Địa chấn lắng xuống là khi chiều tà, ánh hoàng hôn đỏ rực phủ xuống nhân gian. Đường xá, nhà cửa, nhà hàng khách sạn, từng cái một đều bị san
bằng. Khói bụi dần tan, để lại một khung cảnh hết sức ảm đạm, tiêu điều.
Ở bên trong hầm, bởi vì ánh sáng không đủ cho nên càng ngày càng tối, chỉ có thể thấy lờ mờ khuôn mặt người ở cạnh mình.
Đồng thời không có thiết bị điều hòa không khí, nhiệt độ dưới lòng đất lúc
này đặc biệt xuống thấp. Khiến mọi người không khỏi lạnh run, đem những
thứ có thể giữ ấm đều quấn lên người, cơ thể dựa sát vào nhau hơn.
Lâm Hàm ngủ một giấc ngon lành, đến lúc đói bụng liền tỉnh lại. Phát hiện
bản thân đang tựa vào đầu vai của Lâm Vĩnh Kỳ, trên người còn quấn cái
áo khoác của Mục Diệc Thần.
Cậu ngồi thẳng dậy, định kéo áo trả
cho Mục Diệc Thần nhưng lại bị tay hắn đè lại. Cậu nghi hoặc nhìn hắn,
lại nhận được một câu trả lời thì thầm bên tai.
“Trời càng về đêm càng lạnh, chú ý giữ ấm cơ thể một chút!”.
Hơi thở ấm nóng, thanh âm trầm thấp đầy ma mỵ vang lên rõ ràng bên tai liền ngay lập tức khiến vành tai Lâm Hàm phủ một mảnh đỏ bừng. Cậu đưa tay
xoa xoa vành tai mình, nhỏ giọng đáp ứng.
Bộ đội đang chia nhau
ra đem dịch dinh dưỡng phát cho mọi người. Tuy mùi vị khó ăn, thế nhưng
dù sao vẫn đỡ hơn chịu đói. Có những người gấp rút chạy đến đây mà chưa
kịp thu gom được cái gì, ngay cả một phần ăn nhỏ còn không có, cho nên
rất vui vẻ mà nhận lấy.
Chỗ của bọn họ cũng được phát cho mấy tuýp dịch dinh dưỡng, thế nhưng mọi người ai cũng từ chối.
Hai nhà bọn họ dù sao cũng biết được tin tức sớm hơn, thời gian chuẩn bị
cũng nhiều hơn cho nên hiện tại thức ăn cũng không thiếu. Cho nên thay
vì nhận lấy, họ nhường lại phần mình cho những người ở phía sau.
Lâm Vĩnh Kỳ lôi ở trong ba lô ra một ít đồ ăn nhanh đưa cho ba mẹ Lâm, Lâm
Hàm cũng có một phần. Mục Diệc Thần cũng đồng dạng đem thức ăn ra đưa
cho Tư Phàm cùng Mục Thâm, sau đó cũng giành riêng cho Lâm Hàm một phần.
Nhìn hai phần ăn trên tay, Lâm Hàm có hơi chút lúng túng. Cậu mặc dù đói,
thế nhưng cũng không thể cùng lúc ăn cả hai phần như vậy. Đương lúc cậu
còn đương định trả lại bớt một phần, Lâm Vĩnh Kỳ đã xoa đầu cậu, nhỏ
giọng nói.
“Ăn không hết thì để ngày mai ăn tiếp, em còn nhỏ, cần phải ăn uống lầy đủ mới khỏe mạnh được!”.
Nghe hắn nói vậy, Lâm Hàm không khỏi đen mặt, đỡ trán. Cái gì mà còn nhỏ cơ
chứ, dù sao năm nay cậu cũng đã tròn mười chín tuổi rồi. Thế mà hắn lại
đem cậu ra nói cứ như con nít cần phải được trông nom vỗ béo ấy.
Ba mẹ Lâm thấy tình cảm anh em bọn họ tốt như thế thì mỉm cười hài lòng.
Bọn họ cũng đã không còn trẻ nữa, cũng không biết còn sống được bao lâu. Chỉ hy vọng anh em bọn họ có thể đùm bọc lẫn nhau mà sống, vậy thì họ
cũng yên lòng rồi.
Khác với ba mẹ Lâm, Mục Thâm và Tư Phàm nhìn
hành động quá đỗi sủng nịch này của Lâm Vĩnh Kỳ, lại đưa mắt nhìn xem
nét mặt Mục Diệc Thần, tâm trạng không khỏi treo cao hơn một chút.
Bọn họ cũng biết rõ, mặc dù là anh em, nhưng mà họ không bị ràng buộc bởi
huyết thống, chỉ ràng buộc trên mặt pháp lí mà thôi. Hiện tại thời thế
loạn lạc, cũng đã chẳng còn ai quan tâm đến mấy loại giấy tờ, dữ liệu vô dụng đó nữa rồi.
Cho nên, nếu hiện tại Lâm Vĩnh Kỳ thật sự theo đuổi Lâm Hàm, đồng thời còn nhận được sự cho phép của ba mẹ Lâm. Vậy thì…
Nghĩ tới đây, Mục Thâm không khỏi thở dài. Chuyện của bọn nhỏ, hắn không
tiện xem vào, cũng sợ bản thân phá hỏng chuyện. Cho nên hắn chỉ giúp
được con trai đến đây thôi, còn lại Mục Diệc Thần phải tự mình tranh thủ rồi.
…
Tối đến, vì để tiết kiệm năng lượng, đèn trên trần nhà cũng bị tắt luôn. Ánh sáng duy nhất bị dập tắt, bóng đêm nhanh
chóng bao trùm khắp cả căn hầm.
Mấy Omega nằm ở trong lòng bạn đời mình không khỏi càng thêm run rẫy, nổi sợ hãi bất an lần lượt bao trùm lấy tâm hồn.
Họ sợ hãi, sợ hãi cuộc chiến này không có hồi kết. Sợ hãi phải mắc kẹt ở
chỗ này mãi mãi, cũng sợ hãi phải chết dần chết mòn trong căn hầm chật
hẹp này.
Mục Thâm ngồi xếp bằng trên đất, sau đó đem Tư Phàm kéo
ngồi lọt thỏm vào lòng mình. Hai thân thể dán sát vào nhau cọ ra nhiệt
độ ấm áp, trong không khí lạnh lẽo này lại càng đặc biệt không muốn tách rời.
Tư Phàm ôm lấy eo hắn, vùi mặt vào lồng ngực rắn chắc của
hắn, hít ngửi hương vị quen thuộc từ hắn. Lúc này, y mới cảm nhận được
một chút an ổn sau một ngày đầy phong ba bão táp.
Ba mẹ Lâm sau
khi ăn xong một ít thức ăn, lại đã cùng nhau ngủ mất rồi. Trong căn hầm
tối, chỉ còn lại ba người Lâm Hàm, Mục Diệc Thần và Lâm Vĩnh Kỳ là tỉnh
táo nhất.
Lâm Hàm vừa ngủ dậy, đương nhiên sẽ không thể chợp mắt
thêm nữa. Ngồi cả ngày ở chỗ này quá chán, lại còn rất ngột ngạt, cậu
không khỏi ảo não thở dài một hơi.
“Không muốn ngủ nữa sao?!”.
Lâm Vĩnh Kỳ ghé sát bên tai cậu hỏi nhỏ. Nếu như cậu ngủ, hắn còn có thể táy máy tay chân ăn đậu hũ một chút.
“Không muốn”. Lâm Hàm rất
nhanh liền lắc lắc đầu, vẻ mặt có chút uể oải. Đợi thêm vài ngày nữa,
khi tình trạng ổn thỏa hơn một chút, cậu phải ra ngoài quan sát tình
hình xem sao.
Trước khi đến hầm trú ẩn, cậu đã gọi cho Lăng Xuyên và Triệu Mặc, thế nhưng lại chẳng ai nghe máy hết. Bây giờ tín hiệu bị
mất, không thể liên lạc được nữa rồi, cậu cũng không biết giờ họ ra sao, có an toàn hay không nữa.
Với cả, sống chui rúc ở trong căn hầm
chật hẹp này mãi cũng không phải là cách. Không nó đến bọn Trùng tộc còn muốn đóng quân đến bao giờ. Bọn họ mấy ngàn nhân khẩu có mặt ở đây,
quân đội có đủ khả năng để cung cấp lương thực cùng nước uống cho họ hay sao?.
Cuộc chiến này sớm muộn gì cũng phải diễn ra, dù thắng hay bại cũng phải đánh một lần!.