Hà Mộng Thanh cũng không thừa thời gian ở lại nghe Khúc Hoàn Hoàn giải
thích, cô ấy nhìn cô bằng ánh mắt kì quái rồi rời đi, quay người bước
vào một căn phòng khác cùng tầng.
Khúc Hoàn Hoàn do dự vịn khung cửa hồi lâu nhưng cũng không đuổi theo.
Chuyện của Hà Mộng Thanh khiến cô mất chút thời gian. Sau khi cô đóng cửa lại
đi vào thì thấy Trương Mặc Thâm đang ngồi trước bàn trong phòng, anh lấy máy tính ra gõ lạch cạch gì đó trên bàn phím.
Khi Khúc Hoàn Hoàn đi ngang qua thì nhìn thấy trên màn hình máy tính của
anh đang mở một đoạn văn bản, không biết trên đó viết những gì. Đúng lúc đó Trương Mặc Thâm ngước mắt lên nhìn cô, không biết nghĩ gì mà lại lên tiếng hỏi: “Cô không viết truyện sao?”
“Ừ, tôi không viết.” Khúc Hoàn Hoàn còn không mang theo laptop nữa cơ.
Trương Mặc Thâm ngẫm nghĩ, anh đưa ra một câu trả lời thay cô: “Cô lưu bản thảo sẵn rồi sao?”
“Không phải đâu.” Khúc Hoàn Hoàn thành thật trả lời: “Tôi không đăng chương mới.”
Trương Mặc Thâm: “…”
Bài đăng trên Weibo mà anh đã nhìn thấy hai lần trong hôm nay lại xuất hiện trước mắt, vừa nghĩ đến việc anh Loan muốn dừng đăng chương hai ngày,
Trương Mặc Thâm chợt cảm thấy buồn phiền. Đêm qua, anh đọc đi đọc lại
chương mới của anh Loan, thậm chí còn đọc kĩ hơn mấy lần trước nữa.
Trương Mặc Thâm trách móc: “Tác giả các cô toàn kiểu thế này sao?”
Khúc Hoàn Hoàn không hiểu: “Kiểu này là sao cơ?”
“Anh Loan đã như thế rồi, cô cũng vậy, cứ khi nào ra ngoài chơi là không
thèm đăng chương luôn.” Trên gương mặt luôn không có nhiều biểu cảm của
Trương Mặc Thâm thấp thoáng xuất hiện chút ấm ức: “Tôi đã quen buổi tối
đọc chương mới của anh Loan rồi, từ trước đến nay anh ấy có bao giờ
ngừng đăng chương đâu, đợt này bỗng nhiên lại như thế, tự nhiên tôi
không biết nên làm gì nữa đây.”
“…”
Loan Cung Ẩm Vũ không đăng chương mới và Khúc Hoàn Hoàn không đăng chương
mới thật ra là cùng một người, nhưng sao cô có thể nói ra được?!
Khúc Hoàn Hoàn lúng túng lảng sang chuyện khác: “Vậy anh đang định làm gì vậy?”
“Là thế này, tôi định ra phần tiếp theo cho bộ sách của tôi, cho nên lần
này mới quyết định mang máy tính theo.” Trương Mặc Thâm nói, anh nghiêng người tránh ra để cô xem nội dung trên màn hình: “Đã nhiều năm rồi tôi
chưa viết lại, cô cũng là người viết tiểu thuyết, hay là cô xem giúp tôi đi. Chắc cô khá hiểu tâm lý phái nữ nhỉ? Chứ tôi cũng không biết viết
kiểu này có thú vị không nữa.”
Nhưng truyện Khúc Hoàn Hoàn viết không phải mấy thứ tình yêu con gái mà là
quá trình lên cấp đầy hưng phấn của cánh đàn ông cơ. Phong cách viết mà
cô am hiểu cũng là kiểu không khắc hoạ quá nhiều về tình cảm nhân vật.
Có điều viết lách bao nhiêu năm như vậy, lại còn trở thành tác giả ở cấp bậc đại thần thì chỉ bảo một ít vẫn được.
Khúc Hoàn Hoàn nghĩ vậy và bước tới nhìn thoáng qua.
Dòng chữ đầu tiên đập vào mắt cô chính là tên quyển sách của Trương Mặc
Thâm, tên truyện được căn ra giữa và có chín chữ: “Cô vợ xinh đẹp mang
thai bỏ trốn của tổng tài”.
Khúc Hoàn Hoàn: … Ôi! Cay hết cả mắt!
Cô dời mắt đi một cách vô cùng khó khăn rồi tiếp tục đọc đoạn dưới.
Cô đã từng đọc qua bộ “Tổng tài bá đạo yêu tôi” của Mèo Hồng Đáng Yêu vài
lần, nam nữ chính trong đó cứ chia tay rồi lại quay lại, sau khi trải
qua vô số lần cãi nhau, chia tay, làm hòa, cãi nhau, chia tay, làm hòa,
cuối cùng khó khăn lắm mới về chung một nhà. Để nhớ kỹ nội dung, Khúc
Hoàn Hoàn còn nghiêm túc đọc cả phần ghi chú, cho nên đến bây giờ cô còn vẫn nhớ rất rõ nội dung.
Trương Mặc Thâm cũng không viết lách dài dòng, vừa mở đầu đã đi thẳng vào vấn
đề, nam nữ chính vốn dĩ đã có cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn trong đoạn kết
của phần trước, ai ngờ lại hiểu lầm rồi cãi nhau, do nữ chính quá đau
lòng nên đã mua ngay vé máy bay ra nước ngoài, nhưng khi ở nước ngoài
thì lại bất ngờ ngất xỉu, được ai đó có lòng tốt đưa đến bệnh viện, sau
khi kiểm tra mới phát hiện mình mang thai!
Trương Mặc Thâm viết đến đoạn này thì không viết nữa.
Khúc Hoàn Hoàn nhìn chăm chú đoạn văn trên màn hình thật lâu, thậm chí còn
không dám chớp mắt, dường như trong mắt còn thấp thoáng chút nước, một
lúc lâu sau cô mới quay đầu đi dụi mắt.
“Sao thế?”
“Không có gì.” Khúc Hoàn Hoàn lau nước mắt, trả lời: “Tại lâu lắm rồi tôi chưa từng được đọc… Tác phẩm nào xuất sắc thế này.”
Trên thực tế là máu chó đến mức cô không nhịn được phải đập bàn khen ngợi!
Chỉ tiếc tại sao ông trời không cho một tia sét xuống đánh chết tác giả
đi cho rồi!
Nhưng vừa nghĩ đến việc Trương Mặc Thâm là độc giả trung thành của mình, trong lòng Khúc Hoàn Hoàn quả thật rất rối rắm.
“Cô cảm thấy thế nào?” Trương Mặc Thâm hồi hộp hỏi.
Khúc Hoàn Hoàn cực kỳ khó khăn mà gật đầu: “Rất tốt, ngang ngửa với phần một của anh, tôi nghĩ lần này cũng sẽ bán chạy thôi.”
Trương Mặc Thâm thả lỏng cơ mặt, sự hồi hộp trên gương mặt cũng đã dịu bớt đi.
Đúng là anh rất lo lắng vì lâu rồi mình không viết, chỉ sợ tuy viết nhưng
không giữ được phong độ như ban đầu. Khúc Hoàn Hoàn là người đầu tiên
đọc quyển truyện này của anh, cô cũng có kinh nghiệm viết tiểu thuyết
nữa, nếu cô đã nói vậy thì chắc hẳn bộ này của anh cũng không có vấn đề
gì.
Trương Mặc Thâm an tâm hơn rồi chậm rãi viết tiếp.
Khúc Hoàn Hoàn không có việc gì làm, đúng lúc anh ngừng gõ, cô mới thuận
miệng hỏi: “Sao tự nhiên anh lại muốn viết phần tiếp theo vậy?”
“Có phải nếu như viết hay thì tôi sẽ có cơ hội gặp gỡ bất kể là tác giả viết về thể loại nào đúng không?”
Khúc Hoàn Hoàn sửng sốt, cô nghiêm túc suy nghĩ, sau đó gật đầu. Như cô này, cũng quen biết không ít các đại thần viết những thể loại khác nhau mà,
kiểu giống Trương Mặc Thâm thì chỉ cần ra mặt thôi đã quen biết không ít người rồi.
“Cho nên tôi nghĩ là nếu tôi viết hay thì có thể sẽ được gặp anh Loan ấy.”
Khúc Hoàn Hoàn: … ???
Khúc Hoàn Hoàn: !!!
Khúc Hoàn Hoàn hết hồn, suýt thì lăn từ trên giường xuống.
“Anh nói gì?! Gặp anh Loan á?! Loan Cung Ẩm Vũ?”
“Đúng vậy, cô nhìn này, tôi vừa chuyển nhà đã quen biết cô, cô cũng viết
truyện mà, số tôi may mắn như vậy, có khi lại có thể gặp mặt anh Loan
thì sao? Anh Loan là tác giả mà tôi thích nhất, tôi rất mong được gặp
anh ấy.”
Khúc Hoàn Hoàn ngượng ngùng, cô nghĩ thầm: Anh vừa chuyển nhà là chuyển một
phát đến đối diện nhà anh Loan mà anh thích nhất rồi đấy, số anh thực sự may mắn lắm đó.
Trương Mặc Thâm lại còn có ý định muốn tận mắt nhìn thấy cô, điều này khiến
Khúc Hoàn Hoàn lo lắng không thôi, như thể đã thấy trước trái tim vụn vỡ của chàng trai này trong tương lai vậy.
Hầy, nếu Trương Mặc Thâm biết Loan Cung Ẩm Vũ là con gái, biết đâu lại từ fan chuyển thành anti-fan thì sao?
Nhưng Mèo Hồng Đáng Yêu còn là con trai cơ mà!
Khúc Hoàn Hoàn thực sự lo lắng.
…
Hai người một trên giường một dưới đất, họ ngủ một giấc đến lúc trời sáng, Khúc Hoàn Hoàn còn được Trương Mặc Thâm gọi dậy.
Trong khu du lịch sinh thái nông nghiệp này vẫn còn nhiều nơi họ chưa đi,
hành trình ngày hôm nay đã được xếp kín. Vì Trương Mặc Thâm đang nhìn
nên Khúc Hoàn Hoàn cũng không dám nằm ỳ ra mà phải vội vàng bò dậy.
Lúc hai người bước ra thì bất ngờ gặp được Hà Mộng Thanh.
Vẻ mặt Hà Mộng Thanh không có gì kỳ quái, nhưng Khúc Hoàn Hoàn đọc được sự khinh thường sâu sắc từ trong ánh mắt của cô ấy, như thể đang xem
thường cô dám làm nhưng không dám nhận vậy.
Khúc Hoàn Hoàn xấu hổ, không biết phải giải thích thế nào, bọn họ thật sự trong sạch mà.
Nhân cơ hội Trương Mặc Thâm đi đến chỗ nhân viên phục vụ gọi đồ ăn, cô bước
tới bên cạnh Hà Mộng Thanh, nhỏ giọng hỏi: “Hôm nay cậu có muốn đi cùng
bọn tớ không?”
Hà Mộng Thanh lạnh lùng nhìn cô: “Đi xem hai người khoe khoang tình cảm sao?”
“Bọn tớ thật sự không phải người yêu mà!”
“Không phải người yêu mà ở cùng phòng hả?”
“Tại vì chỉ còn lại có một phòng thôi.”
“Cậu sẽ ngủ cùng phòng với người không phải bạn trai của mình ư?”
Khúc Hoàn Hoàn không phản bác được.
Hà Mộng Thanh nhìn cô đầy ẩn ý, oán giận hỏi: “Nếu không liên quan gì đến
nhau thật thì tại sao cậu lại chột dạ? Sao phải giải thích với tớ?”
Khúc Hoàn Hoàn: “…”
Nó lại hợp lý quá!
Biểu cảm Hà Mộng Thanh càng thêm oán giận: “Nếu hai người hoàn toàn không
liên quan gì đến nhau thì tại sao suốt cả hành trình anh ta đều không
đếm xỉa gì đến sự tồn tại của tớ? Khúc Hoàn Hoàn, cậu ngu thật hay giả
vờ đấy, nghĩ đi, nếu người nào đó hoàn toàn không có tình cảm gì với cậu thì sao phải đi theo rồi lấy lòng cậu như thế?”
“… Hả?”
Hà Mộng Thanh thấy Trương Mặc Thâm đang quay lại, cô ấy thở dài một hơi: “Sao tôi lại gặp phải hai kẻ ngốc như hai người chứ?”