thích: "Đây là
thược dược cùng thù du và bùn hoa pha lẫn, ngày nào Cốt Từ cũng uống cái này."
Thanh Đăng gật gật đầu, Cốt Từ cầm cốc nước hoa uống một
hơi cạn sạch, sau đó mới đi đến trước mặt Thanh Đăng, nâng lên gương mặt nho nhỏ, đôi mắt vẫn nhắm chặt, từ trong ngực lấy ra một hộp gấm màu đỏ chạm khắc tinh xảo đặt lên trên bàn.
Thanh Đăng mở hộp ra, bên trong là từng viên thuốc màu nâu được xếp ngay ngắn, tản ra hương thơm nhàn nhạt kỳ dị.
"Bắt đầu từ hôm nay, mỗi ngày một viên, uống trước khi ăn cơm." Thanh âm Cốt Từ tuy non nớt nhưng lại không có độ ấm.
"Đây là......"
"Có tác dụng định hồn."
Thanh Đăng trong lòng cả kinh, khi đó bên trong lồng ngực của nàng còn dư lại một ngụm tàn khí mới có thể khiến cho Định Hồn thuật thành công, Khổ
Trà trưởng lão từng nói Định Hồn dược là thứ khó khăn lắm mới có thể
luyện chế ra, dựa vào tình huống của nàng nhiều nhất có thể kéo dài được một đến hai năm, cho nên phải nhanh chóng mang được thánh vật của Dạ
Ngưng Cung trở về.
Thanh Đăng nhìn hộp gấm trước mặt, nếu thật sự có thể định hồn...... Vậy có phải nàng sẽ bất tử hay không?
Là một người chết, nhưng vẫn luôn tồn tại......?
Điệp Điệp ngó cái đầu nhỏ ra ngoài từ trong phòng bếp, vừa nhìn thấy hộp gấm trong tay Thanh Đăng liền kinh hô, "Tiểu Từ, đây không phải là đan dược ngươi dùng Thất Tinh hoa để luyện chế tối hôm qua đây sao, luyện đến
mãi sáng sớm mới ngủ, hoá ra là cho Cố cô nương à."
Thanh Đăng lại ngẩn ngơ, trên mặt Cốt Từ không có biểu tình gì.
Hoá ra...... Không phải ngủ nướng à.
Thanh Đăng còn chưa kịp nói lời cảm tạ, Cốt Từ đã nhàn nhạt phân phó: "Phía
tây núi Dao Cừ có mấy vị dược thảo, đi hái mỗi loại một ít mang về nhé."
"......"
Công việc những ngày sau đó của Thanh Đăng đa phần là hái thuốc cho Cốt Từ.
Các thành trì núi non trên đảo Vô Vọng đúng là có rất nhiều dược thảo trân
quý, chẳng qua chúng đều sinh trưởng ở vị trí cực kì hiểm trở, Thanh
Đăng dựa vào khả năng khinh công của bản thân, ngày nào cũng bay tới bay lui trên mấy ngọn núi, không biết có phải do ký ức khủng bố đêm đó nàng bị Kham Phục Uyên ném xuống hồ nước lạnh băng hay không, Thanh Đăng đã
không còn có ý định ỷ vào thân thể không chết của mình mà làm liều nữa.
Ngoại trừ đám người bên phía vị Toái Tuyết Thánh nữ kia, ước chừng nàng đã
cùng trò chuyện với toàn bộ thị nữ hộ vệ của Dạ Ngưng Cung, hỏi thăm
được không ít tin tức, hiện giờ đám thị nữ chỉ coi nàng là tay sai làm
việc vặt cho Cốt Từ hộ pháp mà thôi, ngôn ngữ cũng không còn nhiều câu
nệ, nàng ra vào bên trong Dạ Ngưng Cung dần dần cũng được tự do chút.
Chẳng qua vẫn không tìm thấy cơ hội tới gần từ đường.
Mà từ sau lần đó nàng cũng chưa từng gặp lại Kham Phục Uyên, nghe nói là
sự việc cần giải quyết trong chốn giang hồ có rất nhiều, hơn nữa bản
thân hắn lại là thành chủ của Vô Vọng thành, dùng lời của Vương An Sinh
mà nói thì đó gọi là trăm công ngàn việc, duy độc chỉ có một lần nàng vô ý nhìn thấy thân ảnh đỏ rực của hắn thoáng qua nơi hành lang gấp khúc
trùng điệp, đúng là đi về phía nơi ở của Toái Tuyết Thánh nữ.
Khi đó sắc trời sầm tối, hoàng hôn màu đỏ máu mang theo vài phần bi ai phản chiếu lên mặt hồ cùng khoảng hành lang kéo bóng dáng thật dài. Thanh
Đăng xa xa nhìn hắn liếc mắt một cái, bước chân hơi dừng, lại xoay người đi về phía Cốt Nhai Tiểu Trúc ở hướng trái ngược.
Trở về Cốt
Nhai Tiểu Trúc, nàng đã có thể thuần thục trợ giúp Cốt Từ làm một ít
việc đơn giản liên quan đến dược lý, mỗi ngày Cốt Từ đều đặn cho nàng ăn một số đan dược kỳ quái, nàng cũng không có phản ứng gì, nhưng theo lời Điệp Điệp nói thì nguyên nhân chính là vì thân thể của nàng đã chết,
trong đó có ý tứ là Cốt Từ định đem nàng luyện thành dược nhân.
Thanh Đăng ở Tử Kiếm Sơn Trang đã từng được nghe đủ loại tin đồn, chẳng qua
khái niệm dược nhân từ trước đến nay đều là được bồi dưỡng từ nhỏ, sau
đó liền rút máu trong cơ thể dược nhân để thay gói thuốc trị bách bệnh,
nếu như thay máu hay thậm chí là đem người hấp hối từ Quỷ Môn Quan trở
về, đương nhiên cũng chỉ có thể dùng một lần thôi, muốn bồi dưỡng ra
được dược nhân thì người đó cần phải sở hữu một lượng lớn dược liệu đa
dạng mà trân quý, đa phần dược nhân đều không chịu được dược tính mà
chết đi, dược nhân ở tam giáo cửu lưu xem như một tồn tại vô cùng trân
quý.
Nghe nói quá trình trở thành dược nhân tương đương với đau
đớn thống khổ tột cùng, Thanh Đăng không cảm nhận được đau đớn, dù sao
nếu nàng vẫn còn chỗ hữu dụng để có thể lưu lại Dạ Ngưng Cung thì nàng
cũng không yêu cầu gì hơn.
Trừ lần đó ra Cốt Từ đều làm kiểm tra ghi chú số liệu thân thể nàng, Thanh Đăng từng hỏi hắn thân thể này của nàng chỉ có như vậy, liệu hắn có thể đạt được cái gì.
Cốt Từ đáp: "Rất nhiều."
Thanh Đăng nhịn không được nói: "Nhưng ta cứ cảm thấy...... Ngươi không thu
lại được lợi ích gì." Huống hồ hắn còn không nhìn thấy.
Cốt Từ
lại đáp: "Người chết sống lại, nghịch mệnh số mà đi, chỉ bấy nhiêu đã là kỳ tích, trong lòng ta đều có tính toán, ngày sau có thể luyện ra Hoàn
Dương đan cũng không phải là chuyện nói mồm."
Thanh Đăng nghe
xong thấy lòng bồn chồn, nếu hắn thật sự có thể luyện ra cái loại đan
dược có tác dụng cải tử hồi sinh thần kì như thế, có lẽ nàng sẽ không
đánh chủ ý lên thứ thánh vật kia nữa.
Ban đêm Thanh Đăng ngồi
trong phòng thay Cốt Từ đảo thuốc, đảo một lúc lại bỗng nhớ tới chuyện
mình trông thấy Kham Phục Uyên vào tầm chạng vạng, nàng duỗi tay chạm
vào ngọc trâm trên đỉnh đầu, ngày ấy lúc Kham Phục Uyên giúp nàng bôi
thuốc, nhìn thấy một đầu tóc dài loá mắt của nàng liền nói vướng víu,
tùy ý cầm một chiếc ngọc trâm búi tóc lên cho nàng, nàng kéo ngọc trâm
ra, tóc đen phủ đầy người.
Quả nhiên mỗi một thứ trong tẩm cung
của Cung chủ đại nhân đều là bảo vật, cây ngọc trâm này toả ra ánh sáng
tinh khiết, là dùng mỡ dê quý báu của phương Tây mà tạo thành, mặt trên
khắc ra một đoá hoa lê nở rộ, cánh hoa ôn nhuận trong trẻo, bên trên là
một con ve sầu nho nhỏ đậu lại, Thanh Đăng cảm thấy mình như đang nhìn
vật còn sống, sinh động y như thật, ngay cả tỉ lệ chạm trổ cũng vô cùng
hoàn mỹ, cống phẩm hoàng thất cũng chỉ đến thế mà thôi.
Hoa cuối mùa xuân, ve đầu mùa hạ.
Mà đây không phải là về vấn đề quý báu hay không, còn nhớ khi xưa mẫu thân nàng từng nói với nàng, năm ấy phụ thân nàng mua cho bà một cây trâm để vấn tóc, bà nhận rồi liền gả cho ông. Đưa trâm vấn tóc, đó là ý tứ có
nguyện ý cùng nhau kết duyên hay không.
Thanh Đăng chưa từng
nghĩ tới người đầu tiên trao cho nàng một cây trâm lại là người như vậy, không phải Bạch Linh cũng không phải Từ Mạnh Thiên, nàng vẫn luôn mộng
tưởng nào một ngày Từ Mạnh Thiên cũng có thể làm như vậy vì nàng, sau
cái đêm Từ Mạnh Thiên cưới nàng cưới về đó thì đã chết, nhưng người võ
lâm giang hồ không đồng ý để cho hắn chết, cho nên nàng bắt buộc phải đi tới nơi này.
Thanh Đăng bỗng nhiên cảm thấy thật châm chọc, vậy cuộc sống của nàng đến tột cùng là ở nơi nào đây?
Ngày hôm sau Cốt Từ hiếm khi lại không sai nàng đi hái thuốc, Thanh Đăng
đang đi đi lại lại ở trong cung thì bỗng phát hiện vài thợ thủ đắc lực
của Cung chủ đều đang đứng ở đầu cầu nhìn xuống hồ nước trước mặt. Nàng
cũng đi qua nhìn xem, nhận ra đây đúng là cái hồ nước mà đêm đó nàng bị
Kham Phục Uyên ném vào, Vương An Sinh cũng đứng ở đây, nàng đến gần hồ
nước hơn, lại phát hiện từng đoá hoa súng mấy hôm trước vẫn còn khoẻ
mạnh tràn đầy sức sống vậy mà hôm nay đã hoàn toàn khô héo biến thành
màu đen, cỏ cây hoa lá mọc ven hồ cũng phảng phất như vừa bị đốt cháy
đen ngòm.
Lần trước nàng bị ném vào vẫn thấy bình thường, nàng hành lễ với Vương An Sinh, kỳ quái hỏi: "Có chuyện gì xảy ra vậy?"
Vương An Sinh thấy nàng liền cười, đáp: "Đây không phải là Cố cô nương sao?
Hồ nước này không biết vì sao lại bị nhiễm độc trùng, cả một hồ nước lớn bị nhiễm bẩn."
Giờ còn không thèm gọi Vinh Thừa công chúa nữa
cơ, xem ra là đã chấp nhận việc nàng là hàng giả rồi, Thanh Đăng cũng
không nhiều lời, chỉ tùy ý nói: "Vậy sao, lần trước ta còn bị ném vào
đó......"
Ánh mắt Vương An Sinh sắc bén hẳn lên, hỏi: "Đây là tình huống xảy ra khi nào?"
Thanh Đăng ngẫm lại cảm thấy chuyện này cũng không có gì to tát, Vương An
Sinh lại là tâm phúc của Kham Phục Uyên, liền kể lại đại khái đầu đuôi
câu chuyện cho hắn nghe, Vương An Sinh nghe xong thì trầm tư một lát rồi bỗng bật cười, giọng nói thậm chí mang theo vài phần vui mừng, "Thì ra
là thế."
Trong lòng Thanh Đăng chỉ cảm thấy kỳ quái, "Giữa hai chuyện này có gì liên quan đến nhau sao?"
Vương An Sinh nhìn một hồ nước lặng, nói: "Khi đó Cố cô nương từ Minh U cốc
trở về, mà Minh U cốc lại có một loại độc trùng tên là 'Vạn Niên Khúc',
ưa nóng sợ lạnh, một khi chúng chạm vào thân thể con người liền gắt gao
hấp thu máu của người đó, cho dù là giải dược có dược tính mãnh liệt đến mấy cũng rất khó để trừ tận gốc, Minh U cốc xưa nay hiếm khi có người
sống ra vào, Cố cô nương đây đúng là mang theo một thân toàn độc trùng
trở về, Cung chủ đại nhân ném cô xuống hồ nước lạnh băng vào đêm đó cũng chỉ vì muốn trừ khử đám độc trùng tầng tầng lớp lớp bám trên người cô,
nếu số độc trùng đó không được loại bỏ ngay lập tức mà bám lại lâu dài,
vậy thì một thân da thịt trẻ tuổi này của Cố cô nương coi như đã bị huỷ
hoại, chuyện này xem ra, Cố cô nương đúng là nên đi gặp Cung chủ một
phen để cảm tạ mới thoả đáng."
Vương An Sinh lại quay ra nhìn nước hồ đục ngầu, thở dài nói, "Chỉ là đáng tiếc một hồ hoa sen."
Thanh Đăng nghe hắn nói xong liền sửng sốt, là như vậy sao? Lại hậm hực đưa
mắt nhìn hồ nước trơ trọi dơ bẩn, loại độc trùng kia có độc tính thật
tàn nhẫn, ở Trung Nguyên có thể nói là thuộc dạng hiếm có khó tìm.
Lúc đó, nàng thậm chí đã có vài phần hận ý đối với Kham Phục Uyên.
Trở về Cốt Nhai Tiểu Trúc, nàng đem chuyện vừa rồi kể lại cho Cốt Từ, Cốt Từ gật đầu nói: "Xác thật là có chuyện này."
Thanh Đăng nhịn không được nói: "Ngươi cũng biết phía dưới đỉnh Thiên Luân là một nơi đáng sợ như thế, vậy mà vẫn còn bắt một cô nương như ta đi
lấy?" Đứa trẻ này thật là hư.
Cốt Từ nhấp một ngụm nước hoa, "Cô cũng không chết được, lo cái gì."
Thanh Đăng ngậm miệng không nói. Cốt Từ chậm rãi uống hết cốc nước hoa, sau
đó lại tiếp tục mở miệng: "Đêm nay Dạ Ngưng Cung chiêu đãi yến tiệc, cẩn thận một chút đừng có chạy loạn."
Thanh Đăng chớp chớp mắt, Dạ
Ngưng Cung mở tiệc? Đây chính là chuyện hiếm lạ nha, từ khi nàng tới đây tuy rằng đã được nghiệm chứng không biết bao nhiêu loại đồn đãi không
đáng tin cậy ở giang hồ, nhưng nhìn Dạ Ngưng Cung rộng lớn tráng lệ như
vậy đích xác không có bao nhiêu sinh khí, không có tranh chấp lục đục
giữa các nữ tử với nhau, cũng không có tranh chấp quyền lực giữa các
quan thần, yên yên tĩnh tĩnh, chẳng qua Kham Phục Uyên lại thích yên
tĩnh.
Nếu không phải đã được nghe những chuyện này ở Trung
Nguyên rồi, nàng sẽ không bao giờ tin tưởng đây thật sự là nơi người ta
gọi là Ma Cung.
....
Tác giả có lời muốn nói: Các ngươi
thật sự cho rằng Kham Cung chủ ném Thanh Đăng xuống nước chỉ vì muốn
giáo huấn nàng thôi ư =v=
Kỳ thật không biết có ai chú ý không, lần trước Tiểu Từ uy hiếp bắt Thanh Đăng đi hái thuốc cũng là doạ ném nàng xuống nước =v=
...
Lời của editor: Tác giả đại nhân uy vũ!!!