Trương Mặc Thâm không
lái xe vào thẳng khách sạn mà chỉ tìm chỗ đỗ xe rồi dừng ở đó. Sau đó,
anh lấy điện thoại di động ra nhắn tin cho Khúc Hoàn Hoàn, báo cô biết
là anh đã đến.
Khúc Hoàn Hoàn mới bước vào phòng với Hà Mộng Thanh thì đã có người tinh mắt nhìn thấy rồi đi tới. Sau đó, mọi người nhanh chóng vây quanh hai
người. Lúc đầu Khúc Hoàn Hoàn còn muốn chạy trốn, nhưng các bạn học cũ
đã lập tức giữ cô lại để nói chuyện nên cô không có cơ hội.
Không khí của buổi họp lớp đã được đẩy lên cao trào, tất cả mọi người đều rất hào hứng. Dù chỉ là tình nghĩa bạn cùng lớp mấy năm cũng khiến mọi
người quan tâm tới nhau hơn, cho nên dù vẻ ngoài của Khúc Hoàn Hoàn
không thu hút đến thế nào đi chăng nữa thì vẫn bị bạn bè kéo lại để trò
chuyện.
“Khúc Hoàn Hoàn, bây giờ cậu đang làm nghề gì thế?” Có người hỏi.
Một người bạn cùng phòng ngồi chung bàn với cô lúc nãy nghe vậy thì lập tức mở miệng chen vào: “Bây giờ Hoàn Hoàn vẫn còn viết tiểu thuyết, đúng
không Hoàn Hoàn?”
“À… phải.”
Khác với phản ứng của cô bạn cùng phòng, đôi mắt của người bạn kia sáng rực
lên, hứng thú hỏi tiếp: “Bình thường tớ hay đọc tiểu thuyết nên cũng có
biết một chút, cậu chuyên viết thể loại nào vậy? Chắc thu nhập của cậu
không tệ lắm phải không?”
“Không đâu, khéo thu nhập của Hoàn Hoàn chỉ đủ sống thôi ấy chứ.” Bạn cùng
phòng lại mỉa mai cô: “Không giỏi như cậu nói đâu, phải không Hoàn
Hoàn?”
Người kia nhìn bạn cùng phòng của Khúc Hoàn Hoàn một cái, nhưng cũng không
dừng chủ đề này lại, sau đó lại liếc Khúc Hoàn Hoàn, trong mắt tỏ vẻ
nghi ngờ. Ngay cả Hà Mộng Thanh đứng cạnh cũng phải nhìn sang, ánh mắt
như muốn hỏi: Thì ra cậu đang làm việc này à?
Khúc Hoàn Hoàn không hợp với bầu không khí kiểu này nên cô chỉ trả lời đầy nhạt nhẽo: “Tớ chỉ… kiếm được chút tiền thôi.”
“Bút danh của cậu là gì vậy? Để hôm nào tớ đọc thử xem?”
Trong lòng Khúc Hoàn Hoàn căng thẳng, cô đang định dùng bút danh Mèo Hồng
Đáng Yêu để trả lời thì lại nghĩ ngay đến Trương Mặc Thâm. Việc cô giả
mạo Mèo Hồng Đáng Yêu đã bị Trương Mặc Thâm phát hiện mất rồi, hơn nữa
cô cũng đồng ý với anh là sẽ không dùng tên Mèo Hồng Đáng Yêu làm bia
đỡ đạn nữa. Bỗng nhiên không kiếm được cái cớ nào, Khúc Hoàn Hoàn ấp úng chưa trả lời.
Chắc chắn cô không thể nói mình chính là Loan Cung Ẩm Vũ.
Bạn cùng phòng lại mỉa mai: “Hoàn Hoàn toàn viết mấy truyện tổng tài vớ vẩn thôi, chắc chắc đàn ông các cậu không thích đọc đâu, toàn là truyện cho mấy đứa con gái mới lớn ấy mà.”
Người bạn kia lại nhìn cô bạn cùng phòng này một cái, hình như không có hứng thú gì nữa nên bỏ qua đề tài này luôn.
Khúc Hoàn Hoàn lập tức thở dài một hơi, cảm kích nhìn cô bạn cùng phòng.
Trọng tâm câu chuyện lại quay về Hà Mộng Thanh, cô ấy trẻ tuổi và xinh đẹp,
lần họp lớp này có không ít người dẫn theo bạn trai hoặc bạn gái của
mình tham gia, vài người có cả con rồi, vậy mà Hà Mộng Thanh lại chỉ đi
một mình. Hồi còn đi học, có không ít bạn nam thầm mến cô ấy, đến tận
bây giờ vẫn có không ít người muốn tiến tới.
“Hoa khôi Hà đẹp như vậy, chắc là đã có bạn trai rồi nhỉ?” Có ai đó hỏi.
Hà Mộng Thanh thản nhiên trả lời: “Tớ chưa có.”
Đám đàn ông độc thân càng tỏ ra ân cần hơn.
“Ôi, tiếc thật đấy, hoa khôi của chúng ta xinh như thế này cơ mà. Hay cậu
vừa chia tay người yêu? Thật ra tớ cũng quen biết khá nhiều đối tượng
tốt! Để tớ giới thiệu cho cậu một người nhé? Chẳng phải có người từng
nói: “Phương pháp tốt nhất để vượt qua một mối tình thất bại là bắt đầu
một mối tình mới” hay sao?”
Hà Mộng Thanh nhìn thoáng qua người đó rồi từ chối.
Khúc Hoàn Hoàn tò mò nhìn cô ấy. Cô không biết nhiều về Hà Mộng Thanh, lần
gặp nhau ở khu du lịch sinh thái nông nghiệp, Hà Mộng Thanh còn định ra
tay với Trương Mặc Thâm, nhưng sau khi hiểu hơn về anh, cô ấy lập tức từ bỏ quyết định này. Hơn nữa ngay sau đó, lúc hai người gặp nhau ở bãi đỗ xe, bên cạnh Hà Mộng Thanh còn xuất hiện thêm một người đàn ông cơ mà.
Hóa ra người đó không phải bạn trai của cô ấy sao? Hay là đã chia tay rồi?
Từ lúc hai người gặp nhau tại khu du lịch sinh thái nông nghiệp đến bây
giờ cũng mới qua một khoảng thời gian ngắn thôi mà, chia tay nhanh vậy
cơ à?
Ánh mắt Khúc Hoàn Hoàn nhìn cô ấy lập tức thay đổi.
Cô nàng xinh đẹp này thật phóng khoáng, chia tay bạn trai mới quen mà cũng ngầu chết đi được! Đã thế lại còn vừa đẹp vừa giỏi, sao trên thế giới
lại có con người hoàn hảo như vậy cơ chứ? Khúc Hoàn Hoàn lắc đầu cảm
thán, không như cô, ngoài tiền ra thì chẳng có gì cả. Lớn đến chừng này
rồi mà ngay cả người theo đuổi cũng không có.
Bỗng nhiên, gương mặt của Trương Mặc Thâm lại xuất hiện trong đầu cô.
Khúc Hoàn Hoàn giật mình, lại lắc đầu mạnh hơn.
Bên cạnh có người thấy cô như vậy bèn quan tâm hỏi han: “Khúc Hoàn Hoàn, cậu sao thế? Cậu cảm thấy không khỏe à?”
“Tớ…”
Khúc Hoàn Hoàn vẫn chưa nói xong thì đã nhanh chóng bị cắt ngang, Hà Mộng
Thanh kéo tay của Khúc Hoàn Hoàn lại, không cho cô giải thích rồi dìu cô sang bên cạnh: “Tớ đưa cậu sang bên kia nghỉ ngơi chút nhé.”
“Ơ? Tớ…” Cô có bị làm sao đâu…
Khúc Hoàn Hoàn còn chưa giải thích được câu nào thì đã bị Hà Mộng Thanh kéo
ra khỏi đám người. Có mấy người cũng muốn đi theo nhưng lại bị Hà Mộng
Thanh đuổi về: “Không thấy cậu ấy đang không khỏe sao? Các cậu còn đi
theo làm gì?” Những người kia cảm thấy hơi ngượng ngùng nên cũng không
dám lại gần nữa.
Sau khi hai người ngồi xuống một bàn trống nào đó cách xa mọi người, Hà Mộng Thanh mới buông tay Khúc Hoàn Hoàn ra.
Cuối cùng Khúc Hoàn Hoàn cũng được giải thích đàng hoàng: “Tớ không sao.”
“Tớ biết.” Hà Mộng Thanh trả lời: “Tớ chỉ tìm lý do để rời khỏi đó thôi.”
“…”
“Cậu không thích bị họ vây quanh sao?” Khúc Hoàn Hoàn tò mò hỏi. Theo như cô biết, lúc nào Hà Mộng Thanh cũng là trung tâm mọi cuộc nói chuyện và là trung tâm của mọi ánh nhìn, cho tới bây giờ Khúc Hoàn Hoàn chưa từng
thấy cô ấy đứng một mình.
Hà Mộng Thanh hỏi lại: “Cậu thích bị thế sao?”
Khúc Hoàn Hoàn không nói nên lời.
Mặc dù bọn họ đã rời khỏi nơi đó nhưng chủ đề nói chuyện vẫn xoay quanh Hà
Mộng Thanh, hai người đang ngồi trong góc phòng mà vẫn có thể nghe rõ
giọng nói của mọi người ở đằng kia. Câu chuyện của bọn họ có Hà Mộng
Thanh, cũng có cả Khúc Hoàn Hoàn, trong đó lời bàn tán của đám bạn cùng
phòng về Khúc Hoàn Hoàn là lớn nhất.
“Sao Hoàn Hoàn lại có cơ hội quen biết với Hà Mộng Thanh nhỉ? Hoa khôi Hà
của chúng ta tài giỏi như vậy, còn cậu ấy cả ngày chỉ biết chui trong
nhà viết tiểu thuyết thôi. Nếu họ quen biết nhau thì chúng ta phải biết
từ hồi hai người đó còn đi học chứ, sao có thể chờ tới tận bây giờ được? Chắc là hoa khôi Hà của chúng ta có tấm lòng lương thiện, thấy Hoàn
Hoàn không khỏe nên mới dìu cậu ấy rời đi thôi.” Lời nói của cô gái kia
khiến mọi người đồng tình.
Đôi mắt của cô bạn cùng phòng toát lên vẻ đắc ý. Cô ta kể rất nhiều chuyện
về Khúc Hoàn Hoàn, miêu tả cô thành một người vì viết tiểu thuyết mà bỏ
việc nhưng lại không nhận được kết quả như ý, chỉ gọi là đủ sống, lúc
nào cũng lay lắt cho qua ngày, sự nghiệp thì rối tung lên, hình như thời gian qua cũng sống không tốt lắm.
Khúc Hoàn Hoàn nghe mà còn không nhận ra chính mình luôn.
“Tớ bảo này, cậu cứ để bọn họ nói cậu như vậy sao?” Hà Mộng Thanh hỏi: “Lúc đứng ngoài kia tớ cũng đã nhắc cậu rồi mà, sao cậu vẫn không chịu phản
bác?”
“Phản bác gì cơ?”
Hà Mộng Thanh bỗng nhiên xích lại gần cô: “Cậu mà nghèo đến nỗi không có gì ăn á?”
Khuôn mặt xinh xắn của người đẹp bỗng nhiên phóng đại trước mắt, kết hợp với
mùi nước hoa thoang thoảng trên người cô ấy tạo ra cảm giác vô cùng dễ
chịu. Bỗng nhiên, Khúc Hoàn Hoàn không phản ứng kịp, cô nhìn chằm chằm
vào gương mặt xinh đẹp của Hà Mộng Thanh, vô thức lắc đầu.
“Tớ nghĩ chắc là do thế này.” Hà Mộng Thanh cười nói: “Chắc các cậu ấy
không nhìn ra, giá của bộ trang phục trên người cậu cũng lên đến năm chữ số đấy nhỉ? Nhưng kiểu dáng bộ váy này cũng khá cũ rồi, chẳng trách họ
không nhận ra.”
Khúc Hoàn Hoàn cúi đầu nhìn thoáng qua bộ váy trên người mình. Cô vội đi nên chỉ thay bừa một chiếc váy, cũng không để ý xem mình mặc cái nào, nhưng Hà Mộng Thanh nói không sai, giá của chiếc váy này cũng phải lên đến
năm chữ số. Chỉ có điều Khúc Hoàn Hoàn không giữ gìn cẩn thận lắm nên
bây giờ nhìn váy đã hơi cũ rồi.
“Sao cậu biết?”
“Cậu quên nghề nghiệp của tớ rồi sao?”
À… Tổng biên tập của một tạp chí thời trang.
“Nếu ngay cả cái này mà tớ còn không nhận ra thì tớ nên từ chức luôn cho
rồi.” Hà Mộng Thanh tự giễu: “Nếu cậu nghèo đến mức đó thì chắc cũng
chẳng nỡ mua bộ trang phục này đâu. Mà kể cả có mua được thật thì cậu
cũng sẽ không vứt váy của mình bừa bãi như vậy. Mặc dù chiếc váy này hơi cũ nhưng cũng mới được tung ra cách đây không lâu, đúng ra mà nói, trên tay áo không nên có nhiều nếp nhăn như thế.”
“…”
Khúc Hoàn Hoàn vội vàng vuốt phẳng mấy nếp nhăn trên tay áo, cô cảm thấy hơi ngượng, y hệt như khi nhìn thấy Trương Mặc Thâm vậy.
Cô lảng sang chuyện khác: “Cậu thật sự không có bạn trai sao?”
Không biết Hà Mộng Thanh nghĩ đến điều gì, khuôn mặt của cô ấy bỗng trở nên vô cùng lạnh lẽo: “Không có.”
Khúc Hoàn Hoàn im bặt, vốn dĩ cô còn định hỏi xem tại sao cô ấy lại muốn
theo đuổi Trương Mặc Thâm, nhưng giờ thì không tiếp tục chủ đề này được
nữa rồi.
Những câu chuyện về Khúc Hoàn Hoàn trong lời kể của cô bạn cùng phòng ngày
càng quá đáng. “Khúc Hoàn Hoàn” bên kia từ nghèo rớt mùng tơi đã biến
thành người sắp sống nốt quãng đời còn lại trong cô độc. Dù sao tất cả
mọi người cũng chỉ để ý đến hai chuyện, một là sự nghiệp, hai là tình
cảm. Chuyên tâm viết tiểu thuyết mà chẳng được gì đã đành, đến cả bạn
trai cũng không có, Khúc Hoàn Hoàn đã trở thành một ví dụ tiêu cực khiến mọi người phải thổn thức.
Khúc Hoàn Hoàn nghe mà nhức cả đầu.
Hà Mộng Thanh nhìn cô, cũng không ép buộc cô nữa: “Cậu thích làm thế nào
thì làm, nếu đã không thèm để ý đến danh tiếng của bản thân thì tớ cũng
kệ cậu.”
Khúc Hoàn Hoàn vội vàng cười với cô ấy.
Lấy cớ Khúc Hoàn Hoàn không khỏe, hai người cứ thế trốn trong góc phòng cho đến khi tan tiệc. Đến lúc có người xin về, các cô mới đứng lên và bước
theo dòng người ra ngoài.
Lúc đi ra ngoài cửa, Khúc Hoàn Hoàn mới nhớ đến Trương Mặc Thâm. Sau khi
nhìn thấy tin nhắn của anh, cô vội vàng nhắn lại là mình đã ra ngoài,
Trương Mặc Thâm cũng nhanh chóng trả lời là anh sắp đến nơi.
“Hà Mộng Thanh, chúng tớ định đi hát karaoke tiếp, cậu có muốn đi cùng không?”
Hà Mộng Thanh từ chối: “Tớ không đi đâu.”
Có người niềm nở hỏi: “Vậy tớ lái xe đưa cậu về nhé?”
“Không cần…”
Cô ấy còn chưa từ chối xong thì bỗng nhiên có một chiếc xe chạy xuyên qua
màn đêm đến đây. Chiếc xe đột ngột phanh lại tạo thành một tiếng rít dài vô cùng chói tai rồi dừng lại trước mặt bọn họ. Cửa sổ xe chậm rãi hạ
xuống, một người đàn ông cực kỳ đẹp trai xuất hiện, anh ta hất cằm về
phía Hà Mộng Thanh, ra lệnh: “Lên xe.”
Cả đám người câm nín, Hà Mộng Thanh cũng im lặng không nói một lời, khuôn mặt lại càng lạnh lùng hơn.
Khúc Hoàn Hoànđứng bên cạnh Hà Mộng Thanh, cô cảm thấy hình như người đàn
ông kia còn đang lườm cả cô nữa. Khúc Hoàn Hoàn yếu ớt hỏi: “Đây là?”
Hà Mộng Thanh lạnh lùng đáp: “Tài xế.”
Có ai đó xì xào bàn tán sau lưng: “Nói là tài xế thế thôi chứ tớ dám chắc đây là bạn trai của Hà Mộng Thanh.”
“Tớ từng thấy chiếc xe này rồi, phải hơn mấy trăm vạn đó.”
“Không hổ là hoa khôi, tìm được anh bạn trai xịn thật đấy!”
“Cũng đúng thôi, người ta xinh thế cơ mà.”
Dù đám bạn có bàn tán thế nào, Hà Mộng Thanh cũng không hề nhúc nhích. Vì
mọi người còn có việc nên không khỏi thúc giục cô ấy: “Bạn trai cậu đến
đón rồi kìa, sao cậu còn không lên xe đi?”
“Đúng thế, đừng để bạn trai chờ.”
Lúc mọi người còn đang bàn luận sôi nổi thì lại có một chiếc xe nữa chậm
rãi chạy tới. Chiếc xe này rực rỡ và sang trọng hơn cả chiếc mà họ đang
bàn tán, xem ra chiếc xe đến sau còn đắt hơn cả chiếc xe đến trước.
Tiếng nói chuyện của mọi người lập tức thấp xuống, bởi vì giá cả của
chiếc xe này đã khiến không ít người phải hít một hơi.
Chiếc xe kia chậm rãi dừng lại trước mặt bọn họ.
Cửa sổ xe từ từ hạ xuống, khuôn mặt của một người đàn ông cũng tuấn tú
không kém xuất hiện, Trương Mặc Thâm nhìn thoáng qua đám người, sau đó
dừng lại trên người Khúc Hoàn Hoàn. Đôi mắt vốn bình tĩnh không gợn sóng của anh bỗng nhiên lại trở nên dịu dàng hơn bao giờ hết, lâu lắm rồi
không gặp Khúc Hoàn Hoàn, anh không kìm lòng được mà khẽ cười.
“Hoàn Hoàn, tôi tới đón cô.”
Mọi người ồ lên.
Người vừa bị mọi người đưa ra làm đề tài nói chuyện chẳng phải là Khúc Hoàn Hoàn này sao?!
Khúc Hoàn Hoàn cảm nhận được ánh mắt mọi người như đang dồn hết lên người mình, ngay cả Hà Mộng Thanh cũng nhìn sang.
Khúc Hoàn Hoàn ngẩng đầu lên thì thấy ánh mắt Hà Mộng Thanh như đang hỏi: Con mẹ nó, cậu đừng nói với tớ đây là trợ lý nhé???
Cô: “…”
Một cô bạn cùng phòng nghi ngờ hỏi: “Hoàn Hoàn, anh ta là ai?!”
Đầu óc Khúc Hoàn Hoàn hoàn toàn trống rỗng. Theo bản năng, cô nhớ đến câu
trả lời khi nãy của Hà Mộng Thanh, cũng vô thức đáp lại: “Tài xế.”