Khúc Hoàn Hoàn ăn cơm
trong nơm nớp lo sợ, Trương Mặc Thâm vẫn không nói năng gì, thỉnh thoảng nếu nhắc đến chuyện gì liên quan tới Mèo Hồng Đáng Yêu là lại bị anh
nhanh chóng chuyển chủ đề. Trong lòng Khúc Hoàn Hoàn muốn sớm xin lỗi
anh nhưng càng lúc càng bị kéo dài, cũng do toàn bộ tâm trí đều tập
trung vào việc xin lỗi nên ngay cả mùi vị của gà rán cô cũng không nếm
kỹ.
Chờ mãi đến lúc ăn cơm xong thì Trương Mặc Thâm lại dọn bàn rồi đi rửa bát, Khúc Hoàn Hoàn sốt ruột đến mức đi qua đi lại trong phòng mà không thể
làm gì được.
Cô ngồi xuống ghế sofa, mắt nhìn chằm chằm vào bóng lưng bận rộn của
Trương Mặc Thâm. Đồng hồ chậm rãi chuyển động, cuối cùng Trương Mặc Thâm cũng rửa bát xong và bước tới ngồi xuống bên cạnh cô.
Lúc anh ngồi xuống, Khúc Hoàn Hoàn gần như nhảy cẫng lên, cô quỳ chân trên
ghế, quay người về phía anh, bàn tay đặt ngang và cúi gập người xuống:
“Tôi xin lỗi!”
Trương Mặc Thâm đột nhiên nghe Khúc Hoàn Hoàn nói thế thì giật mình, anh dở
khóc dở cười kéo cô dậy: “Không phải cô mới nói xin lỗi rồi à?”
Khúc Hoàn Hoàn giữ nguyên tư thế quỳ, tội nghiệp ngẩng đầu nhìn anh: “Nhưng anh vẫn chưa tha thứ cho tôi mà.”
“Hừm…” Trương Mặc Thâm kéo dài âm cuối: “Tôi nhớ là tôi còn chưa được nghe lời giải thích từ cô nữa mà.” Anh đổi tư thế, ngồi ngay ngắn lại rồi nghiêm túc gật nhẹ đầu với Khúc Hoàn Hoàn: “Cô cứ nói đi, tôi đang nghe đây.”
Khúc Hoàn Hoàn lí nhí trả lời.
Cô nghĩ một lát rồi quyết định kể từ đầu: “Tôi bắt đầu viết truyện từ lúc
còn học đại học, sau khi tốt nghiệp, tôi thấy thu nhập cũng khá ổn nên
chọn luôn công việc này làm công việc chính thức. Khi đó mẹ tôi không
biết, thấy tôi không đi làm nên luôn hỏi xem tôi đang làm việc gì. Tôi
nói cho bà biết về chuyện viết truyện, thế là bà ấy hỏi bút danh của
tôi…” Nói đến đây, Khúc Hoàn Hoàn cực kỳ cẩn thận nhìn anh rồi mới kể
tiếp: “Tôi… tôi mới nói bút danh của mình là Mèo Hồng Đáng Yêu…”
“Tại sao cô lại chọn Mèo Hồng Đáng Yêu?”
“Đợt đó tôi có liên lạc với bên nhà xuất bản, vừa hay nghe nói có tác giả
tên là Mèo Hồng Đáng Yêu, sau khi xuất bản một quyển sách thì không viết thêm gì nữa, mà tác giả đó lại rất bí ẩn, xưa nay chưa từng xuất hiện,
lúc ấy tôi nghĩ rằng nếu đã không có người nào biết Mèo Hồng Đáng Yêu
thực sự là ai, thì… dùng luôn bút danh này.” Khúc Hoàn Hoàn thấy anh
nhíu mày, cô vội vàng giải thích: “Tôi rất muốn gặp anh để gửi lời xin
lỗi! Nhưng khi tôi hỏi biên tập viên của anh thì cô ấy nhất định không
chịu nói cho tôi biết cách thức liên lạc, về sau cũng bảo là không liên
lạc được, vậy nên tôi đành… từ bỏ…”
Trương Mặc Thâm nhẹ nhàng gật đầu.
Lúc đó Mèo Hồng Đáng Yêu đã có chút danh tiếng, khi biên tập viên của anh
biết đằng sau bút danh ngây thơ ấy lại là một người đàn ông thì còn kinh ngạc mất một lúc lâu. Sau đó, biên tập viên quyết định phải che giấu
thật kỹ thông tin của anh, dĩ nhiên là sẽ không để những người khác phát hiện ra rồi.
Thấy anh không có phản ứng gì đặc biệt, Khúc Hoàn Hoàn mới kể tiếp: “Mẹ muốn biết bút danh của tôi… tôi mới nói là Mèo Hồng Đáng Yêu, về sau bà ấy
không hỏi nữa, dù sao thì tất cả mọi người đều không có hứng thú với
truyện tổng tài, tôi thấy dùng danh nghĩa Mèo Hồng Đáng Yêu cũng tiện,
nên… vẫn dùng đến tận bây giờ… Có điều, ngoại trừ mẹ tôi ra thì cũng
không có ai hỏi về bút danh của tôi nữa, tôi mới chỉ nói cho bà ấy thôi, người còn lại là anh.”
Trương Mặc Thâm lại hỏi: “Tại sao cô không nói bút danh của mình?”
Khúc Hoàn Hoàn lập tức rời mắt đi: “Về việc này thì… do thể loại mà tôi viết hơi đặc biệt… Không… Không tiện nói cho người khác biết…”
Nếu ai mà biết Loan Cung Ẩm Vũ là một cô gái thì chắc chắn sẽ sợ phát khiếp!
Nói ra thì thật sự hơi xấu hổ, bởi vì cô xây dựng tình tiết và nội dung
truyện rất tốt, luôn được độc giả nhận xét là mang lại cảm giác nhiệt
huyết sôi nổi khi đọc. Hơn nữa, phần miêu tả tình cảm không nhiều, trước kia cô còn hay bị độc giả trêu là đàn ông độc thân nhiều năm.
Đám bạn bè quen biết Khúc Hoàn Hoàn lâu như vậy mà cũng không nhận ra cô là con gái, thậm chí vị trí nữ thần trong lòng các tác giả nam cũng không
phải là cô.
Khúc Hoàn Hoàn không biết nên vui mừng hay đau lòng nữa.
Cô lén liếc Trương Mặc Thâm, nhìn rồi thì lập tức cảm thấy không đành
lòng. Trương Mặc Thâm cũng là độc giả của cô, nếu biết Loan Cung Ẩm Vũ
là nữ thì không biết anh sẽ kinh ngạc tới mức nào nữa.
Giống như khi cô biết Mèo Hồng Đáng Yêu là một người đàn ông vậy, mà chuyện này có khi còn kinh khủng hơn.
Khúc Hoàn Hoàn vô thức cúi đầu xuống nhìn ghế sofa, vì muốn để lời xin lỗi
của mình càng thêm chân thành mà cô còn hạ quyết tâm, nếu Trương Mặc
Thâm hỏi bút danh của cô thì cô sẽ nói ra thân phận Loan Cung Ẩm Vũ…
Chỉ có điều Khúc Hoàn Hoàn đợi hồi lâu mà Trương Mặc Thâm chỉ khẽ ừ một tiếng.
Cô bối rối ngẩng đầu lên hỏi: “Anh không hỏi bút danh thực sự của tôi là gì hả?”
“Chẳng phải cô không tiện nói cho người khác biết sao?”Trương Mặc Thâm hỏi lại.
Khúc Hoàn Hoàn ngây người: “Thì… Thì đúng là như vậy…”
“Cô đã không muốn nói thì tôi còn hỏi làm gì?” Trương Mặc Thâm nói tiếp:
“Biết cô không có ác ý gì khi giả mạo Mèo Hồng Đáng Yêu là tôi yên tâm
rồi.”
“Chỉ, chỉ thế thôi à?”
Trương Mặc Thâm suy nghĩ một chút: “Nếu tôi đã biết rồi thì về sau đừng dùng Mèo Hồng Đáng Yêu làm bia đỡ đạn nữa nhé.”
“Đương nhiên rồi, khi về tôi sẽ giải thích rõ ràng với mẹ!”
Thấy anh tha thứ cho mình một cách dễ dàng như vậy, Khúc Hoàn Hoàn vẫn cảm
thấy khó tin: “Về việc tôi giả mạo Mèo Hồng Đáng Yêu, nếu anh không để
tôi bồi thường và xin lỗi tử tế thì tôi thấy ngại lắm.”
“Cô cũng không gây ảnh hưởng gì cho tôi, xin lỗi thì tôi nhận, còn bồi thường thì thôi.”
“Không, như thế tôi không yên lòng.” Khúc Hoàn Hoàn vẫn kiên trì.
Trương Mặc Thâm nhìn cô hồi lâu, bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó, anh lên
tiếng: “Nếu cô đã muốn bồi thường thì về sau sáng nào cũng dậy sớm chạy
bộ với tôi nhé, cô thấy thế nào?”
Trong chớp mắt, dường như Khúc Hoàn Hoàn lại cảm nhận được nỗi sợ hãi vì bị gán ghép khi các cô các bác tám chuyện với nhau.
Cô chột dạ, lập tức cúi đầu nói: “Có chuyện này…”
“Cái gì?”
“Đợt trước các cô các bác trong tiểu khu thấy tôi chạy bộ với anh nên họ
nghĩ chúng ta là một đôi…” Khúc Hoàn Hoàn ngước mắt lên nhìn anh rồi lại nhanh chóng cúi đầu xuống: “Tôi đã giải thích rồi, nhưng bọn họ không
tin. Tôi có nhắn tin qua WeChat với anh đấy, không biết anh có thấy
không?”
Trương Mặc Thâm ngây người mất một lúc lâu, anh thành thật trả lời: “Trước đó
tôi đi công tác, không ngờ vừa xuống máy bay thì bị trộm điện thoại nên
chưa kịp báo cho cô…”
Khúc Hoàn Hoàn gật đầu, chẳng trách khoảng thời gian này Trương Mặc Thâm
không trả lời bất kỳ tin nhắn nào mà cô gửi, hóa ra là do anh hoàn toàn
không đọc được.
“Thật sự xin lỗi cô.” Trương Mặc Thâm áy náy nhìn cô: “Nếu không phải tại tôi thì cô sẽ không bị hiểu lầm như thế đâu, tôi sẽ đi giải thích rõ ràng.”
“Ơ? Này…”
Khúc Hoàn Hoàn sững sờ nhìn anh. Cô cảm thấy khó hiểu, nếu không phải tại cô thì Trương Mặc Thâm sẽ không bị hiểu nhầm như thế. Chẳng lẽ Trương Mặc
Thâm không phải người bị hại ư? Sao anh lại xin lỗi ngược lại cô vậy?
Chắc hẳn là do ánh mắt của Trương Mặc Thâm thật sự toát ra vẻ áy náy nên
Khúc Hoàn Hoàn mới cảm thấy nhịp tim mình đập nhanh hơn một chút.