Trương Mặc Thâm còn phải tăng ca liên tục mấy ngày nữa, trong thời gian đó,
Khúc Hoàn Hoàn mang quần áo và đồ dùng cá nhân cho anh. Nhờ có đám bạn
trong nhóm ngăn cản đến nỗi rát cổ bỏng họng, cô cũng không tự nấu cơm
cho Trương Mặc Thâm nữa mà toàn gọi giao đồ ăn đến công ty luôn để anh
đỡ mất công lo nghĩ về mấy chuyện kiểu này.
Trương Mặc Thâm quá bận nên ngay cả chương mới của cô mà anh cũng không kịp
theo dõi. Vì thế mấy ngày nay Khúc Hoàn Hoàn không có hứng viết, thường
hay ủ rũ chán chường, may mà phần dàn ý đã sửa trước đó còn có thể dùng
được thêm một thời gian nữa. Hôm nào cũng thế, Khúc Hoàn Hoàn gõ chương
mới cho ngày hôm ấy xong thì không làm gì nữa, chỉ nằm trên giường ôm
điện thoại sống trong mơ màng. Cô vui vẻ cày hết tất cả các bộ phim đã
lưu mà chưa kịp xem, từ sáng đến tối, ngoại trừ lúc phải gõ chữ và tập
thể dục ra, thời gian còn lại, Khúc Hoàn Hoàn không ăn uống thì cũng xem TV.
Nếu Trương Mặc Thâm không liên tục giám sát việc tập thể dục của Khúc Hoàn
Hoàn, bắt cô phải gửi ảnh đúng hạn thì e là cô cũng chẳng thèm chạy bộ
nữa luôn.
Thời gian nhàn rỗi nhanh chóng qua đi, đến khi cô cày xong tất cả các bộ
phim truyền hình, cuối cùng Trương Mặc Thâm cũng có thời gian rảnh để về nhà.
“Có lẽ trong một thời gian ngắn nữa tổng giám đốc Hoắc chưa về được đâu,
bởi vì bạn gái của anh ấy ra nước ngoài rồi, mà cô ấy vừa đi là mất tích luôn, tổng giám đốc Hoắc phải đuổi theo cô ấy.” Trương Mặc Thâm kể:
“Mặc dù bây giờ anh ấy đã tìm được cô Bạch nhưng cô ấy lại chưa xử lý
xong chuyện ở nước ngoài, hơn nữa bây giờ cô ấy còn đang mang thai nữa,
vậy nên tổng giám đốc Hoắc phải ở lại đó để chăm sóc. ”
Khúc Hoàn Hoàn vừa mới vui vẻ chưa được bao lâu thì lại bắt đầu trách móc:
“Có nghĩa là anh còn phải tăng ca thêm một thời gian nữa á?”
“Đúng thế.”
“Vậy… bao giờ tổng giám đốc Hoắc của các anh mới về?”
“Ít thì nửa tháng, nhiều thì mấy tháng.” Trương Mặc Thâm khoanh tay, anh
cũng hết cách: “Công việc của cô Bạch ở nước ngoài có thỏa thuận bảo
mật, bọn anh cũng không biết quá nhiều, có lẽ tổng giám đốc Hoắc sẽ về
cùng cô Bạch.”
Bây giờ mới chỉ có mấy ngày trôi qua mà Khúc Hoàn Hoàn đã cảm thấy không
thể chịu được. Cô thở dài một hơi, buồn bã than thở: “Nếu em có thể đến
công ty với anh thì tốt quá.”
Trương Mặc Thâm sửng sốt.
“Vậy thì ngày nào em cũng có thể nhìn thấy anh, nhưng mà như thế sẽ gây thêm phiền phức cho anh. Hơn nữa em cũng không phải người của Hoắc thị,
không được phép đi vào…” Khúc Hoàn Hoàn nói xong thì lập tức thở dài.
Từ tiết kiệm thành xa xỉ thì dễ, nhưng ngược lại mới khó. Trước kia Khúc
Hoàn Hoàn cũng đã độc thân hai mươi mấy năm, nhưng khi vừa mới hẹn hò
với Trương Mặc Thâm, cô đã có thể nhanh chóng thích nghi với giờ giấc
làm việc và nghỉ ngơi của anh, không thấy khó chịu chút nào. Bây giờ cô
không thể ở bên Trương Mặc Thâm mỗi tối, thậm chí còn chẳng có thời gian nhắn tin qua WeChat, Khúc Hoàn Hoàn thử cố gắng trong vài ngày, nhưng
cô không thể nào quen nổi, chỉ cần có thời gian rảnh rỗi là lại bắt đầu
mong muốn Trương Mặc Thâm có thể ở cạnh mình mãi thôi.
Nhưng Trương Mặc Thâm rất bận, dù anh có muốn về nhà đi chăng nữa cũng không
được, trong công ty còn nhiều việc chưa xong, nếu anh tự ý bỏ việc về
nhà, chắc chắn Dương Xảo Mạn sẽ chạy ngay đến đây để lôi thẳng anh tới
công ty.
“Anh xin lỗi, đợi tổng giám đốc Hoắc về, anh sẽ xin nghỉ phép một thời
gian.” Trương Mặc Thâm áy náy nhìn cô: “Đến lúc ấy em muốn ở bên cạnh
anh bao lâu đều ok hết, tổng giám đốc Hoắc đã hứa rồi, khi nào anh ấy
về, anh nghỉ kiểu gì cũng được, lúc đó em muốn chơi bao lâu thì mình
chơi bấy lâu, anh sẽ không cần phải làm việc gì nữa.”
Khúc Hoàn Hoàn cũng không phải kiểu người cố tình gây sự, hơn nữa Trương Mặc Thâm tăng ca nhiều nên cũng mệt mỏi, hai người chỉ trò chuyện thêm vài
câu nữa rồi cô nhanh chóng đuổi Trương Mặc Thâm về nhà ngủ.
Đến ngày hôm sau, khi Khúc Hoàn Hoàn rời giường, quả nhiên Trương Mặc Thâm lại phải đi làm và tiếp tục tăng ca.
Cô cứ tưởng Trương Mặc Thâm sẽ chỉ tăng ca thêm một tuần nữa thôi là xong, không ngờ anh lại tăng ca hết tuần này đến tuần khác, tính ra thì anh
phải tăng ca tận một tháng lận!
Khúc Hoàn Hoàn chờ đến mức sắp phát điên đến nơi: “Bình thường có ai lại
tăng ca lâu như vậy cơ chứ? Thậm chí anh chẳng có nổi một ngày nghỉ tử
tế, hơn nữa lại còn phải qua đêm ở công ty luôn, tổng giám đốc Hoắc của
các anh ở nước ngoài vui vẻ với người đẹp, còn anh thì đến cả nhà cũng
không được về!” Cô đã phải gọi đồ ăn suốt một tháng, đồng thời cũng
không được ở bên Trương Mặc Thâm một tháng rồi đấy.
Trương Mặc Thâm vội vàng dỗ cô: “Tổng giám đốc Hoắc sắp về rồi mà, lần gần đây nhất bọn anh liên lạc, cô Bạch đã giải quyết xong công việc bên đó rồi, em xem, cô Bạch đang mang thai, tổng giám đốc Hoắc bỏ cô ấy ở đó một
mình cũng không yên tâm, đúng không?”
Khúc Hoàn Hoàn vẫn rất giận: “Nhưng anh… anh bận như vậy mà không biết kiếm
được bao nhiêu tiền nữa, rõ ràng anh có thể… sống thoải mái hơn mà. Hơn
nữa, thành tích của quyển tiểu thuyết anh viết cũng đâu có tệ, một quyển sách bằng cả một năm tiền lương của anh đấy, không thì… không thì để
em, để em nuôi anh cũng được!”
Trương Mặc Thâm: “…”
Khúc Hoàn Hoàn vội vàng chạy về nhà mình, lục tung đồ đạc lên để tìm cuốn sổ tiết kiệm, sau đó quay lại và chỉ vào mặt sổ có viết số dư cho Trương
Mặc Thâm xem: “Anh nhìn đi! Bằng này là đủ cho chúng ta sống cả đời
rồi!”
Bình thường Khúc Hoàn Hoàn cũng không mua sắm quá nhiều, tất cả số tiền kiếm được trong những năm qua vẫn luôn mang đi gửi tiết kiệm, đến bây giờ đã tích góp được một con số trên trời.
Trương Mặc Thâm yên lặng nhận lấy rồi nhìn lướt qua, anh bỗng cảm thấy tôn nghiêm đàn ông của mình bị tổn thương nghiêm trọng.
Anh khó khăn dời mắt khỏi dãy số ấy, kiểm soát lý trí rồi nhét cuốn sổ tiết kiệm vào tay Khúc Hoàn Hoàn, anh đứng do dự tại chỗ một lát, cuối cùng
quyết tâm cầm áo khoác ra cửa.
“Anh đi làm đây.”
Khúc Hoàn Hoàn: …???
Sau đó chẳng phải là anh nên vui sướng từ chức rồi trở thành một cặp đôi tác giả vui vẻ với cô sao?
Khúc Hoàn Hoàn ôm sổ tiết kiệm của mình, trơ mắt nhìn chiếc xe của anh rời
khỏi tiểu khu, đến khi đuôi xe khuất hẳn khỏi tầm mắt mà cô vẫn chưa
phản ứng kịp.
Chẳng lẽ cô kiếm được ít quá?
…
Sau hơn một tháng, cuối cùng Khúc Hoàn Hoàn cũng chờ được đến ngày tổng giám đốc Hoắc trở về.
Quả nhiên Trương Mặc Thâm nói được làm được, sau khi liên tục tăng ca hơn
một tháng, anh đã nhanh chóng xin nghỉ dài hạn nhằm bù đắp lại khoảng
thời gian không được nghỉ ngơi trước kia, thậm chí anh còn xin nghỉ
nhiều hơn vài ngày, không chỉ vậy, anh còn nhận được khá nhiều phí tăng
ca, đủ để đưa Khúc Hoàn Hoàn đi chơi thoải mái một lần.
Hai người nhanh chóng chọn một địa điểm, sắp xếp hành trình, đặt trước
khách sạn và vé máy bay, đến ngày nghỉ thứ ba của Trương Mặc Thâm thì
lập tức khởi hành.
Ở nhà liên tục suốt hơn một tháng, cuối cùng cũng có cơ hội được thân mật với bạn trai, Khúc Hoàn Hoàn gần như dính chặt lấy Trương Mặc Thâm,
không nỡ buông tay dù chỉ một chút khiến Trương Mặc Thâm bị dọa chết
khiếp, thậm chí còn đi tìm nhiệt kế đo thân nhiệt cho cô nữa, sau khi
chắc chắn Khúc Hoàn Hoàn không bị bệnh thì anh mới yên lòng.
Điểm đến của hai người là một hòn đảo tại nước ngoài, họ đặt phòng ở một
khách sạn ven biển, đứng trước cửa sổ trong phòng khách sạn là có thể
nhìn thấy đại dương bao la rộng lớn và xanh thẳm.
Đã lâu lắm rồi Khúc Hoàn Hoàn chưa đi đâu xa như thế, sau khi cất hành lý
cẩn thận, cô ôm phao chạy như điên về phía bờ biển, chuyện không biết
bơi cũng không ngăn cản được niềm yêu thích của cô đối với biển. Khúc
Hoàn Hoàn buộc phải ôm lấy phao rồi kéo Trương Mặc Thâm ra chỗ nước cạn
chơi chứ không dám mò ra chỗ nước sâu, chỉ như thế thôi mà cũng chơi hơn nửa ngày rồi.
Vào buổi tối lúc sắp đi ngủ, Khúc Hoàn Hoàn mới phát hiện ra một vấn đề,
Trương Mặc Thâm chỉ đặt một phòng, mặc dù có hai giường nhưng dù sao vẫn chung phòng, điều này khiến cô căng thẳng một lúc lâu, trong đầu toàn là
những cảnh phim đầy màu sắc, lúc cô vén chăn nằm trên giường, cơ thể
càng trở nên cứng nhắc, còn chuẩn bị sẵn sàng cho cảnh phim đầy màu sắc
thành hiện thực.
Nhưng cô đợi một lúc lâu, sau khi Trương Mặc Thâm tắm rửa xong đi ra, anh chỉ nói một câu chúc ngủ ngon rồi tắt đèn đi ngủ.
Khúc Hoàn Hoàn: ???
Em hồi hộp lâu như vậy mà anh chỉ nói với em mỗi thế thôi ư???
“À đúng rồi.” Trương Mặc Thâm đột nhiên lên tiếng.
Trái tim của Khúc Hoàn Hoàn vừa thả lỏng lại bắt đầu đập rộn ràng, cô duỗi thẳng người, căng thẳng hỏi: “Gì thế anh?”
“Hải sản với hoa quả ở đây cũng ngon lắm, hôm nay không có cơ hội, hay ngày mai chúng ta đi nếm thử nhé.”
Cô lại đợi thêm một lúc nữa nhưng chỉ đợi được tiếng hít thở dần trở nên đều đều ở bên cạnh.
Kết quả là hôm sau, đen đủi thế nào mà trời lại mưa.
Khúc Hoàn Hoàn nhìn thời tiết bên ngoài, cô buồn rầu than thở: “Đi biển chơi thì ngoài tắm biển ra cũng chẳng có gì vui, bây giờ lại còn mưa, trong
khách sạn cũng có hoa quả và hải sản, mà chúng ta không thể ăn hết trong một ngày được, không lẽ chúng ta phải đợi trong khách sạn cả ngày hay
sao?”
“Hay là chúng ta viết truyện đi.” Trương Mặc Thâm đề nghị.
“… Hả?”
“Anh đã định làm vậy từ lâu rồi.” Sau khi Trương Mặc Thâm vừa dứt lời, anh
lấy máy tính của cả hai từ trong vali ra, mở từng cái một lên, cắm điện
vào, sau đó mới mở phần mềm soạn thảo văn bản trong máy tính, cuối cùng
là đặt một chiếc trước mặt mình, chiếc còn lại cho Khúc Hoàn Hoàn.
Khúc Hoàn Hoàn ngây ra như phỗng.
“Em thấy không, một nơi có khung cảnh đẹp như này, vừa ngắm đã rất có cảm
hứng sáng tác rồi nhỉ?” Trương Mặc Thâm cảm thán: “Sáng tác ở đây chắc
hẳn dễ chịu hơn ở nhà nhiều.”
Khúc Hoàn Hoàn: “…”
Anh lên kế hoạch hẹn hò với bạn gái chỉ vì điều này ư?!
Đồ tắm đâu? Bãi cát đâu? Cơ bụng sáu múi đâu?! Mất công em chờ cả một đêm đấy nhé!
Khúc Hoàn Hoàn khó khăn nuốt nước bọt, cố gắng ngăn cản anh: “Anh xem này,
khó có cơ hội được đến đây chơi, nếu không đi đây đi đó thì không phải
đáng tiếc quá sao? À, còn nữa, quyển… quyển “Cô vợ xinh đẹp mang thai bỏ trốn của tổng tài” của anh ấy… Vất vả lắm mới viết xong, sách cũng xuất bản rồi, có phải bây giờ anh nên đi chơi cho thật thoải mái không, chứ
còn gì để viết nữa đâu.”
“Không, anh có ý tưởng mới.” Trương Mặc Thâm nghiêm túc trả lời: “Anh định viết tiểu thuyết mới, là phần tiếp theo của “Mang thai bỏ trốn”, dựa theo
tình tiết trước đó, sau khi nữ chính sinh con xong, cô và nam chính lại
xảy ra mâu thuẫn mới, hai người tranh cãi không ngừng, trong cơn nóng
giận quyết định ly hôn, không ngờ có chuyện ngoài ý muốn xảy ra khiến nữ chính gặp tai nạn mất trí nhớ, quên đi những việc trước kia của mình,
sau mấy năm, cô ấy lại dùng một thân phận mới xuất hiện trước mặt nam
chính… Em cảm thấy thế nào?”
Khúc Hoàn Hoàn: …
Quyển sách cay mắt như thế mà anh còn có thể viết phần tiếp theo ư?!