Trong khoảng không tối đen như mực, mọi người xung quanh dần chìm vào
giấc ngủ, thế nhưng Lâm Hàm vẫn không thể ngủ được. Cậu cuộn người lại,
vùi mình trong chiếc áo khoác vừa dày vừa rộng của Mục Diệc Thần.
Bên trong có mùi vị của hắn, mùi Hormne như có như không, dịu nhẹ thoang thoảng khiến cậu bất giác chỉ muốn vùi vào thật sâu.
Một sự thật không thể phủ nhận, mùi của Alpha đã đánh dấu chính mình có thế làm Omega cảm thấy an tâm hơn. Nó cứ như một liều thuốc an thần, xoa
dịu mọi phiền muộn. Lâm Hàm hiện tại sâu sắc cảm nhận được điều này.
Chỉ là, ngay khi Lâm Hàm đang lim dim muốn ngủ, cậu lại bất giác ngửi được
một mùi Pheromone rất nồng đậm. Vị đạo tương đối gay mũi, hình như có
Omega nào đó đang bước vào kỳ phát tình.
Dường như mùi hương đầy kíƈɦ ŧɦíƈɦ dụ hoặc này đã đánh thức mọi người. Không gian yên tĩnh bắt đầu nhốn nháo lên.
Những người đã còn bạn đời hoặc Beta thì không bị ảnh hưởng. Thế nhưng trong
hầm trú cũng có không ít Omega và Alpha vẫn còn độc thân. Mùi hương này
rất dễ khiến Alpha phát cuồng, còn các Omega khác thì rất dễ bị kíƈɦ
ŧɦíƈɦ tiến vào kỳ phát tình.
Nhận ra dị trạng, quân đội lập tức
xuống tìm kím Omega đang phát tình. Ở trong không gian hẹp khép kín thế
này, nếu tất cả đồng loạt tiến vào kỳ phát tình, cũng không biết sẽ biến thành tràng cảnh hỗn độn gì nữa.
Chẳng bao lâu sau thì cũng đã
tìm thấy người, cậu ta dường như đến đây một mình, không có ai bảo hộ
cho nên mấy Alpha ở gần đó bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ. Nếu người của quân đội còn
không đến kịp, e rằng cậu ta đã bị đánh dấu ngay tại đó rồi.
Ở
hầm trú có dành ra hai phòng trống, một là nhà vệ sinh, cái còn lại là
khu cách li cho những người đang phát tình. Bên trong có thuốc ức chế,
cho nên vào đó tiêm thuốc một lúc là sẽ ổn hơn thôi.
Chuyện xem
như xong, đèn một lần nữa tắt hẳn, không gian lập tức chìm vào bóng tối. Mọi người đều một lần nữa chìm vào giấc ngủ của riêng mình. Duy chỉ có
Lâm Hàm là cảm thấy không ổn chút nào.
Omega phát tình ban nãy
ngồi ở khá gần chỗ cậu. Mùi Pheromone nồng như vậy xộc thẳng vào mũi
khiến đầu óc cậu ong ong lên. Cơ thể bắt đầu có biến hóa, thân nhiệt đột ngột tăng cao, miệng đắng lưỡi khô, thân dưới vừa đau rát vừa trống
rỗng khó nhịn.
Lâm Hàm ngồi co mình càng chặt hơn, đem áo khoác
của Mục Diệc Thần quấn kín lên trên người, hòng không cho Pheromone
thoát ra ngoài. Cậu muốn áp chế nó xuống, nhưng cảm giác ngứa ngáy khó
chịu cứ đánh thẳng vào đại não, khiến thần trí cậu trở nên ngày càng mơ
hồ.
Lâm Vĩnh Kỳ và Mục Diệc Thần ngồi ngay bên cạnh cậu, dĩ nhiên cho dù cậu có giấu kín cỡ nào, bọn họ vẫn có thể ngửi thấy rõ ràng.
Khác với mùi Pheromone vừa nồng vừa gay mũi ban nãy, Pheromone của cậu thơm
ngọt dịu nhẹ, chỉ cần ngửi qua một lần liền chỉ muốn cắn một cái thật
mạnh sau gáy cậu.
Mục Diệc Thần ngồi ép sát về phía Lâm Hàm, tay
quàng qua vai cậu, tay còn lại nâng cằm cậu, đặt xuống một nụ hôn đầy
tính xâm chiếm.
Lâm Hàm bị hắn hôn, hai tay đặt trước ngực hắn
muốn đẩy ra, thế nhưng bản năng lại không cho phép cậu làm như vậy. Mỗi
một tế bào trong cơ thể cậu đều đang kêu gào muốn được người này âu yếm, vuốt ve.
Mắt thấy cậu không có ý muốn chống cự, Mục Diệc Thần
càng được nước lấn tới. L.ư.ỡ.i hắn nhanh chóng luồn vào bên trong
khoang miệng cậu, cuốn lấy cái l.ư.ỡ.i nhỏ nhắn trơn mềm kia mà trêu
đùa.
Tay hắn lần mò xuống trước ngực cậu, tìm kím hai điểm đỏ kia mà trêu đùa. Chỉ là, không bao lâu sau khi chạm phải một vật thể lạ, cả người hắn không khỏi căng cứng lại.
Mục Diệc Thần ngước mắt,
xuyên qua tầng tầng lớp lớp bóng đêm mà nhìn vào người đối diện. Lâm
Vĩnh Kỳ lúc này cũng đang không chút cố kỵ mà nhìn thẳng vào hắn. Trong
mắt cả hai cơ hồ tóe ra tia lửa.
Phải, hắn đã nhìn ra phần tình
cảm mà Lâm Vĩnh Kỳ đang che giấu, cũng biết bản thân lại có thêm một
tình địch không dễ đối phó. Thứ mà hắn chạm phải lúc nãy cũng không phải cái gì khác, mà chính là tay của Lâm Vĩnh Kỳ.
Trong lúc hắn và Lâm Hàm còn đang hôn nhau, tên kia thế mà lại đương mò mẫm cơ thể của em ấy.
Mục Diệc Thần tức đến muốn bốc khói, kéo Lâm Hàm về phía mình. Lâm Vĩnh Kỳ
cũng không yếu thế, hai bên cứ như thế kéo qua kéo lại, bầu không khí
giương cung bạt kiếm.
Bạn thì bạn, nhưng dám chạm vào người mình thích thì cũng chẳng ai nhường ai đâu.
Trong bóng đêm mờ mịt, mọi người cơ hồ đều đã ngủ hết, nhưng mà cho dù còn
thức đi chăng nữa, thì trong căn hầm tối như vậy cũng sẽ chẳng nhìn thấy được cái gì.
Hai bên giằng co một lúc, thế nhưng Lâm Hàm đã
chẳng thể chịu nổi được nữa rồi. Thân thể nóng đến phát hỏa, cậu dứt
khoát đem áo khoác của Mục Diệc Thần lột ra.
Mùi Pheromone ngay
lập tức tràn ngập trong không khí khiến cả hai người đều không khỏi hốt
hoảng nhìn lại cậu. Phát hiện Lâm Hàm còn muốn cởi tiếp, gần đó cũng có
người mơ hồ ngửi được mùi Pheromone mà sắp tỉnh dậy.
Đầu óc Lâm
Vĩnh Kỳ hoảng lên, rốt cục dứt khoác đem Lâm Hàm bế lên, chạy nhanh vào
nhà vệ sinh. Mục Diệc Thần bị bỏ lại, âm thầm nghiến răng nghiến lợi
chửi tục một tiếng, sau đó xách theo áo khoác chạy nhanh theo sau.