“Từ trước đến nay ngươi đều không biết giữ mồm, quan hệ của ngươi và Vương
phi lại tốt như vậy. Lỡ như nói cho ngươi, ngươi lại nói cho Vương phi
biết kế hoạch của Vương gia thì sao bây giờ?” Mạch Liên lườm Mạch Lan
một cái.
Mạch Lan không phục, lập tức nói: “Sao ta lại không thể giữ bí mật chứ? Việc này có liên quan đến hạnh phúc của Vương phi và Vương gia nên ta nhất
định sẽ không nói cho Vương phi biết đâu. Ta cũng không ngờ là tối qua
Tửu Nhi lại nói với Vương gia chuyện Vương phi muốn hoà ly, làm Vương
gia nửa đêm phái thám tử trình mật báo cho Hoàng thượng. Chẳng trách tại sao Vương gia vẫn bình tĩnh như vậy, không hề lo lắng chút nào, thì ra
là vẫn còn giấu chiêu, nếu như không có bức mật báo đó thì không chừng
Vương phi đã hoà ly thành công rồi.”
“Ngươi nhỏ tiếng thôi đừng để người khác nghe thấy, việc này mà để Vương phi
nghe được thì chắc chắn sẽ chém Vương gia mất.” Mạch Liên lẩm bẩm.
Vân Nhược Linh đang vô cùng tức giận, thì ra nàng không hoà ly được đều là “công lao” của Sở Diệp Hàn.
Nàng tức giận đến mức bước một bước to đi ra ngoài: “Mật báo gì, mau nói cho ta biết.”
Hai người nhìn thấy Vương phi bỗng nhiên xông thì đến lập tức bị doạ đến phát run.
Mạch Liên run rẩy vỗ ngực mình, sợ hãi nhìn Vân Nhược Linh: “Sao Vương phi
lại xuất quỷ nhập thần như vậy chứ? Đang buổi tối mà như vậy thì đúng là doạ chết người khác mà.”
Vân Nhược Linh bước một bước, nhìn chằm chằm Mạch Liên: “Yên tâm đi, lát
nữa ta còn có thứ doạ người hơn để đón tiếp ngươi kìa, mau nói cho ta
biết, Sở Diệp Hàn đã trình mật báo gì cho Hoàng thượng mà khiến ta hoà
ly thất bại vậy?”
Mạch Liên nhìn ánh mắt đầy sát khí của Vân Nhược Linh, bỗng nhiên bị doạ cho sởn da gà: “Thuộc hạ cũng không biết, việc này người phải đi hỏi Vương
gia, là ngài ấy phái thám tử đi, không liên quan gì đến ta cả.”
“Ngươi bớt nói vớ vẩn với ta đi, ngươi có nói không thì bảo? Nếu như ngươi
không nói thì bây giờ ta sẽ chém ngươi!” Vân Nhược Linh nói xong bỗng
nhiên rút kiếm ở eo Mạch Liên ra, cầm kiếm kề vào cổ của Mạch Liên.
Mạch Liên lập tức bị doạ sợ đến mức mặt mũi trắng bệch.
Hắn ta run cầm cập nhìn Vân Nhược Linh, trong lòng nghĩ sao Vương phi lại như một nam tử hán vậy chứ.
“Được rồi, ta nói, ta nói. Nhưng phiền Vương phi để kiếm ra xa cổ ta một
chút, còn nữa, xin người tuyệt đối đừng run tay.” Mạch Liên khiếp sợ xua tay rồi vội nói: “Là như thế này, một trong những mật thám đưa thư cho
Hoàng thượng là người của chúng ta, tối qua Vương gia nghe được tin
người muốn hoà ly với ngài ấy từ chỗ Tửu Nhi nên đã rất tức giận, ngài
ấy lập tức gọi tên mật thám đó đến, kêu hắn ta viết một bức mật thư cho
Hoàng thượng.”
“Nội dung mật báo thì sao? Nói mau!” Vân Nhược Linh hung ác trợ mắt nhìn
Mạch Liên, khí chất đó giống như một nữ vương của một ngọn núi vậy.
Khiến cho hai nam nhân to lớn như Mạch Liên và Mạch Lan sợ đến phát run.
Vương phi đúng là một nữ thổ phỉ mà.
“Trên mật báo có viết thật ra Vương phi đã sớm là người của Vương gia rồi, vở kịch hoà ly là do
Vương gia và Vương phi cố ý tạo ra, mục đích của Vương gia là muốn đưa
Vương phi ra khỏi phủ Ly Vương để bảo vệ thực lực của phủ Ly Vương và
che mắt Hoàng thượng. Đồng thời nếu như Vương phi không còn là con cờ
của Hoàng thượng nữa thì cũng không cần giúp Hoàng thượng giám sát Ly
Vương nữa, Vương phi cũng có thể giúp Vương gia làm một số việc.” Mạch
Liên nói.
Vân Nhược Linh nghe xong lập tức nói với người bên cạnh: “Thì ra là vậy, chẳng trách mà ta vừa nhắc đến hoà ly thì Hoàng thượng
liền nổi giận, thì ra là Sở Diệp Hàn giở trò trong bóng tối. Lúc đó hắn
còn ra vẻ muốn níu kéo ta, thì ra là muốn Hoàng thượng cho rằng hắn cố ý diễn kịch. Tóm lại ta không hoà ly được đều là tại tên đàn ông xấu xa
này cả, ta phải giết hắn!” Vân Nhược Linh nói xong thì nhấc thanh bảo
kiếm xông về phía Tinh Thần Các.