“Không sao gì chứ? Chảy máu nhiều như vậy! Mà, tại sao cậu phải giấu.
Cải biểu cảm này, có phải là ai đó đã bắt nạt cậu rồi không?”.
Hứa Thiên tự cho là bản thân hiểu rõ Tịch Thuần nhất, vì vậy quan sát cậu
ta một hồi liền chộp lấy cánh tay cậu ta. Vừa bôi thuốc vừa không ngừng
dò hỏi.
“Cậu…đa nghi quá rồi đó. Với cả, tớ chỉ bị thương nhẹ mà
thôi!”. Tịch Thuần vội vàng xua tay, nhưng mà càng làm như vậy, Hứa
Thiên lại càng nghi ngờ hơn.
“Có phải là do cái tên Lâm Hàm ban sáng làm không?!”. Hứa Thiên nheo mắt, đánh giá biểu cảm trên mặt Tịch Thuần.
Mắt thấy khi nhắc đến tên người đó, sắc mặt cậu ta khẽ biến, Hứa Thiên liền chắc chắn với suy đoán của mình. Đồng thời, lòng hận thù đối với Lâm
Hàm ngày một tăng cao.
“Không…không phải mà!”. Tịch Thuần bày ra
biểu cảm giống như sắp khóc, vội vàng lắc đầu nguầy nguậy. Thế nhưng
thực ra trong lòng đã không ngừng cười thầm, thậm chí mắng Hứa Thiên là
một tên não phẳng ngu ngốc.
Hừ, đúng là cái đồ dễ tin người, cậu
chỉ mới diễn có một chút, cậu ta liền đã tin răm rắp. Nếu không phải gia cảnh cậu ta giàu có, thì còn khuya Tịch Thuần này mới làm ‘bạn’ với
giống loài ngu si đần độn như vậy.
…
Cuộc sống chung phòng của Lâm Hàm và Mục Diệc Thần trôi qua cũng dần đi vào quỹ đạo. Tuy
không có nói chuyện qua lại với nhau nhiều, một ngày thậm chí còn không
nói quá ba câu.
Nhưng là, dù sao cũng vẫn không còn cảm giác bài
xích gượng gạo như lúc ban đầu. Nhìn chung, cuộc sống của Lâm Hàm cũng
rất thoải mái.
Phòng ở của Thượng tướng, dĩ nhiên là rộng hơn các phòng kí túc bình thường. Đồ dùng vật dụng hằng ngày cũng đều là loại
tân tiến nhất, thức ăn nước uống cũng đều là loại thượng hạn. Ở chung
một phòng với hắn, Lâm Hàm dĩ nhiên cũng sẽ được hưởng các loại đặc
quyền này.
Lâm Hàm quay trở về phòng, sau khi tắm rửa xong thì nằm trên giường vắt chéo chân, tay gác lên trán suy ngẫm sự đời.
Nói thật, chuyện ban nãy vẫn còn làm cậu thấy rất khó chịu. Cái hình ảnh
Tịch Thuần ngã vào vòng tay của Triệu Mặc, quả thực rất chướng mắt.
Cũng không hiểu vì sao, kiếp trước cũng vậy kiếp này cũng vậy, luôn xuất
hiện các chướng ngại vật cản trở đường tình duyên của cậu.
Có lẽ, các nam nhân mà cậu chọn quá ưu tú, cho nên đối mặt với tình địch là điều xảy ra hiển nhiên đi?!.
Lâm Hàm thở dài một hơi, bất giác đánh mắt ngóng nhìn về phía cửa.
Mục Diệc Thần hôm nào cũng làm việc đến tận tối muộn, bây giờ đã hơn sáu giờ tối rồi mà vẫn chưa về đến.
Lâm Hàm xoa xoa cái bụng rỗng tuếch của mình. Không biết hôm nay Mục Diệc Thần sẽ mua món gì về nhỉ?! Ôi, đói bụng chết mất.
Cái bụng đánh trống liên hồi, Lâm Hàm nằm lăn qua lộn lại trên giường, tầm mắt thỉnh thoảng đều đặt ở tay nắm cửa.
Trong bất tri bất giác, cậu cũng không biết rằng là, bản thân không chỉ mong
ngóng đồ ăn mà Mục Diệc Thần mua về, mà còn chờ mong cả thức ăn lẫn cả
người nữa.
Hôm nay Mục Diệc Thần về đặc biệt trễ, Lâm Hàm chờ đến suýt chút đã ngủ quên. Hắn đặt thức ăn lên trên bàn, còn cậu thì nhanh
nhẹn chạy vào trong thu gom bát đũa.
Đợi đến khi Mục Diệc Thần từ phòng tắm trở ra, Lâm Hàm đã dọn xong một mâm cơm thịnh soạn. Nhìn cảnh cậu loay hoay dọn bát đũa, hắn lại nhìn thấy bóng dáng của một người
‘vợ’ hiền đang chuẩn bị cơm tối chờ chồng mình trở về.
Nghĩ tới
đây, khóe môi Mục Diệc Thần không khỏi nhếch lên một độ cong nhàn nhạt.
Bất chợt nhìn thấy Lâm Hàm liếc mắt nhìn sang đây, hắn vội đưa nắm tay
lên miệng ho nhẹ, che giấu đi vui vẻ trong đáy mắt vừa rồi.
“Hôm
nay huấn luyện như thế nào rồi? Có gặp khó khăn gì hay không?!”. Mục
Diệc Thần vừa gắp thức ăn cho cậu, vừa thuận miệng hỏi thăm một câu.
Trông thì là bâng quơ không để ý, nhưng có trời biết, thật ra trong nội tâm
hắn đã cuống lên bao nhiêu lần. Không phải do hắn muốn lạnh lùng với cậu đâu, chỉ là, hắn nghĩ nếu bản thân quá vội vàng thì sẽ càng làm cậu
không thoải mái.
Mỗi ngày, tuy không nhiều, nhưng hắn cũng đều sẽ bắt chuyện với cậu đôi ba lần. Với hắn, tần suất trò chuyện qua lại như thế cũng đủ rồi. Hắn không vội, nhưng cũng tuyệt đối không để cậu vuột
mất khỏi tầm tay mình.
“Vẫn ổn, chỉ là cường độ huấn luyện quá
nhẹ nhàng, hoàn toàn không phù hợp với trình độ của tôi!”. Lâm Hàm vừa
dồn thức ăn vào miệng vừa hàm hồ nói.
Có lẽ do quá đói, cho nên thức ăn hôm nay đối với cậu đặc biệt ngon miệng, ăn no rồi vẫn còn muốn ăn tiếp.
Cậu nghĩ, nếu không phải hằng ngày vẫn luôn đều đặn huấn luyện thì với cái
trình độ vỗ béo này của Mục Diệc Thần, không lâu sau cậu sẽ lăn luôn
mất.
"Có lẽ em chưa rõ lắm nhỉ? Quân Bộ chú trọng về mảng điều khiển cơ giáp, chính vì vậy chỉ cần thể lực đạt vào tầm trung là ổn.
Bởi vì khi đối diện với Trùng tộc, chỉ có cơ giáp mới chống chọi nổi mà
thôi. Chính vì vậy các buổi huấn luyện thể lực cũng sẽ giảm bớt.
Có lẽ vài hôm nữa sẽ đến phần làm quen với cơ giáp. Cái này cũng không quá khó, em chỉ cần chú ý đến độ nhạy bén của não, động tác tay linh hoạt,
tinh thần lực thoải mái là có thể điều khiển được rồi.
Với thực
lực của em, tôi tin sẽ không có gì quá khó khăn. Lúc đó nếu như giải
quyết xong công việc, tôi sẽ là người huấn luyện cho lớp của em!".
Mục Diệc Thần gạt đi hạt cơm dính trên khóe miệng của Lâm Hàm, thấy cậu
không để ý, hắn liền rất tự nhiên mà cho luôn hạt cơm vào miệng mình.