Sắc mặt Trưởng công chúa lập tức trùng xuống: "Nàng ta dám. Nhưng mà, hôm
nay các muội không có ở đây, ta suýt nữa đã bị Giang Hằng cưỡng hiếp,
may mà đúng lúc đấy nàng ta nhảy vào, đánh hôn mê Giang Hằng mới cứu
được ta. Nếu không kết cục của ta còn thảm hơn Lâm Lang."
Nếu để cho hoàng hậu túm được điểm yếu của nàng, bọn họ sẽ không bỏ qua cho nàng.
Trong lòng Nam Cung Nguyệt kinh ngạc, hoá ra là như vậy.
Đều là do ả tiện nhân Vân Nhược Linh phá huỷ chuyện tốt của nàng ta, mọi
việc không thành, Tô Thường Tiếu nhất định sẽ không bỏ qua cho nàng ta.
Nàng ta nói: "Trời ạ, hoá ra là tỉ suýt chút nữa bị Giang Hằng cưỡng hiếp. Sao vừa rồi tỉ không nói? Tỉ không sao chứ?"
"May mà Vân Nhược Linh tới kịp. Ta không sao, sau khi đánh Giang Hằng, nàng
ta cũng đánh Lâm Lang hôn mê, đã đưa Lâm Lang về phòng rồi, nên mới có
chuyện lúc nãy. Dù sao hôm nay nàng ta cũng đã cứu ta, ta nói lời cảm ơn với nàng ta, cũng là nên làm." Trưởng công chúa nói.
Nhìn vẻ mặt đầy cảm kích Vân Nhược Linh của Trưởng công chúa, Nam Cung
Nguyệt cảm thấy không ổn. Nàng ta cũng không muốn Trưởng công chúa thay
đổi cách nhìn đối với Vân Nhược Linh.
Nàng ta tỏ vẻ suy đoán nói: "Trưởng công chúa, có câu ta không biết có nên
nói ra hay không. Ta sợ làm hỏng quan hệ tỉ muội tốt đẹp của tỉ với tỉ
ấy. Nhưng mà không nói, ta lại lo lắng cho tỉ, sợ tỉ bị người ta gài
bẫy, tỉ đơn thuần dễ bị người khác lợi dụng."
"Sao vậy Nguyệt Nhi? Sao muội lại nói vậy?" Trưởng công chúa khó hiểu hỏi, đồng thời trong lòng cũng có chút cảnh giác.
"Trưởng tỉ, nếu Ly vương phi sớm đã cứu được tỉ, sao không đưa Giang Hằng đến
chỗ Nguỵ Quốc phu nhân để phu nhân xử lí? Hơn nữa, có phải tỉ ấy xuất
hiện quá trùng hợp không? Liệu có phải tỉ ấy sớm đã đi cùng với Giang
Hằng, đợi lúc Giang Hằng ức hiếp tỉ thì xông ra cứu người. Diễn một màn
cứu người, để lấy được sự tín nhiệm của tỉ." Nam Cung Nguyệt ẩn ý nói.
Trưởng công chúa nghe xong, gật đầu đồng ý: "Muội nói đúng, nàng ta xuất hiện
quá trùng hợp, rất giống như là tự sắp xếp một vở kịch. Ta không ngờ
lòng dạ của nữ nhân này lại thâm sâu như vậy, ngay cả ta cũng bị tính
kế. May mà có muội nhắc nhở ta, nếu không ta còn tưởng thật, cảm kích
nàng ta."
Thấy Trưởng công chúa cắn câu, Nam Cung Nguyệt tiếp tục nói: "Nếu tỉ ấy đã
sớm nhìn thấy Giang Hằng tiến vào phòng, sao không đi vào sớm một chút.
Chính là muốn tỉ bị Giang Hằng cưỡng hiếp. Có phải tỉ ấy định chờ tới
lúc tỉ bị cưỡng hiếp, mới lao vào?"
"Đúng, lúc đó ta và Giang Hằng đã giằng co được một lúc, hắn cởi xiêm y của
ta, đúng lúc hắn định khinh bạc ta thì nàng ta vào, đánh Giang Hằng hôn
mê." Trưởng công chúa nhớ lại nói.
"Vậy thì đúng rồi, tại sao tỉ ấy không sớm đi vào? Tỉ ấy không phải vì muốn
đúng lúc tỉ đang gặp nguy hiểm mới vào, để tỉ cảm kích tỉ ấy, thay đổi
cái nhìn với tỉ ấy? Lần này cứu người đúng là phải hao tâm tổn sức, đúng thời điểm, là có thể thay đổi được cách nhìn."
"Theo muội thì mục đích muội ấy làm vậy là gì?" Trưởng công chúa hoài nghi hỏi.
"Đương nhiên là muốn nhận được sự tín nhiệm của tỉ, muốn tỉ ở trước
mặt vương gia nói tốt cho tỉ ấy vài câu. Muốn lấy lòng vương gia. Thủ
đoạn bỉ ổi như thế này, thiên hạ có nhiều rồi, tỉ ở lâu trong cung, tâm
tính lại đơn thuần, vốn dĩ không hề biết những thủ đoạn dơ bẩn thế này." Nam Cung Nguyệt cười lạnh nói.
Trưởng công chúa chợt sửng sốt:
"Hoá ra dân gian còn lưu lại cái loại thủ đoạn này? Thủ đoạn này cũng
quá là tàn độc, nói không chừng Giang Hằng là người mà nàng ta sai đến."
Vừa nói, nàng ta vừa nhanh chóng lắc đầu: "Không phải, nếu là nàng ta sai
khiến, sẽ không đổ lỗi lên đầu Giang Hằng. Rất có thể là nàng ta đánh
bậy đánh bạ. Vừa thấy Giang Hằng vào phòng ta thì chờ ở bên ngoài, đợi
Giang Hằng cưỡng hiếp ta thì xông tới cứu, nhằm đạt được sự tín nhiệm
của ta."