Bây giờ, tuy Ly Vương bốn bề là thù địch, nhưng hắn dẫu gì cũng một đại
tướng quân, trong tay cầm mấy chục vạn trọng binh hộ quốc. Hắn có thể
bóp chết phủ Quốc Công không quyền thế, so với bóp chết một con kiến còn dễ hơn. Cái tên nghiệt tử, như thế nào ngay cả đạo lý này cũng không
hiểu, lại dám trêu chọc Ly Vương phi.
Giang Hằng nói: “Mẫu thân, nhi tử biết lỗi rồi, nhi tử không nên trêu chọc
tiện nhân kia. Nhưng mà nàng ta hại chúng ta thành dạng này, mẫu thân
cũng không định chỉnh nàng ta một trận, để báo thù cho con sao?”
“Báo thù báo thù, là con bắt bắt nạt người ta trước, kêu mẫu thân làm sao
báo thù? Kết cục như thế này, là đáng đời con. Nếu con không kiềm chế
lại một chút, mẫu thân sớm muộn có một ngày sẽ bị con hại chết!” Ngụy
quốc phu nhân tức giận nói.
Sau khi hỏi rõ nhi tử tình huống lúc đó, thì Ngụy quốc phu nhân đi xe ngựa tiến thẳng vào cung.
Ngay khi vào cung, bà ta đã thấy Tô Thanh đang đi cùng hoàng hậu.
Bà ta đột nhiên dựng tóc gáy, toàn thân phát lạnh, vội vàng đi về phía hai người: "Tỷ tỷ, Tô Thanh, sự tình thất bại rồi."
Hoàng hậu lạnh lùng liếc bà một cái: "Bổn cung đã biết từ lâu, muội thì làm
tốt được chuyện gì? Rõ ràng là chúng ta đã thiết kế rất cẩn thận, tại
sao lại thất bại?"
“Tỷ tỷ, chuyện này là có người ở bên trong giở trò quỷ, cho nên mới thất
bại.” Ngụy Quốc phu nhân nói xong thì lặp lại những gì Giang Hằng đã nói với mình, cuối cùng nói: “Nếu không có Ly Vương phi làm Trình Giảo Kim, mọi thứ đã thành công từ lâu. Chính nàng ta đã làm hư chuyện tốt."
“Là nàng ta?” Tô Thanh cười một tiếng: “Ta biết nàng ta khác người. Nhưng
không ngờ nàng ta lại trở nên lợi hại như vậy. Hay thật đó. Vậy người
mời nàng ta đến phủ làm gì?”
“Ta căn bản không có mời nàng ta. Hẳn là có người làm một tấm thiệp giả,
lừa nàng ta đến. Không nghĩ tới nàng ta vậy mà mà vô tình cứu được
Trưởng công chúa, còn đem nhi tử của ta hại thành dạng này.” Ngụy Quốc
phu nhân oán hận nói.
“Có người làm giả thiệp? Thực sự có loại chuyện này? Người kia là ai?” Tô Thanh cười hỏi.
“Hẳn người kia là quân cờ của Nam Cung Nguyệt. Ta nghe Ly Vương phi nói,
nàng ta xem ra thật sự không biết về thiệp giả. Ngoài ra, nàng ta còn
trước mặt mọi người ám chỉ có người giả tạo thiệp mời để hại nàng ta,
muốn cho nàng ta xấu mặt. Mà người này, chính là Nam Cung Nguyệt.” Ngụy
Quốc phu nhân nói.
Tô Thanh đột nhiên tức giận đến cắn chặt môi: “Tiện nhân Nam Cung Nguyệt
này thật là được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều, kêu nàng ta đi làm
gì? Nếu không gọi nàng đi, việc này đã thành công. Chờ ta trở về, nhất
định phải giáo huấn nàng một phen.”
"Quên đi, chuyện đã đến nước này, trách nàng ta cũng vô dụng. Theo bổn cung
biết, Nam Cung Nguyệt cùng Ly Vương phi luôn luôn như nước với lửa. Nàng ta gọi Ly Vương phi đến, chắc chắn là muốn cho Ly Vương phi không mời
mà tới, trước mặt mọi người xấu mặt, mới có sự tình này. Quân cờ này vẫn rất hữu dụng, ngươi cứ giữ lấy trước, lấy lòng nàng, đừng trách nàng,
chúng ta còn cơ hội ra tay."
Tô Thanh cười và thở dài: "Bây giờ đó là con đường duy nhất để đi."
“Cũng không phải sắp hết năm rồi sao? Tất cả thân vương phủ đều phải mang
theo thân vương phi tiến cung ăn giao thừa, đợi đến đêm giao thừa, chúng ta lại nghĩ biện pháp đối phó.” Hoàng hậu nói.
“Hoàng hậu anh minh, lần này không thành công, chúng ta lần sau lại
tiếp tục. Không có việc gì khó, chỉ sợ lòng không bền, chỉ cần chúng ta
một mực kiên trì, một ngày nào đó sẽ thành công.” Tô Thanh cười rồi tự
cổ vũ bản thân.
Chỉ cần một mực kiên trì làm việc gì đó, sớm muộn cũng sẽ thành công.
Bà ta cũng không tin Trưởng công chúa cùng Nam Cung Nguyệt, có thể thoát ra lòng bàn tay của bà ta.