Sở Diệp Hàn cũng tiến lên, chắp tay với Hành Nguyên đế rồi nói: "Hoàng
thượng, đúng là thần đã khiến Tấn Vương bị thương, nhưng Tấn Vương làm
hại thê tử của thần trước. Thần là một nam nhân, nếu ngay cả thê tử của
mình mà cũng không thể bảo vệ được thì đúng là không đáng mặt nam nhân.
Tấn Vương làm hại Nhược Linh, còn dám đổi trắng thay đen, cứng đầu không chịu nhận tội. Quả thực là thần không phục, xin Hoàng thượng làm chủ
thay Nhược Linh, đòi lại công bằng cho nàng!"
Sở Diệp Hàn vừa nói xong thì ngoại trừ Tô Minh ra, mấy triều thần bên cạnh đều rối rít lên tiếng.
Trong đó có một vị Hàn Thái phó tên là Hàn Băng, ông là cựu thần từ thời Tiên đế. Ông vẫn luôn là phái trung lập, rất ít xen vào tranh đấu giữa các
hoàng tử.
Khi thấy huyết mạch tiên đế để lại bị ức hiếp như vậy thì nhất thời ông
không thể nhịn được. Ông tức giận nhìn Tấn Vương một cái rồi quay sang
nhìn về phía Hành Nguyên đế, nói: "Hoàng thượng, Tấn Vương thật sự rất
quá đáng, ngài ấy quá hung hăng càn quấy, kiêu căng ngạo mạn, lại dám
giết thê tử của công thần ngay trong cung, Ly Vương phi cũng là tẩu tử
của ngài ấy. Tiên đế chỉ để lại hai huyết mạch duy nhất là Ly Vương và
Trưởng Công chúa, Tấn Vương không thể ức hiếp bọn họ như vậy được, nếu
Tiên đế ở dưới suối vàng biết được điều này thì nhất định ngài sẽ đau
buồn."
"Hơn nữa, Ly Vương là chiến thần bảo vệ quốc gia, vì Sở quốc chúng ta, ngài
ấy vào sinh ra tử, luôn đặt mình vào nguy hiểm. Không ngờ rằng một công
thần như vậy mà thê tử lại bị người khác làm nhục, ám sát, nếu để những
tướng sĩ và dân chúng biết điều này thì e rằng sẽ khiến lòng người trong thiên hạ lạnh lẽo."
Cuối cùng, Hàn thái phó lại chắp tay lại và nói: "Hoàng thượng, Ly Vương là
Đại Qướng quân dẫn binh giết giặc, luôn đứng ra khi quốc gia gặp nguy
nan, không nghĩ rằng hôm nay lại bị ức hiếp như vậy, như vậy thì sao
ngài ấy có thể yên tâm giết giặc ở bên ngoài? Các lão thần đã nhìn Ly
vương và Tấn Vương trưởng thành, Ly vương luôn chín chắn từng trải, chưa từng ức hiếp người khác, cựu thần khẩn cầu Hoàng thượng cho phu thê bọn họ một công bằng."
Hàn Thái phó căm uất nói xong, lắc đầu nhìn với Tấn Vương.
Nếu như lời Tấn Vương nói là thật, sau khi Hành Nguyên đế đang lợi dụng Ly
vương thì sẽ giết hắn ngay, như vậy Hành Nguyên đế chính là một người
qua cầu rút ván.
Người như thế thì ai dám bán mạng cho ông ta?
Tuy ông ở phái trung lập nhưng nếu Hoàng thượng làm chuyện quá đáng, lời nên nói nhất định ông sẽ nói.
Không chỉ có ông, nếu loại chuyện này truyền đến triều đình thì cũng sẽ có rất nhiều đại thần chính trực can đảm bước ra nói.
Bên cạnh là một Thái sư tên Lý Tiến cũng nói: "Hoàng thượng, Tấn Vương còn
dám sỉ nhục và nguyền rủa Thái hậu, ngài ấy đúng là quá to gan. Nếu
Hoàng thượng không uốn nắn từ bây giờ thì e rằng sau này..."
E rằng sau này khó thành người.
Lý Tiến và Hàn Băng, là Thái sư và Thái phó, công việc ngày thường của bọn họ chủ yếu là giáo dục các Hoàng tử.
Nếu các Hoàng tử không cố gắng, không nghe lời, Hoàng thượng sẽ giao cho bọn họ quyền được nhắc nhở và khiển trách các Hoàng tử.
Bởi vậy nên khi hai người nhìn thấy học sinh mà mình giáo dục biến thành ra như vậy thì rối rít đứng ra nói.
Hai người nói rất đúng, nghe xong mà khuôn mặt già nua của Hành
Nguyên đế đỏ lên. Ông ta sẽ không trách hai vị lão sư nói thật, chỉ đành trách Tấn Vương không biết cố gắng.
Lúc này ông ta cầm lấy một
bình thuốc mỡ trị thương ở trên bàn ném mạnh về phía Tấn Vương, tức giận mắng: "Nghiệt tử! Trẫm quá thất vọng về ngươi! Không ngờ rằng năm lần
bảy lượt ngươi đều phạm sai lầm, ngay cả chuyện giết Hoàng tẩu và nguyền rủa Thái hậu mà cũng làm được. Ngươi còn lời nào để nói không?"
Tô Minh thấy Hoàng đế nổi trận lôi đình cũng tức giận lắc đầu: "Tấn Vương, lần này đúng là người có phần quá đáng, người nên thành khẩn nhận sai
với Ly Vương và Ly Vương phi đi. Chỉ có như vậy thì Hoàng thượng mới có
thể tha thứ cho người, không việc nào tốt hơn là biết sửa sai."