Khúc Hoàn Hoàn liên
tục đăng truyện lên mạng, thường thì số lượng chữ trong truyện nam tần
không hề ít, một bộ truyện có thể lên tới vài triệu chữ, hiện tại đã có
một vài truyện xuất bản thành sách, chắc cũng phải được mười quyển hoặc
hơn. Tuy hiện tại cô vẫn tiếp tục đăng truyện trên mạng nhưng nhờ có
danh tiếng của Loan Cung Ẩm Vũ, lại thêm quyển truyện này đang khá hot
nên cô đã ký hợp đồng từ lâu, bây giờ mấy bộ truyện trước đó đều được
xuất bản hết rồi.
Vừa khéo gần đây có một trong những quyển sách được phát hành, lúc trước
Khúc Hoàn Hoàn cũng tranh thủ quảng cáo nó trên Weibo nhưng giờ lại quên béng đi, vậy nên lúc thấy quyển sách trên tay Trương Mặc Thâm, cô cảm
thấy vô cùng kinh ngạc.
Không biết Trương Mặc Thâm đã đọc truyện của Loan Cung Ẩm Vũ trên mạng bao
nhiêu lần rồi mà đến giờ vẫn cứ háo hức như lần đầu đọc. Nội dung xuất
bản đã được biên tập và có phần hay hơn bản trên mạng, một số chi tiết
chưa ổn đã được Khúc Hoàn Hoàn sắp xếp lại, dường như Trương Mặc Thâm
đang nhớ lại khoảng thời gian đầu theo dõi nên càng thấy hào hứng.
Bạn gái ngồi bên cũng là fan của anh Loan, vì trong nhà sách không thể lớn
tiếng nên anh hạ thấp giọng, thì thầm với Khúc Hoàn Hoàn: “Lúc đầu khi
theo dõi truyện, anh thích nhất là đoạn này.” Anh chỉ vào một chỗ trong
tiểu thuyết: “Khi ấy đúng lúc công ty đang xảy ra chuyện, mỗi ngày tổng
giám đốc Hoắc đều tăng ca, anh cũng tăng ca theo, tới tận đêm khuya mới
về đến nhà, trong khoảng thời gian còn lại thì cùng lắm liếc mắt đọc qua chương mới đăng rồi đi ngủ… Những đoạn khác anh có thể không nhớ nhưng
trải nghiệm của nhân vật chính vào thời điểm đó thì lại nhớ rõ mồn một.”
Khúc Hoàn Hoàn lại gần và nhìn lướt qua, đoạn này là khoảng thời gian nhân
vật chính chạy trốn khỏi cảnh ngộ éo le, đó là đoạn cao trào nhỏ giữa
truyện, không chỉ độc giả thấy hào hứng mà chính cô cũng không ngoại lệ, ngày nào đám bạn trong nhóm chat cũng thúc giục, cứ vừa ngoi lên là sẽ
bị đuổi đi viết truyện, thậm chí cô còn bị cấm trò chuyện đến khi đoạn
cao trào này kết thúc mới thôi.
Khúc Hoàn Hoàn vuốt mũi, ngoài mặt rất phối hợp ừ một tiếng, thực tế thì
trong lòng đã cô đã sung sướng cười ngoác miệng đến mang tai rồi và đang đợi Trương Mặc Thâm khen mình thêm vài câu.
Hồi trước Trương Mặc Thâm khen cô trên danh nghĩa là độc giả, bây giờ không giống vậy nữa, anh đã là bạn trai của cô rồi mà! Ngày nào độc giả cũng
khen cô, nhưng người bạn trai Trương Mặc Thâm này vẫn chưa công khai
khen cô lần nào đâu đấy.
Khúc Hoàn Hoàn ngửa đầu mong đợi, hai mắt long lanh nhìn anh.
Nhưng Trương Mặc Thâm lại không nhận ra, anh đứng dậy lấy một quyển sách nào
đó trên giá rồi lại chỉ vào một đoạn trong đấy, nói: “Còn đoạn này nữa,
anh cũng rất thích, khi ấy anh theo tổng giám đốc Hoắc đi công tác, kết
quả đối phương nuốt lời và hợp tác với người khác, anh với tổng giám đốc Hoắc chạy qua chạy lại suốt, cuối cùng cũng đòi được hợp đồng… Khoảng
thời gian đó, ngày nào anh cũng đọc tiểu thuyết của anh Loan để thả lỏng tinh thần…”
“…”
Khúc Hoàn Hoàn: Em muốn anh khen em! Khen em cơ mà! Không muốn anh nhớ lại những ký ức vui vẻ khi đọc truyện đâu!
Khúc Hoàn Hoàn vô cùng bực bội, không nỡ đấm Trương Mặc Thâm nên phải đấm
vào con gấu bông vài cái, lại tức giận thò tay giật cái tai gấu trên đầu Trương Mặc Thâm rồi tưởng tượng như mình đang véo anh.
Cô giả vờ bình tĩnh hỏi: “Anh thích Loan Cung Ẩm Vũ lắm đúng không?”
“Đúng vậy.” Trương Mặc Thâm vuốt ve hình vẽ trên bìa sách, ánh mắt đầy dịu
dàng: “Anh Loan là tác giả anh thích nhất, lúc ấy anh vừa tốt nghiệp
chưa lâu, mới vào công ty nên không hiểu gì nhiều, đúng lúc biết được
anh Loan cũng mới viết truyện, nói chung bọn anh đều là những người mới, thế nên bắt đầu theo dõi truyện của anh ấy, quả thật anh Loan viết rất
hay, còn hay hơn cả những tác giả lão làng, anh không nhìn lầm anh ấy,
sau này khi đã nổi tiếng rồi, không như các tác giả khác, anh ấy vẫn duy trì việc mỗi ngày viết mười nghìn chữ, chất lượng không hề giảm… không
đúng…” Trương Mặc Thâm đột ngột dừng lại.
Khúc Hoàn Hoàn vui vẻ nghe được một nửa, đến đây thì lập tức ngẩng đầu lên.
Trương Mặc Thâm nghiến răng: “Gần đây anh Loan nói rằng mình đang yêu đương, khoảng thời gian trước, anh ấy còn dám nợ chương!”
Khúc Hoàn Hoàn: “…”
Khúc Hoàn Hoàn hơi chột dạ nên quay đầu sang một bên.
Chuyện này… Nói sao nhỉ… Không lẽ lại nói vì hôm ấy cô và Trương Mặc Thâm ra
ngoài chơi? À, lúc đó cô và Trương Mặc Thâm vẫn đang trong mối quan hệ
hàng xóm bình thường mà, vì không thể để lộ thân phận, cô mới cố ý không mang laptop theo. Cô không muốn Trương Mặc Thâm phát hiện ra mình là
Loan Cung Ẩm Vũ…
“Ngoài lần đó ra, chẳng phải anh Loan không nợ chương nữa sao?” Khúc Hoàn Hoàn vội vàng biện hộ cho mình: “Anh thấy đó, gần đây lúc nào anh Loan cũng
năng suất gấp đôi, em nghe nói người yêu của anh Loan là fan anh ấy… Vì
bạn trai của mình mà ngày nào anh Loan cũng cố gắng viết nhiều hơn, thế
còn chưa đủ à?
Khúc Hoàn Hoàn suýt nữa cảm động đến nỗi bật khóc!
Vì để thỏa mãn khát vọng đọc truyện mới của Trương Mặc Thâm, mỗi ngày cô
đều tăng tốc độ đánh máy, cứ vừa mở mắt ra là gõ chữ, ăn cơm xong lại gõ chữ, trừ lúc Trương Mặc Thâm về nhà thì không có lúc nào dám nghỉ tay,
ngay cả nhóm bạn trong nhóm cũng không sẵn lòng thi viết với cô.
Nghĩ lại thì cô sắp rơi lệ vì sự chuyên nghiệp của bản thân đến nơi rồi đây này.
“Bạn trai của anh Loan cũng là fan của anh ấy ư?” Trương Mặc Thâm hơi ngạc
nhiên, dường như nghĩ tới điều gì đó, cúi đầu suy nghĩ một lúc lâu, anh
đảo mắt nhìn quanh, thấy không gian yên tĩnh mới ghé sát vào tai Khúc
Hoàn Hoàn, thì thầm hỏi: “Em cũng viết tiểu thuyết nên chắc hẳn sẽ biết
rất nhiều chuyện mà độc giả không biết đúng không?”
Khúc Hoàn Hoàn mờ mịt: “Anh đang muốn nói đến điều gì?”
Trương Mặc Thâm càng cẩn thận, thấp giọng hơn nữa: “Anh Loan… có phải là gay không? Anh ấy có… bạn trai ư?”
Khúc Hoàn Hoàn: “…”
Khúc Hoàn Hoàn: Không phải đâu, anh Loan thẳng đến mức không thể thẳng hơn,
cùng lắm cũng chỉ liếc mắt nhìn mấy cô gái xinh xắn trên đường thôi,
bình thường còn hay gọi idol là chồng mình nữa cơ… Ai nói anh Loan là
con trai thế, cô là con gái mà!
Nhưng Khúc Hoàn Hoàn không thể nói ra được, trên thế giới này, số người biết
Loan Cung Ẩm Vũ là con gái rất hiếm hoi, ngay cả đám bạn trong nhóm chat đã quen biết nhau bảy, tám năm kia còn không biết cô là con gái mà.
Khúc Hoàn Hoàn ậm ờ nói nước đôi: “Đúng, anh Loan có bạn trai…”
Ngay sau đó có thể nhận ra tâm trạng Trương Mặc Thâm xuống dốc bằng mắt
thường, dường như đôi tai gấu trên đầu cũng xìu xuống, rủ lên làn tóc
mềm.
Khúc Hoàn Hoàn lập tức cuống lên: “Sao vậy? Không lẽ anh không thích gay à?
Tuy rằng anh Loan có bạn trai nhưng anh ấy vẫn có thể viết loại tiểu
thuyết mà anh thích mà, anh đâu cần… đâu cần phải ủ rũ thế chứ…?”
“Không phải.” Trương Mặc Thâm mất mát lên tiếng: “Nếu như biết sớm hơn thì tốt rồi.”
Khúc Hoàn Hoàn: ???
Sớm hơn là ý gì?
Biết sớm hơn thì anh có cơ hội ư??? Mẹ nó, anh không phải trai thẳng à???
Anh nghĩ gay thì ai cũng để ý chắc? Anh Loan có đôi mắt tinh tường lắm đấy, nếu không tại sao anh ấy… cô ấy… cô ấy có thể thích anh chứ?
Khúc Hoàn Hoàn cảm thấy mình sắp nhồi máu cơ tim đến nơi rồi. Cô xoay người
ôm lấy con gấu siêu to khổng lồ kia, cực kỳ phẫn nộ đấm vài cái, vô cùng mong mỏi thứ mình đang hành hạ chính là người đàn ông đeo tai gấu kia.
“Nếu anh biết anh Loan sớm hơn một chút cũng đâu làm được gì.” Trương Mặc
Thâm giật cái tai trên đầu cô, buồn cười lên tiếng: “Tuy rằng anh thích
anh Loan nhưng em đang nghĩ đi đâu thế? Cho dù thật sự quen biết nhau
thì cùng lắm anh cũng chỉ xin chữ ký thôi, chẳng lẽ còn dâng hiến thân
mình cho anh ấy ư?”
Khúc Hoàn Hoàn quay người lại cười nịnh nọt với anh.
“Chúng ta bắt đầu hẹn hò chưa được bao lâu mà em đã nghĩ anh thay lòng rồi à?” Trương Mặc Thâm xoa đầu cô: “Em tin tưởng anh hơn một chút được không?”
Khúc Hoàn Hoàn chột dạ gật đầu đồng ý.
Trương Mặc Thâm thở dài: “Anh hiểu loại tiểu thuyết em viết có hơi đặc biệt,
nhưng mà đừng biến người bên cạnh mình thành những nhân vật đó, nói thế
nào đi chăng nữa thì anh cũng là bạn trai của em…”
Khúc Hoàn Hoàn khiêm tốn gật đầu, tuy trong lòng thấy hơi kỳ quái nhưng vừa
rồi do cô hiểu nhầm trước nên không dám nhắc tới vấn đề này nữa.
Bọn họ ở trong nhà sách suốt buổi sáng, trước khi đi, Trương Mặc Thâm còn
mua hai quyển sách mới xuất bản của Loan Cung Ẩm Vũ, một quyển cho mình, quyển còn lại cho Khúc Hoàn Hoàn… Anh để ý thấy kệ sách nhà Khúc Hoàn
Hoàn có không ít tiểu thuyết của Loan Cung Ẩm Vũ, gần như là sưu tầm đủ
bộ, bạn gái mình cũng là fan của anh Loan, sách mới xuất bản sao có thể
thiếu phần của cô chứ.
Khúc Hoàn Hoàn cõng con gấu bông siêu to khổng lồ trên lưng lẽo đẽo theo
sau, trong lòng chỉ muốn lấy điện thoại ra chụp bóng lưng phía trước.
Trương Mặc Thâm vẫn còn băn khoăn về chuyện kia, anh lo lắng dừng chân, đợi cô đi song song với mình thì mới bắt đầu nhắc lại.
“Hơn nữa, cứ coi như anh thích đàn ông thật đi chăng nữa… Anh cũng hiểu, đa
phần các tác giả mạng đều là trạch nam và trạch nữ, họ không biết chăm
sóc bản thân, cũng không quá quan tâm đến hình tượng của mình. Nói không chừng họ toàn là những người lôi thôi lếch thếch, một ngày ba bữa nếu
không gọi đồ ăn ngoài thì chỉ có mì gói, có khi cả tuần không dọn dẹp
nhà cửa, việc ăn uống hàng ngày toàn mua qua mạng, nửa tháng không ra
khỏi cửa, quanh năm ít gặp người ngoài, nghiêm trọng hơn nữa là tách
khỏi xã hội, hướng nội, không giao tiếp với người lạ… Không chỉ mỗi vấn
đề vệ sinh, ngay cả khi là người nghiêm khắc với bản thân thì kiểu gì
cũng sẽ nhiễm một vài thói quen xấu khi đã quen với nó, cho dù anh Loan
khác hẳn những người đàn ông đó thì kiểu gì cũng sẽ có một số điểm tương đồng…” Trương Mặc Thâm nói xong, tiếng nói chậm rãi thấp xuống, sau đó
dần im lặng.
Anh chợt nghĩ đến điều gì đó, quay lại nhìn cặp tai gấu trên đầu Khúc Hoàn Hoàn, nét mặt đờ đẫn.